Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

"Lục An Kỳ."
"Vâng?" Lục An Kỳ như con robot, lời Hàn Chí Dương vừa dứt cô liền phản ứng, khiến cho Hàn Chí Dương nhìn cô suýt chút nhịn không được bật cười.
Anh nhìn cô một lúc mới lại động môi.
"Cô không thích màu tím?"
Ách, có phải anh ta bắt đầu xử tội vì chuyện căn phòng bị cô bới tung lên?
Lục An Kỳ lắc lắc đầu nói không có, sau đó nhìn thấy mi tâm anh hơi nhíu lại, ánh mắt cũng trở nên khó coi, cô im lặng một chút, không có lên tiếng mà gật nhẹ đầu.
"Vì sao?"
Cảm thấy lời nói của mình có chút ngắn, anh tiếp tục bổ sung: "Tôi nhớ ngày đầu tiên tới Phong Uyển, cô đã nói rất thích màu tím?"

Bị Hàn Chí Dương hỏi như vậy Lục An Kỳ có chút khó nói, cô rõ là rất thích màu tím, nhưng từ lúc biết được Hàn Chí Dương vì cô gái Nhiễm Nhiễm mà biến cả Hoa Viên nào thành một nơi đầy sắc tím huyền diệu, cô liền đến nhìn cũng không muốn nhìn màu tím.
"Hửm?"
Lục An Kỳ hiểu ý tứ tiếng "Hửm" của anh, cho nên chân mày cũng hơi nhíu lại, nói như muỗi kêu.
"Bởi vì một số chuyện, cho nên không thích nữa.."
Hàn Chí Dương trong lòng khó hiểu con gái sao lại mau thay đổi, hôm qua nói thích, bây giờ liền không? Sau đó mắt không dời đi tiếp tục hỏi: "Vậy cô thích màu gì?"
???...
Anh ta hỏi mình thích màu gì để làm gì? Chẳng lẽ anh ta trước đây, khi muốn sa thải nhân viên, điều hỏi họ như thế sao?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn nhắm mắt nghĩ lại một chút, trong đầu liền hiện ra thân ảnh Hàn Chí Dương, cho nên lí nhí nói.
"Màu trắng, màu đen."
"Còn gì nữa không?"
Đợi cho Lục An Kỳ lắc lắc đầu nói: "Không còn." Hàn Chí Dương mới ngồi thẳng dậy, dư quang khoé mắt thấy liếc cô một cái, sau đó cầm lấy ly cà phê, giọng trầm thấp nói.
"Tôi ăn sáng rồi, cô ăn tô cháo này đi."
Lục An Kỳ "Hả?" một tiếng, sau đó tròn mắt nhìn Hàn Chí Dương: "Anh không phải muốn sa thải tôi sao?"
"Cô muốn nghỉ?" Hàn Chí Dương uống một ngụm cà phê rồi đặt ly xuống nhướng chân mày nhìn Lục An Kỳ.

Lục An Kỳ vội vàng xua xua tay, miệng nói: "Không có, tôi không phải ý đó." sau đó hơi khom người cầm lấy tô cháo chổ bàn lên: "Dương tổng tôi mang ra ngoài ăn có được không?"
Đợi cho Hàn Chí Dương gật nhẹ đầu đồng ý, Lục An Kỳ mới như bị ma đuổi, cầm tô cháo đi nhanh hết mức có thể nhanh chóng rời khỏi phòng đi xuống bàn ăn nơi nhà bếp ngồi xuống từ từ múc từng muỗng cháo ăn vào..!
Ting tong, ting tong..
Nhìn thấy hai người giúp việc đang làm dỡ tay, Lục An Kỳ vội vàng đứng dậy nói: "Chị cứ làm đi, để tôi mở cửa." rồi bước nhanh ra cửa chính, nhìn vào mắt mèo trên cánh cửa, thấy người đứng bên ngoài là Tiếc Gia Cường, Lục An Kỳ hơi ngại ngùng mở cửa ra, hơi gật nhẹ đầu nói: "Anh Gia Cường."
Tiếc Gia Cường ngược lại rất vui vẻ hỏi Lục An Kỳ.
"Chào em An Kỳ, Chí Dương có ở nhà không?"
Lục An Kỳ chỉ tay lên lầu nói: "Dương tổng ở trong thư phòng."
"Ừm, anh lên đó một chút nhé, lát sau sẽ trò chuyện với em."
Tiếc Gia Cường nói xong rồi đợi cho Lục An Kỳ mỉm cười gật đầu, mới nhanh chân hí hửng chạy lên lầu, rồi cũng không buồn gõ cửa đã đẩy cửa thư phòng chui vào trong.
Tiếc Gia Cường ngồi vào ghế đối diện với Hàn Chí Dương bắt đầu giở trò trêu chọc.

"CEO tập đoàn Dương thị bị cho là không ưa phụ nữ, đã chứng minh cho cả thế giới biết anh ta không những biết dỗ ngọt phụ nữ, lại còn cưng chiều vô hạn nữa cơ." ha ha
Động tác gõ bàn phím trên laptop của Hàn Chí Dương hơi ngừng lại, anh tặng cho Tiếc Gia Cường một cái nhìn rõ cảnh cáo, nói giọng ghét bỏ.
"Cậu không biết lịch sự sao? Lần nào vào phòng điều không gõ cửa."
Tiếc Gia Cường nhe hàm răng điều như bắp ra cười, không để cho Hàn Chí Dương lãng sang chuyện khác, tiếp tục vào vấn đề chính.
"Aii nha, cậu đừng nói chuyện khác, tớ đoán không sai mà, cậu thích Lục An Kỳ đúng không?"
Hàn Chí Dương tiếp tục gõ bàn phím mắt không rời màng hình nói qua loa.
"Cậu rãnh thì đi chăm tốt công ty đi, nơi này đang rất bận."
"Bận vun đắp tình cảm sao?" Tiếc Gia Cường nhướng nhướng chân mày không chịu buông tha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui