Lục An Kỳ không hiểu Hàn Chí Dương bị túi xách của cô đập cho không tỉnh táo hay sao? Mà lại không có phát tiết, xoay người lại nhìn cô môi mấp máy lại không nói gì, chỉ khom người cúi xuống, nhặt từng món một bỏ vào trong túi xách của cô, sau đó đứng lên không nói lời nào lại kéo tay cô lôi đi.
Nhưng cô cũng không chịu nghe lời, lại vùng vẫy không đi, trên miệng cứ lải nhải một câu: "Đã nói không đi, không muốn đi, không đi, không đi."
Lúc này điện thoại trong túi của Hàn Chí Dương chợt reo lên, anh một tay giữ chặt cánh tay Lục An Kỳ, rồi dùng tay còn lại bắt máy lên nói alo.. Không biết bên kia là đang nói gì, chỉ nghe anh nói lại không cần nữa, đã tìm thấy rồi, anh vẫn còn chưa tắt máy, cô nhìn thấy mình trong đoạn phim oang oang nói.
"Tôi nói không đi có nghe rõ chưa?" rồi hung hăng bổ nhào tớ hất chiếc điện thoại của Hàn Chí Dương tuột khỏi tay anh, kèm theo đó là tiếng màng hình di động vỡ.
Lúc này sắc mặt của Hàn Chí Dương trở thành một màu đen xám xịt, lông mày giật giật, gầm lên giận dữ.
"Lục An Kỳ, cô làm loạn đủ chưa, có phải muốn tôi đánh cô mới thôi không? cô.."
Tiếng gầm của Hàn Chí Dương tuy là từ trong đoạn phim phát ra, nhưng lại có một luồng uy lực mạnh mẽ khiến cho Lục An Kỳ suýt chút không giữ được điện thoại vì run sợ, nhưng cô ở trong đoạn phim đó chẳng biết uống nhầm mật gấu, hay ăn phải gan trời, mà lời Hàn Chí Dương còn chưa kịp nói xong, cô như biến thành một con mèo hoang, vừa xông tới, vừa không ngừng cào cấu lung tung trên đầu, trên mặt Hàn Chí Dương, sau đó không biết mắc cở ngồi phịch xuống dưới sàn gạch sứ khóc oa oa thật to như chính cô mới là chịu uất ức bị người bắt nạt.
"Hàn Chí Dương, anh là đồ đáng gét, dám bặt nạt tôi, lớn tiếng với tôi, anh là một tên khốn nạn, là một tên lưu manh, là một tên.." một tên lại một tên, Lục An Kỳ như sói kêu quỷ hờn, vừa khóc lóc vừa la lối, chửi mắng anh không ngừng.
Xong rồi, lần này còn không trở thành đậu tương sao? Lục An Kỳ có phải trong đầu cô một bên chưa bột mì, một bên chưa nước chăng? Sao lại có thể náo đến lớn chuyện như vậy chứ.. Như không dám xem tới cảnh tiếp theo vì đoán được Hàn Chí Dương còn không phải biến thành con hổ dữ, mà phanh cô thành trăm mảnh.
Lục An Kỳ méo mặt trong lòng thầm than thở, rồi xem tiếp, nhưng phản ứng của Hàn Chí Dương làm cho cô không khỏi ngạc nhiên, anh lại không có đánh cô, cũng không có chửi mắng cô, ngược lại ngồi xổm xuống kế bên cạnh, giọng nói lộ rõ ôn nhu.
"Được rồi, là do tôi sai, khi nãy ngữ khí hơi lớn, không khóc nữa."
Oa Oa Oa..
Lần này Lục An Kỳ còn khóc rống lên to hơn ban nãy, như là bản thân chịu nhiều ngược đãi, Hàn Chí Dương lại không chút phiền, khoé môi hơi giương lên nhìn cô thương lượng.
"Như vậy đi, em muốn tôi làm gì thì mới không khóc nữa, cùng tôi trở về, tôi điều sẽ đáp ứng, có được không?"
Lục An Kỳ một giây trước còn khóc lóc rống to oan ức, một giây sau liền nín bặt, trên gương mặt vẫn còn nước mắt, miệng lại nhe răng ra cười hết cỡ, mi tâm hơi nhíu lại suy nghĩ một chút, nghĩ ra được trò hay, liền dùng tay túm lấy cổ áo sơ mi của Hàn Chí Dương kéo lại gần mình, hơi híp mắt lại nói.
"Anh nói thật sao?"
Hàn chí Dương dùng một tay vén mớ tóc bù xù của cô ra sau tai, nhẹ giọng hỏi: "Ừ, em muốn thế nào?"
Lục An Kỳ đảo tròn cặp mắt sau đó buông tay trên cổ áo Hàn Chí Dương xuống hí hứng nói.
"Vậy tôi nói cái gì, anh phải nói theo cái đó, có được không?"
Đợi cho Hàn Chí Dương gật đầu xác nhận, Lục An Kỳ mới càng không biết lượng sức mình vênh mặt lên hắn giọng đọc.
"Tôi, Hàn Chí Dương là tên khốn."
Sau gần hai mươi giây trôi qua, Lục An Kỳ không nghe thấy Hàn Chí Dương lên tiếng nói theo mình, cô liền nhăn mặt chu môi lên: "Nè sao lại im lặng, có phải anh muốn nuốt lời hay không?"
Vừa dứt lời, cô lại tiếp tục khóc lóc, oa oa lớn tiếng tới đinh tai nhứt óc, Hàn Chí Dương lại tiếp tục dỗ.
"Được được, không khóc nữa, tôi nói."
"Tôi, Hàn Chí Dương là tên khốn."
Lục An Kỳ lúc này mới gật gật đầu, nhe răng ra cười tiếp tục nói.
"Không biết tự lượng sức, chọc giận đại tiểu thư Lục An Kỳ."
Khoé môi anh bất giác lại giương lên lập lại câu nói của Lục An Kỳ: "Không biết tự lượng sức, chọc giận đại tiểu thư Lục An Kỳ."
"Đại tiểu thư cao cao tại thượng, van cầu bỏ lỗi cho tên khốn tôi."
"Đại tiểu thư cao cao tại thượng, van cầu bỏ lỗi cho tên khốn tôi."
Lục An Kỳ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng tức giận thay cho Hàn Chí Dương, cô lầm bầm nói anh tại sao không dạy cho cô gái đó một bài học, mà trong khi cô gái ở trong đoạn phim cô nói không ai khác chính là cô. =.="
Cô nhìn thấy Hàn Chí Dương vừa lập lại xong, thì cô trong đoạn phim không biết xấu hổ, cười ha hả vòng tay qua vai Hàn Chí Dương làm bộ dánh khoang dung nói.
"Được, may mắn cho anh gặp được đại tiểu thư tôi tâm tánh hiền lương, tha cho anh đó." he he
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...