Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Hàn Chí Dương vốn dĩ đang rất tức giận, sau khi nghe thấy Lục An Kỳ cúi đầu, nói những lời xin lỗi này, trái tim anh như có một bàn tay vô hình, hung hăng bóp nghẹn, khẽ nhói lên một chút.
Anh bất tri bất giác đưa tay tới, định kéo cô đến gần, sau đó nói: "Thật xin lỗi." nhưng chỉ vài giây sau đó, hình ảnh của sáu năm trước lập tức hiện ra trước mắt anh.
Đôi mắt vốn đang dịu lại lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt lãnh khốc, đôi mắt sâu hút như không thể nào nhìn thấy đáy, đi nhìn Lục An Kỳ.
Cánh tay đang đưa về phía trước được anh khống chế lại, anh nắm chặt tay mình thành hình quyền, sau đó rút tay về lãnh đạm cất giọng lạnh như băng.
"Biết vậy thì tốt, đừng để tôi phải nhắc cô lần nữa."
"Đã biết thư ngài." Lục An Kỳ vừa nói xong thì có một giọt nước mắt cũng vừa rơi xuống sàn gạch bóng loáng.

Lục An Kỳ vội vàng lau nước mắt sau đó lại lên tiếng: "Niếu không còn gì nữa tôi xin phép mang văn kiện xuống cho thư ký điều hành một chút."
Sau đó đợi nghe được âm thanh "Ừ." bằng mũi của Hàn Chí Dương, cô mới vội gom văn kiện trên bàn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Suốt từ lúc Lục An Kỳ từ chổ thư ký điều hành quay trở lại phòng làm việc, điều không nói câu nào, làm đúng như lời Hàn Chí Dương nhắc nhở, lúc cần mang văn kiện tới cô sẽ mang tới rồi nhanh chóng trở lại bàn làm việc của mình, cô chỉ nói chuyện khi khách hàng gọi tới, hoặc khi có đối tác tới phòng Hàn Chí Dương để ký lại hợp đồng mới, rồi khi tắt máy hay khi đối tác rời đi, Lục An Kỳ liền trở về trạng thái một màng im lặng..
Đến lúc chiều tan ca, Lục An Kỳ sau khi buông lại một câu: "Ngài cứ ngồi xe trở vể trước, tôi có một chút đồ cần mua, lát sau sẽ tự đón xe trở về."
Sau khi nói xong, không đợi nghe Hàn Chí Dương sẽ nói những gì, Lục An Kỳ liền cầm túi xách đi thật nhanh về hướng ngược đường trở về Phong Uyển.
Bác tài xế nhìn thấy hai người ai cũng điều khác lạ, ông nhẹ giọng hỏi.
"Cô Lục không lên xe trở về, vậy chúng ta có cần đuổi theo không thưa ngài?"
Hàn Chí Dương đứng nhìn theo bóng dáng của Lục An Kỳ mi tâm anh nhăn chặt lại, sau đó cúi người ngồi vào trong xe, dùng tay xoa xoa ấn đường giọng nói lộ ra chút buồn ảm đạm.
"Không cần đâu, cứ về Phong Uyển."

Bác tài sau khi nói "Vâng." liền vặn chìa khoá khởi động xe rồi cho xe từ từ lăn bánh, chỉ hơn hai mươi phút, xe đã ngừng trước cổng Phong Uyển, Hàn Chí Dương không nói lời nào đi tới bấm mật mã rồi đẩy cửa vào trong.
Anh nghĩ Lục An Kỳ vì những lời nói hôm nay của anh nên không muốn ngồi cùng xe với anh trở về, nên sau khi trở về nhà, anh đi thẳng một đường lên phòng tắm rửa xong thì đi sang thư phòng bên cạnh tiếp tục làm việc.
Cho tới lúc anh cảm thấy trong bụng sôi sục vì đói, mới không buồn liếc nhìn thời gian bên góc phải màng hình laptop, mười một giờ bốn mươi phút?
Hàn Chí Dương sau khi phát hiện gần mười hai giờ khuya, mà Lục An Kỳ không gọi anh xuống ăn cơm, có thể cô còn giận anh chuyện sáng nay, nên mới như thế, anh nghĩ vậy rồi thở dài, anh chậm rãi đứng lên đi xuống gian phòng nhà bếp, lại không nhìn thấy thức ăn trên bàn, một ý nghĩ vừa chạy qua khiến cho mi tâm anh chợt nhíu lại.
Chẳng lẽ Lục An Kỳ vẫn chưa về?
Ý nghĩ vừa hình thành, Hàn Chí Dương liền đi nhanh lên lầu tới phòng của Lục An Kỳ, sau đó gõ cửa phòng gọi Lục An Kỳ nhiều lần, bên trong vẫn không có một chút động tĩnh, Hàn Chí Dương lo lắng vặn chốt cửa đẩy cửa phòng ra, sau khi bật đèn lên, xác định Lục An Kỳ không có trong phòng, lúc này Hàn Chí Dương bắt đầu lo lắng thật sự, anh trở về phòng mình lấy di động gọi cho Lục An Kỳ nhưng toàn bị bấm bỏ.
Hàn Chí Dương thay nhanh một bộ đồ, rồi vơi lấy chìa khoá đi vào hầm gara lấy xe, sau đó lao như bay trở vào nội thành, nơi đầu tiên anh nghĩ tới chính là căn nhà Lục An Kỳ đã thuê, nhưng khi anh phóng xe tới đó không nhìn thấy Lục An Kỳ, tâm trạng anh liền trở nên đặc biệt rối loạn.

Hàn Chí Dương lái xe đi tới rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được, sau đó mơ hồ nghĩ không biết cô có ở cùng với Phùng Tịch Nhiên không? Tuy ý nghĩ này khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Phùng Tịch Nhiên, nhưng lúc Phùng Tịch Nhiên nghe Hàn Chí Dương hỏi Lục An Kỳ có ở chổ của anh không, anh hoàn toàn ngây ra, nói không có.
Phùng Tịch Nhiên vì lo lắng Lục An Kỳ to gan hỏi: "Lục An Kỳ không phải ở chổ ngài sao? Vì sao lại tìm cô ấy?"
"Ngài và cô ấy là cải nhau sao?"
Nhưng Hàn Chí Dương chỉ nói ba chữ: "Không có gì." rồi tắt máy.
Phùng Tịch Nhiên lờ mờ đoán ra hai người là thật đã cải nhau, lo lắng Lục An Kỳ ở bên ngoài đêm hôm như thế sẽ rất nguy hiểm, nên cũng vội vàng lái xe ra ngoài đi tìm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui