Trong bếp, Cao thị mở to đôi mắt phượng mỹ lệ, ngẩn ngơ nhìn người xa lạ trước mặt.
Trong con ngươi đều là mê mang cùng sợ hãi.
Trương lang trung thấy vậy không biết nói gì cho phải.
Tạ Ngọc Uyên trộm đánh giá thần sắc hắn rồi nói"Đại phu, nương ta tuy rằng là người điên nhưng nàng sẽ không làm người khác bị thương, người đem y phục bị rách mang tới đây đi, chờ sửa xong ta sẽ đưa nương về"Nữ nhân xinh đẹp đoan trang như vậy lại là kẻ điên?Trương lang trung đột nhiên nổi lên tò mò, ma xui quỷ khiến nói "Được rồi, chỗ ta cũng có vài cái chăn cần người sửa, để nương ngươi giúp đỡ đi."Lời vừa ra khỏi miệng, hắn hận không thể cắn rớt đầu lưỡi, thầm mắng mình trong lòng : Trương Hư Hoài, con mẹ nó ngươi chính là đồ phản bội.Tạ Ngọc Uyên vừa nghe, tay chân mau lẹ kéo Cao thị từ trong bếp ra ngoài, ấn nàng ngồi trên ghế.“Lang trung, chăn ở nơi nào, ta giúp ngươi đi lấy.”“Khụ…… Khụ…… Khụ……”Trương lang trung ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn căn phòng hướng đông.
"Chỗ đó.....nam nữ khác biệt, phòng của ta ngươi đừng đi vào.
Còn nữa, sân viện này của ta tuy nhỏ nhưng coi trọng quy củ."Tạ Ngọc Uyên cười nói :"Đại phu, quy củ ở đây là gì?"Trương lang trung chỉ tay, "Chất nhi ta sống ở căn phòng phía đông kia, hắn mắc bệnh lạ, không thể dính gió, cũng không thể ra nắng, nơi đó ngươi đừng tới.
Mỗi ngày đem cơm canh đặt trước cửa là được"*chất nhi: cháu trai truyện được đăng tại com yan06, bạn đọc vui lòng vào web chính thức để ủng hộ người dịch ^^Tạ Ngọc Uyên theo bản năng về phía căn phòng kia, mỉm cười nói: “Lang trung, ta biết rồi.”"Thảo dược ở hậu viện cũng không được động vào, thiếu một cây, ngươi liền cuốn gói rời đi đi.""Ta sẽ không động linh tinh, ngươi yên tâm đi."Trương lang trung lại đứng suy nghĩ hồi lâu, dường như không có gì để nhắc nhở nữa liền phất tay áo trở về phòng."Tạ Ngọc Uyên nghĩ thầm, mấy cái này tính là đại quy củ gì chứ, quy củ của Tạ gia kia mới là lớn hơn trời!Đang nghĩ ngợi, vài cái áo bông rách ném tới phía nàng.
"Đều vá lại đi"Tạ Ngọc Uyên nhanh tay tiếp được.
Cúi đầu xuống suýt chút bị đống áo hôi hám ấy hun ngạt.
Cao thị được dẫn tới một nơi xa lạ, cả người giống như chú chim non tràn đầy sợ hãi với mọi thứ xung quanh.
Mãi tới khi đặt kim chỉ trong tay nàng, trên mặt mới lấy lại chút huyết sắc.
Nàng giống như cũng rất ghét bỏ mùi vị trên đống áo kia, nhíu nhíu mũi tỏ vẻ khó chịu.
truyện được đăng tại com"Nương, người ở đây sửa đồ nhé"Tạ Ngọc Uyên để lại một câu rồi bưng chậu rửa mặt cùng khăn lông đi đến cửa phòng Trương lang trung : "Lang trung, rửa mặt đi"Trương lang trung đang lục lọi tìm quần áo, nghe tiếng Tạ Ngọc Uyên cũng không ngẩng đầu nói : "Không cần, ngươi mau chuẩn bị bữa sáng cho chất nhi ta đi"Tạ Ngọc Uyên đặt chậu xuống, quay lại bếp chuẩn bị bữa sáng, mang đến trước cửa đông phòng.
Nàng tìm một chiếc chõng tre, đặt chén đũa ở đó rồi hướng trong phòng nói"Thiếu gia, tới giờ ăn sáng rồi, thời tiết lạnh, nhân lúc còn nóng thiếu gia tới ăn"Thấy trong phòng không có động tĩnh, Tạ Ngọc Uyên cũng không chờ, đem cơm sáng bày hết lên chõng.
Bày xong, nhìn thấy góc phòng có bộ y phục bẩn, liền ôm chúng đi đến bên cạnh giếng để giặt.
Lúc quay lại, ánh mắt dường như là bị thứ gì lôi kéo, nàng liếc mắt về phía đông phòng, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Cơm sáng trên chõng không thấy, nhưng cửa phòng vẫn đóng kín mít.
Kỳ quái, đồ ăn đã vơi nhưng một chút động tĩnh nàng đều không có nghe được.
Truyện được đăng tại , mong bạn đọc vào web chính để ủng hộ người dịch.
Trương lang trung lúc này, ôm một đống quần áo cũ đi tới.
Nhìn thấy nữ tử mỹ lệ ngồi ở góc phòng vá áo, trên bàn nhà chính đặt cơm sáng nóng hôi hổi, bên cạnh giếng truyền đến thanh âm múc nước.
Hắn hoảng hốt.
Hắn cảm giác lại về tới địa phương xa xôi kia, nơi đó có……“Lang trung, trong nhà có bồ kết không?”Trương lang trung hoàn hồn “Có, có, ở trong bếp.”Tạ Ngọc Uyên nhìn hắn cười cười “Lang trung, nhà chúng ta nên mua nhiều bồ kết chút, y phục hôi hám dùng bồ kết giặt sẽ tốt hơn.”Trương lang trung đổi sắc mặt, nghĩ thầm, nha đầu ngươi tự quen thuộc cũng phải có chừng mực chứ, ai cùng ngươi là nhà chúng ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...