Biểu cảm trên mặt Tạ Ngọc Uyên như hận không thể viết lên sáu chữ "Ta rất đáng để ngươi thuê"Trương lang trung đã sống nửa đời người, cảm thấy đây là lần đầu tiên gặp được nha đầu kiêu căng ngạo mạn còn nói tới đúng lý hợp tình như vậy, hắn cảm thấy yết hầu có chút nghẹn, không biết phải nói gì."Khụ.....khụ......"Trong phòng lại truyền ra hai tiếng ho khan.
Trương lang trung vẻ mặt cứng đờ, trầm mặt một hồi mới cắn răng nói ra hai chữ : "Đồng ý"Tạ Ngọc Uyên đưa bao ngân châm ra nói "Lang trung, trả ta bạc"Trương lang trung tức giận đem bạc đưa cho nàng rồi phất tay đuổi nàng như đuổi ruồi bọ : “Đi, đi, đi mau!”Tạ Ngọc Uyên khẽ cười, “Lang trung, nói miệng không có chứng cứ, ngươi viết văn tự đồng ý đưa ta đi.”"Ngươi...."Trương lang trung nhảy dựng lên, trán nổi đầy gân xanh nhưng vẫn làm theo ý nàng, rồng bay phượng múa viết mấy chữ rồi đập mạnh tờ giấy lên bàn.
Tạ Ngọc Uyên cầm lấy tờ giấy, thấy nét mực trên giấy còn chưa khô, phồng má thổi vài cái cho khô rồi mới cất vào trong lòng ngực."Trương đại phu, ngày mai gặp"Lúc xoay người rời đi, khóe mắt nàng liếc thấy tấm màn phía trong phòng được vén lên, một đôi mắt thanh lãnh mà sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng.
Tạ Ngọc Uyên chấn động trong lòng, xoay người vội vàng chạy như bay, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi."Hư Hoài, ngươi đã rơi vào bẫy của nàng""Khụ khụ.....khụ......khụ..."Nam tử ho như muốn hỏng phổi, một hồi lâu sau mới nặng nề thở ra, ngẩng đầu tức giận “Dù sao nhà chúng ta cũng thiếu một nha hoàn thô sử, một tháng năm văn tiền, được thôi, xem ta làm sao khiến nàng mệt chết.
Đúng rồi, tiểu yêu tinh này tên là gì?”-------Tạ Ngọc Uyên chạy một hơi hết nửa dặm đường, thật sự chạy không nổi nữa mới dừng lại ngồi xuống bên vệ đường thở hổn hển.
Nàng sờ sờ cái trán đầm đìa mồ hôi lạnh mà trong lòng vẫn còn run sợ.
Không sai.
Mục đích ban đầu của nàng không phải đến mua ngân châm mà là làm hạ nhân cho Trương lang trung.
Quỷ thắt cổ dạy nàng dùng châm, dạy nàng xem bệnh thế nào, nhưng lúc chết nàng mới chỉ mười bốn tuổi nào có gặp qua nhiều loại bệnh như vậy, triệu chứng của kiết lị như thế nào, bệnh gút biểu hiện ra sao, thương hàn lại là cái gì …… hết thảy đều là lý thuyết suông, phải thực hành mới có thể hiểu chính xác được.
Ngân châm không thể chỉ dùng để phòng tiểu nhân, còn phải dùng để cứu người, kiếm tiền, chỉ có kiếm đủ bạc rồi, nàng mới có thể mang theo cha cùng nương cao chạy xa bay, rời xa nơi đáng hận này.
Kiếp trước, nàng trở lại Tạ gia là mùa đông năm nàng mười hai tuổi, cha cũng là vào năm nàng mười hai tuổi ấy qua đời.
Qua năm nay, nàng liền mười một tuổi, nói cách khác, thời gian để nàng chuẩn bị không còn bao lâu nữa rồi.
Hơn nữa, trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây chỉ có một đại phu là Trương lang trung, nàng không tìm hắn học hỏi thì tìm ai? Chỉ là, đôi mắt lạnh lẽo trong gian phòng kia là của ai? Điều nàng có thể khẳng định duy nhất chính là đôi mắt đó là của nam tử, hơn nữa còn là một nam tử cực kỳ trẻ tuổi.
Nàng còn nhớ kiếp trước Trương đại phu là lão già độc thân, chưa từng nghe nói hắn có con trai bao giờ.Ngay lúc Tạ Ngọc Uyên nghĩ tới sắp nổ tung đầu óc thì một bàn tay từ phía sau đánh mạnh vào lưng nàng."Tiểu tiện nhân đáng chết nhà ngươi, dám trốn ở đây trộm lười biếng, còn không mau trở về nấu cơm"Tạ Ngọc Uyên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tôn Lan Hoa “Cha ta đang ở nhà, ngươi cũng dám bắt ta làm việc, không sợ cha ta xé xác ngươi sao?”Tôn Lan Hoa đắc ý ngẩng cao đầu, vênh váo nói “Hừ! Nương ta ngất xỉu, cha ngươi dù có muốn xé xác ta, ngươi cũng phải làm việc.”Tạ Ngọc Uyên chợt lóe lên kinh ngạc.“Nói thật cho ngươi biết vậy, nương ta lại hoài thai rồi, không giống ai đó đến bây giờ còn chưa có sinh cho Tôn gia một đứa nào"Tạ Ngọc Uyên nghe vậy liền đứng lên phủi bụi đất sau quần, xoay người rời đi.
Chả trách Tôn lão nhị mạo hiểm không sợ bị cha đánh chết cũng muốn động thủ với nương, hóa ra là Lưu thị không thể hầu hạ.
Kiếp trước, một nhà nàng lúc này đã bị đuổi ra khỏi Tôn gia, vội vàng lo lắng giữ mạng còn không kịp, hơi sức đâu mà chú ý tới Lưu thị có mang thai hay không.
Về đến nhà liền nhìn thấy cha chẻ củi ở trước cửa, Lưu thị ngồi ở dưới hiên rung đùi, nhàn nhã cắn hạt dưa, Tạ Ngọc Uyên nháy mắt hiểu được Lưu thị thừa dịp cha nàng ở nhà giả vờ làm việc rồi té xỉu, chính là muốn rõ ràng nói cho cha nàng biết: Lão nương ta đây đang hoài thai, thân mình cực kỳ quý giá, về sau việc trong nhà này sẽ do nữ nhi của ngươi làm.[Cuộc sống vui vẻ của đích nữ Ngọc Uyên Thác/ Nhân sinh khoái ý của đích nữ Ngọc Uyên Thác] [_yan06].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...