Nhân Sinh Chi Khởi Độc Sủng Chỉ Mình Em


Mạc Tinh Duyệt từng nghĩ có Kỷ Từ Nhiên ở bên cạnh cũng không tệ, lúc đó tình cảm anh dành cho cô chưa phải là yêu mà chỉ là thích, thích trong yêu thích, cũng là thích trong thích hợp.

Để rồi, dần dần anh nhận ra mỗi khoảnh khắc ở bên cạnh cô đều trở nên đặc biệt, cũng không biết từ khi nào mà tình cảm dành cho cô đã trở nên sâu đậm, mê muội không lối thoát.Năm Mạc Tinh Duyệt hai mươi bốn tuổi thì thăng cấp vào Cục Điều tra Hình sự làm việc, anh là tân binh nhưng thành tích vượt trội nên được chọn hợp tác với Cục Cảnh sát thành phố để điều tra đường dây buôn bán trẻ em.Nằm vùng điều tra mấy tháng cũng phát hiện ra hang ổ của bọn chúng, nhóm anh tập kích trong đêm, tóm gọn đường dây buôn người xuyên quốc gia, cứu thoát hơn một trăm trẻ em bị bắt cóc, nhưng không cẩn thận lại để tên cầm đầu chạy trốn.Mạc Tinh Duyệt cùng hai người trong đội nhận nhiệm vụ cấp bách, truy lùng tên cầm đầu trong đêm.

Tên này lái xe vào thành phố, hòng lẩn trốn trong đám đông để tẩu thoát.Ba người các anh truy đuổi gắt gao, tên này cuống lên lại lái xe đầm vào một chiếc xe buýt lưu thông trên đường.

Hành khách trên xe buýt ùa xuống, hắn không khởi động được xe ô tô nữa nên đành đánh liều nhảy ra ngoài túm lấy một cô gái.

Hắn kề dao sát cổ uy hiếp cô gái, bắt bọn anh phải thả hắn nếu không sẽ giếtngười.Liên quan đến tính mạng người vô tội, Mạc Tinh Duyệt cùng đồng đội ưu tiên lựa chọn phương án thả người, nhưng tên này âm hiểm, không chịu buông tha cho cô gái kia, lưỡi dao sắc bén vẫn đặt trên cổ.

Cô gái kia lại vùng vẫy phản kháng nên vô tình cửa một đường trên cổ, vết thương tuy không sâu nhưng cô gáilại hoảng loạn vô cùng.Ở trong tình thế đó, Mạc Tinh Duyệt cùng đồng đội ra ám hiệu với nhau rồi phối hợp hành động.

Hai người đồng đội phân tán sự chú ý của tên cầm đầu còn anh lẩn vào đám đông, từ từ đi ra phía sau hắn.Ba người phối hợp ăn ý khiến cho tên cầm đầu lộ ra sơ hở, Mạc Tinh Duyệt liền dứt khoát tấn công từ đằng sau, rất nhanh áp chế được tên cầm đầu.


Nhưng nhân tố không ngờ đến là cô gái bị bắt làm con tin kia, trong lúc hoảng loạn nhắm mắt quơ tay múa chân làm Mạc Tinh Duyệt thất thủ.Tên cầm đầu lăm lăm con dao găm trên tay nhảy bổ tới, định bắt cô gái làm con tin một lần nữa.

Mạt Tinh Duyệt ứng phó nhanh chóng, kéo cô gái ra sau lưng mình, trực tiếp đánh trả tên cầm đầu.

Nào ngờ, cô gái ở phía sau ôm chặt lấy anh vì sợ hãi, anh không nhúc nhích được mà phân tâm một giây.Trong một giây ngắn ngủi cũng đủ tạo điều kiện cho kẻ thủ ác ra tay, một đường dao sắc bén chạy qua cổ anh, máu lập tức túa ra không ngừng.

Đồng đội anh lúc này ở phía sau chạy lên ứng phó, một người khống chế tên cầm đầu, một người vừa giúp anh cầm máu vừa gọi xe cứu thương.Mạc Tinh Duyệt không rõ vết thương trên cổ nghiêm trọng như thế nào, tuy hơi thở dần trở nên yếu ớt nhưng anh rất bình tĩnh đối diện.Quân nhân bọn anh mang trên mình trọng trách nặng nề, trải huấn luyện khắc nghiệt, từ sớm đã chuẩn bị tinh thần cho những trường hợp xấu nhất, cái chết gần trong gang tấc cũng không sợ hãi.

Con người vốn dĩ không tránh khỏi sinh ly tử biệt, Mạc Tinh Duyệt cứ thế thản nhiên chấp nhận hy sinh.Vì mất quá nhiều máu nên ý thức của anh bắt đầu trở nên mơ hồ, không hiểu làm sao lúc này hình ảnh Kỷ Từ Nhiên tươi cười lại dập dờn hiện ra trước mắt.Bao nhiêu cứng rắn cùng bình tĩnh của anh chốc chốc tan biến, anh luyến tiếc tự nghĩ rằng, khi anh đi rồi, cô gái nhỏ kia sẽ không còn ai để bám theo, sẽ cô đơn biết bao nhiêu.

Mà hơn hết, anh luyến tiếc cho chính mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô gái nhỏ đó một lần nữa.Con người chết là hết, chẳng có kiếp này kiếp sau.Mạc Tinh Duyệt không sợ chết, anh chỉ sợ không được nhìn thấy Kỷ Từ Nhiên, trước khi hai mắt không còn sức lực nhắm lại, đáy lòng anh khát khao được sống.Mạc Tinh Duyệt được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng may vết cắt không quá sâu, xe cứu thương đến kịp thời, mạng của anh được giữ lại.Lúc Mạc Tinh Duyệt tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm điều trị tại bệnh viện Nhân Quân, anh chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy.“Anh tỉnh rồi!”Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm nức nở, sau đó có một bóng người bổ nhào tới ôm Mạc Tinh Duyệt.

Anh a lên một tiếng, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.Thanh âm nức nở kia lại vang lên: “Anh Tinh Duyệt, anh Tinh Duyệt, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em cứ tưởng anh cuốn gói lên đường gặp tổ tiên rồi chứ.”Mạc Tinh Duyệt nghe tới đây bật cười trong vô thức, người có thể khiến anh cười mà chẳng suy nghĩ như vậy chỉ có thể là Kỷ Từ Nhiên.Kỷ Du Triệt gõ đầu cô em gái nhà mình, mắng: “Tinh Duyệt mới tỉnh dậy, em đừng ôm chặt quá, ảnh hưởng tới vết thương giờ.”Bây giờ Mạc Tinh Duyệt mới phát hiện trong phòng không chỉ có Kỷ Từ Nhiên mà còn có Kỷ Du Triệt cùng với cha mẹ mình.Mọi người thay nhau hỏi han sức khỏe của Mạc Tinh Duyệt, nhưng anh lại tập trung nhìn mỗi Kỷ Từ Nhiên, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu cô, còn cô vùi đầu vào lòng anh khóc càng lúc càng lớn.“Em đừng khóc nữa, Tinh Duyệt tỉnh dậy rồi! Em khóc làm người ta tưởng em tới đưa tang đó.


Mau ra ngoài để cậu ấy còn nghỉ ngơi.” Kỷ Du Triệt túm lấy cổ áo Kỷ Từ Nhiên mà kéo nhưng Kỷ Từ Nhiên như keo dán, dính chặt vào người Mạc Tinh Duyệt, nhất quyết không buông tay.Đối với Mạc Tinh Duyệt, bây giờ không thứ âm thanh nào khiến lòng anh cảm thấy dễ chịu bằng tiếng khóc nghẹn ngào của Kỷ Từ Nhiên.

Anh vươn tay, ôm ngược lại cô.“Không sao, cậu cứ để em ấy ở với tớ đi.” Mạc Tinh Duyệt nói với Kỳ Du Triệt nhưng tầm mắt vẫn đặt trên người cô gái anh ôm trong lòng, trong mắt lộ ra ý cười dịu ngọt.“Vậy tớ ra ngoài mua gì đó ăn đã, tớ nhịn đói nửa ngày rồi.” Kỷ Du Triệt xoa xoa bụng mình rồi ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại Mạc Tinh Duyệt và Kỷ Từ Nhiên, tiếng khóc nghẹn ngào vẫn ngân vang.“Ngoan nào, đừng khóc nữa.

Khóc nữa hai mắt em sẽ sưng lên,xấu lắm đó!” Mạc Tinh Duyệt dịu giọng dỗ dành, khóe mắtlẫn sống mũi đã cay xè.Biết mình vẫn còn sống đương nhiên anh rất vui mừng, cái loại vui mừng kích động đến muốn khóc.

Nhưng con người anh lại khó biểu lộ cảm xúc bên trong, không phải cứ muốn khóc thì sẽ khóc được.Anh nghe tiếng khóc của Kỷ Từ Nhiên lại những tưởng bản thân cũng đang khóc.

Em ấy như đang khóc thay cho anh, tiếng khóc mang theo những hân hoan vui mừng tràn vào đáy lòng.Cơ thể to lớn vững chãi của anh ôm gọn Kỷ Từ Nhiên vào lòng.

Ánh hoàng hôn bên ngoài ô cửa khoan thai chiếu vào trong phòng, phủ một tầng sắc đỏ ấm áp lên hai con người đang ôm nhau.Ái tình rốc cuộc là thứ gì, có hình dáng như thế nào? Trước đây Mạc Tinh Duyệt không biết, bây giờ anh đã biết rồi.Trong khoảng khắc cái chết đi ngang qua anh, anh đã biết, ái tình của Mạc Tinh Duyệt chính là Kỷ Từ Nhiên.Ái tình là khi cái chết tìm đến, hình ảnh tươi cười của cô lại tự nhiên hiện lên trong đầu anh.Là khi anh định buông xuôi tất cả lại vì luyến tiếc không thể nhìn cô mà khát khao được sống tiếp.Là khi anh cô đơn giam mình trong một hồ nước sâu thẳm tĩnh lặng thì cô lại tìm đến, mặt hồ lập tức gợn trăm cơn sóng nhỏ lăn tăn.Yêu sâu đậm một người, không cần có quá nhiều lý do, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cô, trong mắt anh liền ngập tràn ánh sáng.Mạc Tinh Duyệt sợ cô bị bẩn nên kéo ống tay áo mình thay thế, dịu dàng lau cho cô.


Anh chưa từng thấy Nhiên Nhiên khóc nhiều như vậy.Em ấy sinh ra đã cao quý hơn người khác, được Kỷ gia cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, lại thêm phần tính cách cứng rắn kiêu ngạo, khóc nức nở nghẹn ngào như hôm nay là lầnđầu.Anh vươn tay chùi đi những giọt nước mắt còn vương vấn ở khóe mắt cô, đau lòng nói: “Sưng hết lên rồi này.”Kỷ Từ Nhiên bĩu môi, oán trách: “Là do anh hết chứ ai, anh hôn mê hai ngày, em còn tưởng anh không tỉnh dậy nữa, anh làm em sợ muốn chết.”Mạc Tinh Duyệt không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên trán cô gái nhỏ một cái.Anh đã vượt qua giới hạn mà trước đây bản thân đã đặt ra cho chính mình.

Từ nay về sau anh cũng sẽ không xem cô là em gái bé nhỏ nữa.

Đợi Kỷ Từ Nhiên lớn thêm vài năm nữa, anh sẽ bày tỏ tình cảm của mình cho cô nghe.Kỷ Từ Nhiên được hôn lập tức đưa tay sờ sờ trán, không hiểu sao lại đột ngột méo miệng, hai hàng nước mặt lăn dài trên gương mặt ửng hồng.Cô nắm lấy góc áo của anh, rũ mắt nói: “Sao này anh đừng đi làm mấy chuyện nguy hiểm nữa.

Anh đừng làm quân nhân nữa, anh không có tiền, thất nghiệp thì sau này em nuôi anh.”Đáy lòng Mạc Tinh Duyệt vì những lời nói ngây ngô này của đối phương mà cảm thấy ấm áp vô cùng.

Anh cầm lấy hai tay Kỷ Từ Nhiên xoa xoa, thấp giọng nói: “Nhiên Nhiên, anh làm không phải vì tiền, bảo vệ người khác là nghĩa vụ, là sứ mệnh của anh.”Kỷ Từ Nhiên nhìn anh, ánh mặt không cam lòng, đôi môi đỏ nhuận mím chặt, mãi đến lúc sau mới lên tiếng: “Anh tiếp tục công việc cũng được nhưng phải hứa với em, sau này anh phải đặt tính mạng của mình lên hàng đâu, những việc nguy hiểm cử để người khác làm.

Lâm vào nguy khốn thì bỏ chạy trước, kệngười khác.”Càng nói, Kỷ Từ Nhiên càng lộ rõ vẻ tức giận: “Anh là con người chứ có phải thần thánh đâu mà lúc nào cũng lấy thân mình ra bảo hộ cho người khác.

Lỡ như lần sau không may mắn nha lần này, anh sẽ chết thật đó.

Anh chỉ có một mạng, chỉ có một đời để sống, chết rồi thì phải làm sao? Anh có trách nhiệm với công việc, với tính mạng của người dân nhưng sao lại không có trách nhiệm với mạng sống của chính mình.


Anh hy sinh vì người ta chưa chắc người ta đã biết ơn, có khi bọn họ chỉ nghĩ đó là trách nhiệm, là nghĩa vụ của anh.

Anh có thiệt thòi, có bị thương, có mất mạng chưa chắc người ta đau lòng cho anh.”Kỷ Từ Nhiên thở dốc vì nói quá nhiều, cô dừng một chút để lấy sức rồi không hiểu sao lại mắng anh: “Anh ngốc như vậy bảo sao không bị thương.”Mạc Tinh Duyệt cười ôn hòa đối diện với sự trách móc của cô, ấm áp tràn ra khỏi đáy lòng, bao phủ lấy khắp người anh.Đây là lần đầu tiên có người nói với anh những điều này mà cũng chỉ có một mình Kỷ Từ Nhiên mới tức giận vì anh không đặt tính mạng bản thân lên đầu.

Bản thân anh là lính làm sao có suy nghĩ hèn mọn thấy nguy mà chạy, bỏ mặc người khác chỉ quan tâm đến sống chết của bản thân.Anh tự hào vì sứ mệnh, trọng trách mình gánh trên vai, người khác luôn cho rằng những gì anh hy sinh là điều hiển nhiên, anh cũng thấy như vậy.Anh chọn nghề lính một phần vì truyền thống gia đình, một phần vì anh thích hợp với nó.

Anh không cao cả, cũng sẽ có những ích kỷ riêng, nhưng anh chỉ đơn thuần muốn bảo vệ những thứ anh có thể bảo vệ, những thứ anh cần phải bảo vệ.Và cô gái nhỏ này đang nhắc nhở anh, thứ anh muốn và cần bảo vệ đầu tiên phải là bản thân anh.Kỷ Từ Nhiên cắn môi, giọng điệu tủi thân nói tiếp: “Anh không thể vì em mà bảo vệ thật tốt bản thân mình sao? Anh xảy ra chuyện gì, em biết phải làm sao? Ai chơi với em, ai nói chuyện với em, ai sẽ dung túng cho em.”Bàn tay Mạc Tinh Duyệt nhẹ nhàng siết lấy bàn tay nhỏ của Nhiên Nhiên, anh nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng thắm thiết, khóe miệng cười đầy yêu chiều: “Nhiên Nhiên, anh hứa với em, sau này sẽ bảo vệ tốt bản thân không bị thương, sẽ không để em lo lắng một lần nào nữa.”Kỷ Từ Nhiên hỏi, trong mắt lộ ra vẻ không tin: “Có thật không?”Ý cười trên môi Mạc Tinh Duyệt càng đậm, anh gật đầu, giọng chắc nịch: “Thật, trước giờ anh chưa từng nói dối người khác.”Anh quan trọng với em như vậy sao thì làm sao anh nỡ bỏ em lại một mình.Kỷ Từ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngoài ý muốn còn cảm thấy hài lòng vì đã truyền đạo cho Mạc Tinh Duyệt thành công.

Xem ra sau này cô đi thi hùng biện chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.Mạc Tinh Duyệt định nói gì đó thì đột nhiên bụng của Kỷ Từ Nhiên biểu tình kêu lên vài tiếng, anh hơi cau mày hỏi: “Em đói bụng? Có phải cả ngày hôm nay chưa ăn gì phải không?”Kỷ Từ Nhiên vỗ bụng, bộ dạng khóc lóc đau thương tự nhiên chuyển sang đanh đá kiêu kỳ: “Anh còn hỏi em, anh nằm ở đây hôn mê không chịu tỉnh, em lấy đâu ra tâm trạng mà ăn uống.

Em đã tính nếu anh không chịu tỉnh, em sẽ tuyệt thực đến khi nào anh tỉnh dậy, còn không em có chết làm ma đói sẽ đi tìm anh tính sổMạc Tinh Duyệt vội vàng rời khỏi giường, trực tiếp giật kim tiêm trên tay ra, nắm lấy tay Kỷ Từ Nhiên kéo đến nhà ăn của bệnh viện.Kỷ Từ Nhiên thấy máu rỉ ra trên tay anh, hoảng hốt bảo mình không đói, chút nữa cô ăn sau cũng được.

Nhưng Mạc Tinh Duyệt không nghe, nhất quyết bắt cô ngồi ăn cơm cho no mới được làm gì thì làm.Cũng may bác sĩ phụ trách Mạc Tinh Duyệt tìm đến, lôi cổ anh về phòng bệnh, bản thân mới tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều mà chạy lung tung, còn tháo kim truyền nước khi chưa có sự cho phép của bác sĩ.

Anh bị bác sĩ giáo huấn một trận cho ra trò.Lúc Kỷ Từ Nhiên ăn cơm về, bác sĩ chưa rời đi, kết quả, cô cũng cùng chung số phận với anh, bị mắng một trận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận