Trở lại sơn cốc sau đó sống những ngày bình tĩnh, cuộc phiêu lưu kì lạ trước kia dường như cũng dần dần trở nên xa xôi, Long Tiểu Chi lần nữa bắt đầu đã cuộc sống trạch yêu, không, thật ra vẫn có thay đổi.
Tỷ như những ngày ngủ nướng của Long Tiểu Chi không còn, lúc Long Tiểu Chi đang ngủ say bị nắm áo choàng kéo ra khỏi chén ngọc, Long Tiểu Chi quyết định thu hồi nhận định Hiên Khâu Thiên Giác không phải người thầy nghiêm khắc.
Sở dĩ Hiên Khâu Thiên Giác không quản Hoa Vũ Lâu và Nguyễn Thanh Tuyết, là vì hai người vô cùng tự giác, không lấy lệ trong chuyện tu hành.
Nhưng Long Tiểu Chi cũng vô cùng thông minh, cho dù sáng sớm buồn ngủ ngáp dài, sẽ rời giường theo Hiên Khâu Thiên Giác, sau đó cầm lên kiếm gỗ nhỏ xíu của mình đi đến Tước viên, luyện một đoạn kiếm pháp nền tảng, hoặc là tu luyện tâm pháp Vân Khuyết.
Vì vậy, sáng sớm mỗi ngày trong Lê viện, bốn thầy trò sẽ ăn ý đi đến Tước viên, cho dù chỉ là tu luyện đơn thuần cũng không không ai vắng mặt, mà Hiên Khâu Thiên Giác bàn đá thường ngày dùng để uống trà thành chỗ luyện võ của Long Tiểu Chi, một cục nhỏ xíu đứng đúng tư thế, có hình có dáng múa kiếm gỗ, nhảy nhót trên bàn đá, cho dù lúc múa kiếm kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, tình cảnh cũng vô cùng vui vẻ tràn đầy.
Thời gian như thế lưu đã qua hai năm, trong thời gian đó Nguyễn Thanh Tuyết đã từng một mình ra ngoài rèn luyện, sau khi trở về đã đột phá Kim Đan trung kỳ, đi vào Kim Đan hậu kỳ.
Mà Hoa Vũ Lâu bởi vì mới Trúc Cơ, an tâm ở Lê viện tu hành, củng cố tu vi.
Còn như Long Tiểu Chi, nàng đã cao hơn một chút, Long Tiểu Chi đã có thể tự hào thông báo, nàng đã cao bằng chén trà! Mặc dù trong mắt ba người còn lại, không có khác biệt gì.
Nhưng Long Tiểu Chi đã bắt đầu học tập Vân Khuyết kiếm quyết, không biết có phải ảo giác của Long Tiểu Chi hay không, tâm pháp Vân Khuyết này hình như rất thích hợp cho linh tu tu luyện, hơn nữa phẩm chất càng cao, tu luyện càng thuận lợi, chỗ tốt nhận được cũng càng lớn.
Long Tiểu Chi còn sợ mình tu luyện quá nhanh sẽ bị hoài nghi, nhưng lúc nàng dùng hai năm tu luyện tới tầng ba, Hoa Vũ Lâu an ủi sờ sờ đầu nàng."Không sao đâu Tiểu Chi, ngươi đã rất nhanh."
Long Tiểu Chi yên lặng nghiêng đầu, đưa lưng về phía hắn, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều. ( thật ra là trong cái ổ này thiên tài quá nhiều!)
Hiên Khâu Thiên Giác thấy tâm pháp của Long Tiểu Chi đã đến tầng ba, thì cho phép nàng bắt đầu tu luyện kiếm quyết Vân Khuyết, tâm pháp Vân Khuyết và kiếm quyết Vân Khuyết hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác cùng nhau.
Chỗ thần kỳ của kiếm quyết Vân Khuyết là, những người khác nhau cùng tu luyện thì có hiệu quả khác nhau, tỷ như kiếm pháp Hoa Vũ Lâu bén nhọn hàm chứa sự ngang ngược, Nguyễn Thanh Tuyết nho nhã tiêu sái, ngang dọc vừa đúng, không thật lãng phí một chút sức lực nào.
Hiên Khâu Thiên Giác nói Long Tiểu Chi không cần cố gắng tăng tốc độ luyện kiếm quyết, tìm được cách tu luyện thích hợp trước, kiếm quyết Vân Khuyết dễ thay đổi, kiếm ý muốn thế nào cũng được.
Mấy ngày liên tục, Long Tiểu Chi ôm kiếm gỗ nhỏ của mình ngồi trên bờ tường, dáng vẻ suy tư nặng nề, ba người hoàn toàn không ngờ, Long Tiểu Chi thật sự tìm ra đường vòng lối tắt, khai sáng một con đường kiếm tu mà trước kia chưa có ai, sau này cũng không còn ai đi lên.
Long Tiểu Chi còn đang sờ soạng kiếm ý của mình, đại lục đã dần dần nổi sóng lớn, mặc dù lúc này chưa hiện gợn sóng, nhưng rung chuyển lại giống như biển rộng, một khi đã nhấc lên, muốn trầm xuống thì khó như lên trời.
"Sư phụ, con muốn học luyện đan." Tu luyện buổi sớm hôm nay vừa kết thúc, Long Tiểu Chi nói một câu khiến ba người kinh ngạc vô cùng, xét thấy trước kia có tiền lệ Giải Mật Nhi, Hoa Vũ Lâu rất là nhạy cảm với ba chữ học luyện đan này.
"Tiểu Chi có thể nói cho vi sư, vì sao con muốn học luyện đan?" Chung đụng gần ba năm thời gian, ba người biết Long Tiểu Chi sẽ không rời bỏ tông môn như Giải Mật Nhi, chỉ thấy lạ vì sao nàng đột nhiên có ý nghĩ này.
Long Tiểu Chi cúi đầu nắm nắm bàn tay nhỏ bé."Con nhìn thấy sách luyện đan trong thư phòng của sư phụ, còn có thật nhiều phương thuốc dân gian, nên con muốn học."
"Được, vi sư dạy con." Hiên Khâu Thiên Giác dịu dàng nói.
Ngược lại Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu hết sức kinh ngạc, sư phụ thế nhưng còn biết luyện đan! Ở trong mắt bọn họ Hiên Khâu Thiên Giác là thần bí mạnh mẽ mà dịu dàng, luyện khí, phù triện, trận pháp không gì không giỏi, hiện thời còn biết luyện đan, quả nhiên là không gì làm không được.
Sau khi rời khỏi Tước viên, Hoa Vũ Lâu đi theo bên cạnhNguyễn Thanh Tuyết."Nhị sư huynh, huynh nói nếu sư phụ đã biết luyện đan, lúc Giải Mật Nhi rời đi vì sao sư phụ không nói?"
Nguyễn Thanh Tuyết biết rõ Hoa Vũ Lâu không có ý trách, chỉ là đơn thuần không hiểu, mặc dù Hoa Vũ Lâu để ý Giải Mật Nhi, nhưng so với sư phụ, cái gì nhẹ cái gì nặng căn bản không cần nghĩ, nhìn như thế, xem ra bản chất bọn họ cũng có chút vô tình.
"Bởi vì Giải Mật Nhi không nói thẳng giống như Tiểu Chi, thậm chí lúc nàng ta rời khỏi lúc chúng ta mới biết quyết định của nàng ta, hơn nữa Vũ Lâu thật sự cho rằng Giải Mật Nhi rời khỏi tông môn, hoàn toàn là chỉ vì muốn học luyện đan sao? Nàng thật sự muốn học thuật luyện đan hay chỉ muốn gia nhập Thanh Đan Môn? Giải Mật Nhi ở trong tông môn ba năm, hiện thời Tiểu Chi còn không tròn ba năm, Vũ Lâu cảm thấy so Tiểu Chi và Giải Mật Nhi, đệ để ý ai hơn?"
Đột nhiên Hoa Vũ Lâu rơi vào trầm tư, đúng vậy, lúc Giải Mật Nhi đi mặc dù nhìn như lưu luyến không rời, lại không nghĩ rằng, kỳ thật Vân Khuyết tông cũng là có Đan Sơn, mặc dù thuật luyện đan không kịp Thanh Đan Môn, nhưng dư dả dạy nàng nhập môn, hắn không thể nói cách làm của Giải Mật Nhi sai lầm, dù sao có lựa chọn tốt hơn, chọn lực cũng biến thành gian nan.
"Mặc dù không biết rõ vì sao, nhưng đệ ưa thích chung đụng với Tiểu Chi hơn." Cho dù Long Tiểu Chi có phần kiêu ngạo, không ngoan ngoãn như Giải Mật Nhi, có đôi khi hắn còn bị Tiểu Chi ghét bỏ, nhưng hắn vẫn biết rõ, tiểu tử điệp mạnh miệng kia để ý bọn họ đến cỡ nào.
"Vũ Lâu, đệ phải nhớ kỹ, sư phụ nhìn người rất chuẩn." Nguyễn Thanh Tuyết vỗ vỗ vai Hoa Vũ Lâu, cũng may Hoa Vũ Lâu đã chậm rãi thông suốt, chỉ cần thời gian và trải nghiệm.
Mặc kệ hai vị sư huynh nghĩ thế nào, Long Tiểu Chi bắt đầu kiếp sống học tập chính thức, buổi sáng luyện kiếm, sau đó đọc sách, trồng dược liệu, ngẫu nhiên còn đi xung quanh sơn cốc, hái một chút thảo dược.
Vì sao Long Tiểu Chi đột nhiên muốn học luyện đan? Đương nhiên là vì vừa có thể phát huy năng lực chữa khỏi của mình, có thể che giấu tai mắt người ta, hơn nữa nàng có ưu thế là bản thể Tử Chi, còn gì thích hợp hơn luyện đan chứ?
Kỹ thuật luyện đan có lịch sử đã lâu, có yêu cầu cực cao với thiên phú, muốn học tập đương nhiên không phải chỉ cần một sớm một chiều.
Trong ba năm tiếp theo Long Tiểu Chi không được chạm vào lò luyện đan, mỗi ngày tiêu hao thời gian hơn nửa ngày ở phía sau Lê viện và Linh Thảo viên, cuối cùng dưới sự dạy bảo của Hiên Khâu Thiên Giác gặm sạch sách vở.
Từ phân biệt các loại linh thảo, công hiệu, hoàn cảnh sống, bộ phận dùng làm thuốc, đến dược tính của thuốc, học thuộc hết kinh mạch, cấm kỵ khi chế thuốc, phối hợp với kiến thức truyền thừa trời sinh của Long Tiểu Chi, nền tảng có thể nói là vô cùng vững chắc.
Thời gian ba năm đối với tu sĩ thì nói không bằng cả trong nháy mắt, trong ba năm mặc dù Long Tiểu Chi học rất nhiều, nhưng cũng làm mình mệt mỏi, dù sao làm một tiên thảo linh chi, Long Tiểu Chi chỉ cần sống sót, đó là tài sản và may mắn lớn nhất của nàng.
Cho nên lúc đệ tử Vân Khuyết tông đến đây đưa lệnh Triệu Tập, nhìn thấy nhà mình trên đầu tông chủ có một con cục nhỏ đang phơi nắng, mềm nhũn dường như lập tức sẽ bị phơi nắng tan chảy, gò má thịt thịt đè trên đầu tông chủ, dáng vẻ như đang ngủ rất sâu, rất thoải mái, khiến trong lòng người khác không hiểu sao hơi lo lắng, nếu như cái cục kia ngủ đến chảy nước miếng làm sao bây giờ?
"Nghĩa Khanh đến đây có chuyện gì?" Thấy Đan Nghĩa Khanh hành lễ xong thì đứng tại chỗ ngây người, Hiên Khâu Thiên Giác lên tiếng hỏi thăm.
Đan Nghĩa Khanh tựa như mới lấy lại tinh thần, tiến lên thả một mảnh ngọc phù khắc có hoa văn màu đỏ trên bàn đá."Đây là lệnh Triệu Tập mà một tháng trước Thương Lan kiếm tông phát tới, đệ tử nghe nói phần lớn tông môn ở nam cảnh đều nhận được lệnh Triệu Tập."
Vì sao Long Tiểu Chi lại ở trên đầu Hiên Khâu Thiên Giác, mới đầu tự nhiên là bởi vì đọc sách, Hiên Khâu Thiên Giác thấy nàng lật sách quá vất vả, nên nhận công việc giúp nàng lật sách, dù sao hắn cũng sách hắn thích xem.
Long Tiểu Chi đổi góc độ mấy lần, cuối cùng vẫn cảm thấy trên đầu Hiên Khâu Thiên Giác là thích hợp nhất, hơn nữa nhìn buồn ngủ lúc có thể trực tiếp ngủ mất, dần dần, mỗi khi Long Tiểu Chi muốn xem sách, sẽ ôm lấy một góc quyển sách, quạt cánh bay đến trước mặt Hiên Khâu Thiên Giác, sau đó nằm sấp trên đầu Hiên Khâu Thiên Giác, ngẫu nhiên còn đưa tay mập ra vỗ một cái, ý bảo mình còn chưa xem hết.
Giờ ngọ dưới cây hoa lê, ánh nến ban đêm, trong cửa gỗ mưa phùn, bóng dáng hai thầy trò xuất hiện ngày càng nhiều, Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu cũng từ kinh hãi lúc ban đầu biến thành thói quen.
Long Tiểu Chi đang ngủ say sưa, mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy giọng nói của người lạ, còn cho là mình đang nằm mơ, cho đến lúc giọng nói này càng ngày càng rõ ràng, mới khẽ hé mở mắt.
Ánh mắt Đan Nghĩa Khanh không khỏi dời đi qua, nhưng nhìn chằm chằm đỉnh đầu tông chủ thì rất vô lễ, nên đè nén rất nhanh, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng cũng thấy cục trên trên đầu tông chủ là gì.
Mặt bánh bao trắng trắng mềm mềm, chải lấy song hoàn kế, lông mi cong cong mở ra, đôi mắt tràn đầy buồn ngủ nghi hoặc nhìn hắn, trong nháy mắt Đan Nghĩa Khanh thật muốn lên chọc chọc.
"Tiểu Chi tỉnh rồi, đây là Đan sư huynh ngụ tại Nam Trúc Sơn của con." Nghe Hiên Khâu Thiên Giác giới thiệu như thế, Đan Nghĩa Khanh đã hiểu, hóa ra là đồ đệ mới của tông chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...