Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

*Chỗ này là nói ngọng chữ ‘ta’.

Tả Khâu Sương cảm thấy rất buồn bực, bị nhét vào cương vị nhân viên phụ trách ghi chép là có nghĩa có cuộc sống buồn tẻ rườm rà mấy tháng, cũng may chỉ còn lại mấy ngày có thể kết thúc công việc, kết quả đúng là bất ngờ, đội ngũ hôm nay quái dị như thế. Phượng Trì thì không cần nói, tiên linh chi địa trong truyền thuyết, độc lập với Hoàn Thần, chỗ ở của Phượng Hoàng thần điểu, nguyên một đám vô cùng cao ngạo.

Kế sau Phượng Trì, lần nữa tiến vào truyền tống trận chỉ có hai người cùng một con tiểu tử điệp yêu, hai người nam tử một cái bạch y, một cái kim quần áo, dung mạo xuất chúng, khí chất lỗi lạc, vừa ra tràng liền dẫn tới một trận xôn xao.

Người Bắc Cảnh so với người Nam Cảnh thì thiếu vài phân hàm súc, tình cảm dễ dàng lộ ra ngoài, Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nữ tu.

- Đó là con gì? Thật đáng yêu!

Đột nhiên một giọng nói nữ tu vang lên, mọi người cũng nhìn thấy rất nhanh, trên vai tu sĩ áo trắng có ngồi một bé cưng đang ngồi, trên đầu có tai thỏ, người mặc áo trắng, trên chân còn mang một đôi bạch ủng vải nhung tinh xảo.

Ở Bắc Cảnh đương nhiên cũng có tu sĩ dưỡng linh sủng, nhưng bị hoàn cảnh hạn chế, chủng loại linh sủng không phong phú bằng Nam Cảnh, mặc dù tử điệp yêu cũng có phân bố ở Bắc Cảnh, nhưng chỉ gần dãy núi Hằng Đoạn, hơn nữa mùa đông còn di chuyển về Nam Cảnh, bởi vì vậy nên trong Bắc Cảnh có rất ít người xem tử điệp yêu như linh sủng.

Long Tiểu Chi lạnh nhạt ngồi trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, làm như không thấy với mấy ánh sáng sáng đến đáng sợ xung quanh, ba thầy trò bước vào trong truyền tống trận, tu sĩ chịu trách nhiệm khởi động truyền tống trận lại chậm chạp không khởi động truyền tống trận.

Tả Khâu Sương nghe một mảnh kỳ quái ríu rít ríu rít xung quanh, vô cùng buồn bực, cũng không ra lệnh cho đệ tử khởi động trận pháp, ánh mắt quét qua trận pháp một cái.

- Chuyến này vô cùng nguy hiểm, linh sủng không được đi theo.

Vốn là một bộ nhàn nhã Long Tiểu Chi gãi gãi chính mình con thỏ lỗ tai. 

- Sư phụ, ngài nuôi linh sủng hả?


Hiên Khâu Thiên Giác.

- Không có.

Long Tiểu Chi.

- À.

Nói xong nghiêng đầu nhìn Tả Khâu đệ tử bên cạnh trận pháp. Tả Khâu đệ tử bị hai mắt to của Long Tiểu Chi kia nhìn chằm chằm đến có phần không được tự nhiên, cặp mắt kia mang theo vài phần hiếu kỳ và mong đợi, rõ ràng đang nói: Ngươi đang nhìn cái gì? sao còn không khởi động trận pháp vậy? Tả Khâu đệ tử lập tức quay đầu nhìn Tả Khâu Sương, chờ Tả Khâu Sương hạ lệnh.

Tả Khâu Sương nhíu nhíu mày, cứ cảm thấy hai người này cố tình gây sự, có điều ngẫm lại tu vi con tiểu yêu này không thể nào đạt tới yêu cầu, cũng bảo đệ tử khởi động trận pháp.

Trận pháp chậm rãi khởi động, trên người Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch đều sáng lên bạch sắc quang mang, trên người Long Tiểu Chi lại thủy chung không sáng lên hào quang, Long Tiểu Chi đối với chuyện này thật cũng không  bất ngờ, hạn định của Tả Khâu gia tộc là yêu linh phải đạt tới trưởng thành kỳ, nhưng trưởng thành kỳ này cũng là có khác nhau , yêu linh □□ khác nhau, chủng tộc và tư chất cũng ảnh hưởng nhiều đến thực lực.

Long Tiểu Chi và Mặc Bạch cùng thuộc yêu linh, cũng cùng là trưởng thành kỳ, nhưng thực lực của Mặc Bạch ổn áp Xuất Lhiếu kỳ, Long Tiểu Chi lại chỉ ở mức Trúc Cơ kỳ, thực lực sai biệt khổng lồ này không chỉ trong sơ kỳ và hậu kỳ, chủ yếu nhất là do chủng tộc bất đồng.

Giao Long có được huyết mạch Long tộc, có khả năng hóa rồng, bản thể mạnh mẽ, lực công kích và lực phòng ngự đứng đầu trong linh thú. Mà mặc dù Long Tiểu Chi cũng là tồn tại đứng đầu trong linh thực, bản thân lại không có thuộc tính linh thực công kích, bởi vì vậy nên mặc dù đều là trưởng thành kỳ, Long Tiểu Chi lại không đạt đến tiêu chuẩn trận pháp công nhận.

Tả Khâu đệ tử dừng trận pháp lại, ở giữa sân trừ người trong Nam Cảnh đồng hành mà đến, đều là lộ ra vẻ mặt quả thế, xem ra vật nhỏ kia không được đi nơi khổ hàn .

- Đợi chút.


Long Tiểu Chi nâng cánh tay mũm mĩm của mình lên cắt đứt Tả Khâu Sương đang muốn tuyên bố kết quả, Tả Khâu Sương chau chau mày, ra hiệu cho Long Tiểu Chi nói chuyện.

Người trong Nam Cảnh thấy thế, cũng nâng tinh thần lên, bọn họ cũng hết sức tò mò Long Tiểu Chi nắm giữ ngọn lửa gì, thế nhưng có thể áp chế Phượng Hoàng hỏa, đang lúc hưng trí bừng bừng, đã thấy Long Tiểu Chi lạnh nhạt lấy một bình sứ nhỏ trong linh phủ của mình ra , đúng là một bình sứ nhỏ, bình sứ chỉ nhỏ bằng ngón tay người trưởng thành, lại hết sức tinh xảo, mơ hồ còn có thể thấy đồ án đỏ xanh trên bình sứ nhỏ .

Long Tiểu Chi vỗ vỗ cánh bay đến trước mặt Tả Khâu Sương , đưa bình sứ nhỏ đến trước mặt hắn, Tả Khâu Sương có phần kinh ngạc, nhưng vẫn vô thức duỗi tay nắm lấy bình sứ nhỏ.

- Đây là?

-Đây là linh đan ta luyện chế , ta có thiên phú luyện đan, bình cực phẩm Hồi Nguyên đan này là ta luyện ra.

Bé con bay giữa không trung, nhìn Tả Khâu Sương một cái, ánh mắt thế nhưng mang theo vài phần sắc bén khiến Tả Khâu Sương ngoài ý muốn , sau đó bé con có phần kiêu ngạo bổ sung một câu.

- Tiểu gia ta mới không phải linh sủng, ta là đệ tử thân truyền của tông chủ Vân Khuyết tông, tinh thông luyện đan và kiếm pháp...

Xem tiểu tử điệp blah blah kiêu ngạo về thân phận vinh quang của mình, vẻ mặt Tả Khâu Sương đầy rối rắm. Đây là tiểu tử điệp nhà ai nuôi? Còn rất nhớ thù, hơn nữa khí thế ngươi là nhân loại ngu xuẩn này là thế nào?

Người rối rắm giống Tả Khâu Sương có khối người, xung quanh lại là không chịu ức chế vang lên một mảnh cười vang, một cái bình nhỏ như thế, bên trong còn thả đan dược, đan dược kia nhỏ ba nhiêu, tiểu yêu này xem luyện đan là trò đùa sao?

Cuối cùng vẫn là Hiên Khâu Thiên Giác tiến lên, bắt tiểu đồ đệ bay giữa không trung xuống, bé con vẫn còn không hài lòng, vỗ cánh, hai trảo bắt lấy bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác, muốn giải phóng cho mình.


- Đồ nhi không tốt, còn mong bao dung.

Hiên Khâu Thiên Giác cười nhẹ mở miệng, không nghĩ tới bé con nhà mình rất kiêng kị thân phận linh sủng này.

Giọng nói thanh đạm giống như dòng suối đêm hè gọi lại sự chú ý của Tả Khâu Sương, nhìn nam tử lịch sự nho nhã trước mặt, Tả Khâu Sương cũng không dám khinh thị, theo bản năng nhận ra một loại áp lực và nguy hiểm.

- Không sao.

Hiên Khâu Thiên Giác nhìn thoáng qua bình sứ trong tay Tả Khâu Sương, Tả Khâu Sương lập tức phản ứng lại, mở nắp bình sứ, một luồng Đan Hương nồng nặc khuếch tán ra, chỉ vừa ngửi thấy, ngũ tạng lục phủ đều có cảm giác thoải mái , xung quanh có không ít tu sĩ, tiếng cười của tu sĩ đứng gần lập tức nghẹn lại, vui vẻ biến thành khó tin, đây là? Đan Hương của cực phẩm linh đan !

Vẻ mặt của Tả Khâu Sương nghiêm túc không ít, thân ở Tả Khâu gia, cho dù không biết luyện đan, sự hiểu biết về đan dược cũng sẽ không kém, bình Hồi Nguyên đan nhỏ bé này tuyệt không đơn giản là cực phẩm, phẩm chất đan dược đã mơ hồ có đột phá cực phẩm, cách bảo phẩm chỉ kém một cước, hơn nữa viên viên như thế, hiển nhiên cũng không phải là trùng hợp, mà người luyện đan dày công tôi luyện nắm giữ phương thuốc này, bản thân cũng có thiên phú luyện đan tuyệt hảo.

Tả Khâu Sương một lần nữa đưa trả bình sứ lại cho nam tử áo trắng, trình độ trân quý của đan dược này khiến hắn không dám khinh thị, đã thấy nam tử áo trắng tiện tay ném bình sứ cho tiểu tử điệp yêu đã vỗ cánh thoát ra, trái tim mọi người nhảy lên theo bình sứ, tiểu tử điệp lập tức dùng hai móng vuốt đón lấy, cất bình sứ về linh phủ.

- Ba người Vân Khuyết tông thông qua, có thể vào Tả Khâu trang viên.

Tả Khâu Sương định ổn định tâm thần, lên tiếng thông báo.

Xung quanh rất yên tĩnh, trong nháy mắt Tả Khâu Sương mở bình sứ ra thì hoàn cảnh tĩnh mịch một mảnh, mọi người ào ào có cảm giác tam quan nghiêng ngả , có người trở tay không kịp, có người khó có thể tin, một con yêu bé xíu thế nhưng thật có thể luyện chế ra linh đan cực phẩm ?

- Chậm đã! Linh đan này là cực phẩm linh đan không thể nghi ngờ, nhưng ai có thể bảo đảm là xuất từ tay tiểu yêu này?

Mọi người vẫn còn đang rung động, một giọng nói thoáng quen tai vang lên, mọi người nhìn qua, phát hiện dĩ nhiên là Phượng Hoa Trọng đi mà quay lại, bởi vì nàng bao kín từ đầu đến chân, thật ra khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Ánh mắt mọi người Bắc Cảnh thay đổi, đoàn người này không phải là cùng đường mà đến sao? Lẽ nào Phượng Trì và Vân Khuyết tông này không hợp? Trong lòng đội ngũ Nam Cảnh cùng đi thì phức tạp nhiều.


Một đường cùng đi, người có thể còn sống đến đây không ai không khôn khéo, lúc tiểu tử điệp không thông qua trận pháp kiểm tra đo lường, bọn họ đều cho rằng tiểu tử điệp sẽ trực tiếp sử dụng ngọn lửa thần bí để thông qua hạn định, thế nhưng bé con lại lựa chọn thiên phú luyện đan.

Những ngày này bọn họ cũng có thể nhận ra, Long Tiểu Chi cũng không phải người yêu làm náo động nhân, sở dĩ lựa chọn như vậy, hẳn là tiểu tử điệp cố ý giữ mặt mũi cho Phượng Trì, tâm tư tiểu tử điệp nhẵn nhụi mà mềm mại, còn biết đại cục tiến lui, cho dù từng có xích mích với Phượng Trì, nhưng cùng đi từ đại lục Nam Cảnh, nếu như lẫn nhau chèn ép, sẽ chỉ làm Bắc Cảnh coi thường tu sĩ Nam Cảnh bọn họ, sau khi nghĩ thông suốt, mọi người không khỏi không cảm khái, nhóc con này đúng là thông tuệ khiến người ấm lòng.

Nhưng ai cũng không nghĩ đến, Phượng Hoa Trọng sẽ đi ra lúc này làm mất mặt, hành động Phượng Hoa Trọng đừng nói Long Tiểu Chi, ngay cả bọn họ cũng thấy phiền chán.

Long Tiểu Chi cũng thấy ngoài ý muốn với sự xuất hiện của Phượng Hoa Trọng, kể từ sau Hằng Đoạn Liệt cốc, Phượng Hoa Trọng an tĩnh dị thường, dường như bị sợ thật, vì sao vừa đến Tả Khâu trang viên, lại như tìm được chỗ dựa vững chắc, lần nữa khôi phục vênh vang đắc ý, trong khoảng thời gian ngắn vừa nãy, xảy ra chuyện gì?

- Hoa Trọng, không được vô lễ, còn mong Tiểu Chi tiểu hữu đừng trách móc.

Phượng Hoa Trọng sau lưng, Phượng Vãn Tang vội vã mà đến, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc, nhưng lúc nhìn về phía Long Tiểu Chi trong mắt lại không có áy náy, mở miệng nói xin lỗi, cũng không chối bỏ vấn đề của Phượng Hoa Trọng.

Phượng Vãn Tang biết rõ cách làm ổn thỏa nhất là không chọc vào con tiểu yêu kia , nhưng nhìn con tiểu yêu vạn người chú ý, nhìn ánh mắt tràn trề sủng ái và bao dung của Hiên Khâu Thiên Giác xa không thể chạm, đột nhiên Phượng Vãn Tang rất muốn con tiểu tử điệp vốn kia đê tiện bị giẫm vào bụi bặm, trong lúc xúc động, cũng ngầm đồng ý hành động của Phượng Hoa Trọng .

Long Tiểu Chi muốn lấy thiên phú luyện đan thông qua hạn định, nguyên nhân đúng như chúng tu sĩ Nam Cảnh suy đoán, mặc dù Phượng Trì cao ngạo, nhưng xuyên qua dãy núi Hằng Đoạn đúng là không thể bỏ qua công lao của bọn họ, hơn nữa Long Tiểu Chi còn nhớ rõ phía trên Hằng Đoạn Liệt cốc , cũng có rất nhiều Phượng Hoàng hóa thành bản thể cứu rất nhiều tu sĩ, huống chi vừa đến Bắc Cảnh, nội bộ chia ra hai bên chèn ép lẫn nhau, xác thực sẽ làm tu sĩ Bắc Cảnh khinh thị Nam Cảnh.

Chỉ cần Phượng Trì không trêu chọc nàng, Long Tiểu Chi sẽ cho Phượng Trì mặt mũi, tiện tay mà thôi, sao không giúp mọi người làm điều tốt. Nhưng là nếu Phượng Trì là trông cậy vào Long Tiểu Chi sẽ vì đại cục mà yên lặng chịu đựng vậy thì sai . Long Tiểu Chi nhàn nhã bay giữa không trung, ngạo nghễ khoanh tay.

- Đã như vậy, ta không để ý đổi một phương thức đơn giản hơn.

Giọng nói của Long Tiểu Chi thoải mái mà tùy ý, Phượng Hoa Trọng lại nhận ra nguy cơ trong nháy mắt , còn chưa kịp làm ra phản ứng, một ngọn lửa màu đỏ rực đã chạm mặt mà đến, Phượng Hoa Trọng biết rõ đó là gì, trước đây không lâu nàng vừa mới bị ngọn lửa này đốt người, nàng không nghĩ tới Long Tiểu Chi nói trở mặt là trở mặt, hơn nữa còn là trong thời gian này, trường hợp này.

_hết chương 143_

rin: cho dzừa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui