Edit: rinnina
Long Tiểu Chi và Mặc Bạch cẩn thận xem xét những món quà Ngọc Bích tặng cho vật tinh tế tra xét một lần, không thấy Bạch Ngư, cũng không phát hiện thêm Bạch Tảo, giá trị làm thuốc của Bạch Tảo không cao, hơn nữa còn sống trong khu vực biển sâu của Khổ Hàn Băng Hải, không có ai lại đi vào chỗ sâu của Khổ Hàn Băng Hải để hái Bạch Tảo, bởi vì chuyện này hại nhiều hơn lợi.
Sở dĩ Bạch Tảo khiến người ta ghé mắt, một là do điều kiện sống, một là do Bạch Ngư. Mà để Bạch Ngư sống sót không thể thiếu Bạch Tảo, Bạch Tảo rất dễ thấy ở vùng nước sâu của Khổ Hàn Băng Hải, nhưng Bạch Ngư lại hết sức hiếm có, bản thân Bạch Ngư đầy kịch độc, hơn nữa rất thông minh, tu sĩ rất khó phát hiện để bắt chúng, nhưng một khi Bạch Ngư đụng phải Bạch Tảo sẽ tự sáng lên, mắt cá biến thành hai viên ngọc long lanh, đây là cách xác định Bạch Ngư dễ nhất.
Mắt của Bạch Ngư không mang độc, có chức năng tăng phẩm chất của linh thực lên, khiến linh tu trong thế gian mong ước, nhưng là Khổ Hàn Băng Hải là chỗ nào chứ, là nơi nguy hiểm nổi tiếng của đại lục Hoàn Thần, cũng chỗ hiếm hoi không có tu sĩ sinh sống của đại lục Hoàn Thần.
Khổ Hàn Băng Hải tọa lạc tại cực Bắc Bắc Cảnh, nằm ở góc tây bắc của đại lục, góc đông bắc là lãnh thổ lạnh khủng khiếp của tuyết, tuyết trong vực núi đã kết thành từng lớp băng dày, hàng năm bão tuyết tàn sát bừa bãi, diện tích gần bằng Khổ Hàn Băng Hải, hai nơi hiểm địa cực hạn này tự biến thành một tấm chắn thiên nhiên, chặn khả năng các tu sĩ ra ngoài thăm dò, hơn nữa diện tích hai nơi công lại, cũng đã chiếm cứ gần ba thành diện tích Bắc Cảnh nên có thể thấy rõ diện tích kia rộng lớn hiếm thấy trong thế gian.
Nơi cực lạnh như thế, Bạch Tảo sống trong vùng nước sâu của Khổ Hàn Băng Hải, vậy mà lại xuất hiện trong một ốc đảo của đất bồi Nam Cực, dựa theo truyền thuyết, Phỉ Thúy Châu được tu sĩ phi thăng đưa tới đất bồi Nam Cực, lúc đó, khí linh Phỉ Thúy Châu chưa thành hình, tuyệt đối sẽ không có ý thức bản thân mà đi thu thập linh vật, cho nên Bạch Tảo này hẳn là chủ nhân của Thương An quốc thả vào trong hồ Ngọc Bích, rồi được khí linh Ngọc Bích thu thập.
"Sư phụ, theo lời Thương Chi Hề, Thương An đế từng mất tích mấy tháng sau khi Đường Cầm chết, sau khi trở về thì hạ mật lệnh cho cả nước chôn theo, mấy tháng này, có phải Thương An đế đi Khổ Hàn Băng Hải hay không, mặc dù vong linh trong thành Thương An được giải thoát, nhưng đầu lâu của bọn họ lại không bị phát hiện, chuyện này khiến ta nhớ tới một truyền thuyết về đầu người." Ba người Long Tiểu Chi nhớ lại chân tướng mà khí linh Ngọc Bích đã nói.
Khai linh kỳ của Khí linh Ngọc Bích dài đằng đẵng, từng đi qua lúc Thương An quốc phồn hoa và vong quốc. Khi đó khí linh còn chưa biến hóa, nhưng cũng đã có một chút ý thức, nếu như không phải là khi đó tâm thần của Thương An đế hoàn toàn bị cái chết của Đường Cầm hấp dẫn, sợ là khí linh Ngọc Bích không thể bình yên vượt qua khai linh kỳ rồi biến hóa.
Căn cứ theo lời kể của Ngọc Bích, địa vị của Thương An đế khi chưa lên ngôi chẳng hề cao, mặc dù thân là hoàng tử, lại không có thế lực nhà mẹ hùng hậu, mẫu phi kia là một nữ nhân không quá thông minh nhưng khá ham danh lợi, kiểu nữ nhân này sinh hoàng tử xong, bình thường kết cục sẽ không quá tốt, mẫu phi của Lạc Thương An cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Có điều từ đấy Lạc Thương An cũng yên tĩnh lại, thiên phú tu luyện của hắn cực cao, là hỗn độn linh căn vô cùng hiếm thấy, mặt ngoài nhìn như tạp linh căn, nhưng mà có cơ duyên nhận được tâm pháp kì lạ, tu vi đột nhiên tăng mạnh, có điều chỉ có thiên phú và tu vi là không đủ, Lạc Thương An cần thế lực, bởi vì vậy, Lạc Thương An lựa chọn một thế lực cường thịnh khi đó: Đường gia.
Dưới một loạt tình huống nhìn như trùng hợp nhưng thật ra là có người sắp xếp sẵn, Lạc Thương An và quen biết với vị tiểu thư được cưng chiều nhất Đường gia - Đường Cầm, Đường gia cũng bởi vậy mà thiên vị cho Lạc Thương An, bởi vì Đường Cầm không chỉ là con gái cưng của Đường Quán, mà nàng còn là gia chủ Đường gia đời tiếp theo.
Lạc Thương An đặt Đường gia ngoài sáng, ngăn cản tranh đấu trên triều đình, Đường gia thành đầu mâu và lá chắn của Lạc Thương An, hấp dẫn tất cả công kích của các thế lực đối địch, mà lá bài tẩy lớn nhất trong bóng tối của Lạc Thương An lại không phải Đường gia, mà là thế lực hắn âm thầm bồi dưỡng, Tàng Linh quân, đội quân này toàn là quỷ tu thủ đoạn khó lường.
Sợ rằng chính hắn cũng không nghĩ tới, tu chân đại năng phi thăng giữa thời khắc minh ngộ trong truyền thuyết kia, tu sĩ mang đến một đường sinh cơ cho tu sĩ đất bồi Nam Cực, bản thân hắn lại là quỷ tu chẳng hề đáng yêu, Lạc Thương An có được truyền thừa của tu chân đại năng đó, nếu không phải Ngọc Bích đã bắt đầu hình thành khí linh, thì khi đó Phỉ Thúy Châu sẽ nhận thức Lạc Thương An làm chủ.
Thiên đạo huyền diệu, ai có thể nghĩ tới thế sự lại trùng hợp như thế, mặc dù Phỉ Thúy Châu không nhận chủ, mặc dù Lạc Thương An không phát hiện sự tồn tại của khí linh Ngọc Bích, nhưng Lạc Thương An đã có thể nắm giữ Phỉ Thúy Châu ở một mức nhất định, đấu với một người như vậy, ai có thể giành chiến thắng?
Thắng bại cuối cùng cũng không ngoài ý muốn, Lạc Thương An đạp máu tươi của những kẻ thua cuộc mà leo lên ngai vàng cao nhất, trở thành quốc chủ của Thương An quốc - Thương An đế. Chuyện này cũng có nghĩa là thanh đao này Đường gia này không còn an toàn nữa, nếu như thanh đao này quá sắc bén, rất có thể làm mình bị thương, huống chi quỷ quân mà Lạc Thương An nắm trong tay cũng bị Đường gia áp chế phần nào.
Huyết mạch vu tộc của Đường gia ngay lúc ấy cũng là một bí mật hiếm có ai biết, mà sở dĩ Đường Cầm được xác định làm gia chủ tiếp theo, cũng là bởi vì nàng thức tỉnh huyết mạch vu tộc. Những chuyện này Lạc Thương An đều biết được nhờ thủ hạ quỷ tu của mình.
Lúc nói đến Đường Cầm, Ngọc Bích khẽ khàng cảm thán, ấn tượng mà nữ nhân kia để lại cho nó vô cùng sâu sắc, nói đúng ra, kiểu nữ nhân thế này không nên sinh ra trong nhà quyền quý, nàng cơ trí thông tuệ, lại dám yêu dám hận, còn vô cùng ngoan tuyệt, bởi vì vậy, nàng nhất định sẽ nhiệt tình bùng cháy rồi tan thành mây khói.
Cảm khái xong, Ngọc Bích tiếp tục kể lại những đoạn lịch sử gần giống những điều lưu truyền tới nay trong Thương Lăng, Lạc Thương An xưng đế xong, lại không có lấy lễ hoàng hậu cưới Đường Cầm, mà là lấy quý phi lễ đón Đường Cầm vào hoàng cung, nên biết, cho dù là quý phi, cũng không có quyền bái lễ phu thê với Lạc Thương An.
Cũng may Lạc Thương An cực kỳ sủng ái Đường Cầm, chuyện này hết sức trấn an Đường gia đang xao động, mà lúc nhận ra Đường gia bất mãn, Lạc Thương An đã quyết định, dùng lễ hoàng hậu cưới con gái của gia chủ thế lực khác, Đường gia cũng bởi vì vậy mà đối chọi gay gắt với một thế lực khác, hoàng hậu chết oan chết uổng trong sự mưu tính của Lạc Thương An, vì con gái mình, cho dù Đường Quán biết rõ là thủ đoạn của Lạc Thương An, cũng không thể không đón đầu mà lên, cho dù biết rõ điều cuối cùng nghênh đón ông sẽ là một cây dao mổ sáng ngời.
Đường gia là nguyên lão khai quốc của Thương An quốc, Đường Quán cảm thấy Đường gia sẽ gặp đại nạn, bởi vì thông suốt nên chỉ mong bảo vệ mạng người trong Đường gia, chẳng hề tham luyến quyền lợi hay tiền tài, chỉ là Đường gia xuống dốc trong tay ông, có chút thẹn với tổ tiên, nhưng so với tính mạng thì không là gì.
Đường Quán nghĩ rất hay, nhưng ông tính sai một chỗ, đó chính là Lạc Thương An biết huyết mạch truyền thừa của Đường gia, một điều có thể áp chế hắn như vậy, sao Lạc Thương An lại dễ dàng buông tha.
Lạc Thương An yêu Đường Cầm không? Đáp án rất chắc chắn, cuộc đời hắn tính kế vô số người, máu lạnh vô tình, nhưng lại có một người như trời sinh khắc hắn vậy, Đường Cầm là chỗ mềm mại duy nhất trong lòng hắn. Nhưng Lạc Thương An quá mức thông minh, đặt mọi thứ vào trong kế hoạch, tham muốn chiếm hữu mãnh liệt khiến hắn muốn cắt đứt tất cả liên quan của Đường Cầm với người ngoài, kể cả Đường gia.
Đường Cầm cầu xin cho Đường gia đúng như hắn dự liệu, Lạc Thương An đồng ý tha cho Đường gia, nhưng ban thưởng Đường Cầm một ly rượu độc, trên thực tế, trong ly rượu này chỉ có mê dược, sẽ làm Đường Cầm mê man mấy ngày, mà Lạc Thương An sẽ dùng mấy ngày này khiến Đường gia tan biến trong triều đình, kéo Đường gia xuống dưới lưỡi đao của mình, đợi sau khi Đường Cầm tỉnh lại, Lạc Thương An sẽ cho Đường Cầm một thân phận mới, không có thế lực nhà mẹ mạnh mẽ, chỉ thuộc về một mình hắn, Lạc Thương An sẽ cưới Đường Cầm, dùng lễ nghi dành cho hoàng hậu, giữa nàng bên cạnh hắn, cùng hưởng một đời vinh hoa cao nhất.
Kết cục cuối cùng có thể nói là ai cũng không ngờ tới, ai cũng bị thương năng, vinh quang này bởi vì Đường Cầm mà có, cũng bởi vì Đường Cầm mà biến tna. Trước khi Đường Cầm uống rượu độc, nói với Lạc Thương An."Nếu có kiếp sau, chỉ mong không bao giờ gặp gỡ."
Lạc Thương An còn chưa hiểu sự quyết tuyệt trong mắt Đường Cầm, Đường Cầm đã uống một hơi cạn sạch rượu độc, sau đó cười ha ha bỏ đi, mình yêu một người, lại kéo cả gia tộc chết oan theo.
Lạc Thương An không nói cho Đường Cầm biết trong rượu không độc, chỉ nghĩ Đường Cầm quá đau lòng nên xúc động nói như vậy, lại không biết sau lần quay lưng này, hắn không còn cơ hội giải thích nào nữa.
Đường Cầm chết, Lạc Thương An không phản ứng kịp, ôm thi thể lạnh băng của Đường Cầm ngồi yên mấy ngày, mấy ngày sau, hạ lệnh điều tra kỹ, nhưng không có ai ám hại, không có ai động tay chân, Lạc Thương An không tin, hắn từ chối tin tưởng chân tướng. Hắn không tin là Đường Cầm tự mình đổi rượu độc, hắn không tin Đường Cầm muốn chết.
Người như Lạc Thương An, sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, tình cảm xen lẫn quá nhiều mưu kế, nếu nói là yêu, không bằng nói là tội, những điều này với hắn mà nói chỉ là một mưu kế lật tay có thể bao phủ cả ván cờ, nhưng đối với Đường Cầm mà nói lại là từng lần tổn thương một, thật thật giả giả khó phân biệt được, nhưng tổn thương lại là thật.
Đường Cầm hiểu Lạc Thương An, biết rõ cuối cùng Đường gia khó thoát khỏi vận mệnh bị tiêu diệt, dứt khoát nhất chết đi tranh thủ thời gian cho gia tộc mình chạy trối chết, nàng yêu Lạc Thương An, nhưng cũng hận Lạc Thương An, nàng vì Lạc Thương An mà đẩy Đường gia vào nguy hiểm, vì Lạc Thương An mà tay nhiễm máu tươi, cuối cùng ngay cả tư cách mặc giá y* đàng hoàng cũng không có, huống chi sau khi vào cung, những ngày dài bày mưu tính kế không ngừng nghỉ càng khiến nàng mệt mỏi hơn, cả người đầy những vết thương đổ máu đầm đìa, mà Lạc Thương An một lòng muốn diệt trừ Đường gia lại làm như không thấy.
*Giá y tức quần áo kết hôn của cô dâu, bình thường màu đỏ tươi rực rỡ chỉ dành cho chính thê, cũng tức là hoàng hậu, Đường Cầm được đón bằng lễ quý phi, không được mặc màu đỏ mà mặc màu mận hồng, cũng tức là chỉ làm thiếp của Lạc Thương An chứ không phải làm vợ hắn.
Cuối cùng Đường Cầm dùng mệnh của mình đổi lấy sự sống của Đường gia, lại không đoán được Lạc Thương An không muốn buông tay, Lạc Thương An nắm giữ phương pháp quỷ tu, có ý đồ triệu hồi hồn phách của Đường Cầm nhưng thất bại, Đường Cầm làm đúng như lời nàng đã nói lúc còn sống, nếu có kiếp sau, chỉ mong không bao giờ gặp gỡ.
Lạc Thương An mất tích, mấy tháng sau quay về Thương An quốc, ra tay bày trận, ý đồ cưỡng chế triệu hồi hồn phách của Đường Cầm, nhưng hắn không đoán được, tính đặc biệt của huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ kéo hồn phách vào luân hồi, trận pháp nghịch thiên này âm khí nồng nặc đến cực hạn, nếu như là người thường, hồn phách sẽ bị cưỡng chế triệu hồi, có điều hồn phách sẽ bị suy yếu một chút, còn Đường Cầm thì ba hồn tan hết, bảy phách khó tụ.
Kết cấu thành Thương An cũng biến đổi lớn vì trận pháp này, âm khí trên thi thể Đường Cầm quá nặng, thôn tính tất cả dương khí trong thành Thương An, thành như thế trong ngoài thành âm dương mất cân bằng, ngoài thành dương khí quá thịnh, trong thành âm khí quá mạnh mẽ, từ đó dương thịnh cách âm, ảnh hưởng tới thành Thương An, bởi vì ở gần tâm trận, ảnh hưởng dần dần mở rộng, lan tràn cả Thương An quốc, cũng khiến cho những người chết trong phạm này, âm hồn không thể siêu thoát, từ đấy bị nhốt trong Thương An quốc.
Lạc Thương An điên rồi, truyền đạt mệnh lệnh cả nước chôn theo, hắn muốn lấy mấy vạn vạn đầu người để đổi lấy quả đầu người, đây cũng là nguồn gốc của truyền thuyết quả đầu người về sau.
Bởi vì tâm trạng mãnh liệt, Lạc Thương An khống chế được toàn bộ Phỉ Thúy Châu, hắn giao cho quỷ quân năng lực mạnh hơn nữa, mà quỷ tu vốn dĩ đã xuất quỷ nhập thần, ham thích giết chóc, trong bảy ngày ngắn ngủi, thành trì trong Thương An quốc từng bước từng bước lặng yên không một tiếng động mà chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, đa số người đều chết đi trong giấc mộng, thậm chí lúc chết còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thương An quốc bị tiêu diệt, Lạc Thương An dùng thủ đoạn tuyệt đối mang hết tất cả đầu lâu đi, không biết đi nơi nào, mà Tàng Linh quân có một nhóm người chôn theo, có một nhóm người chạy ra khỏi Phỉ Thúy Châu, sau này thành lập Thương Lăng quốc, mà Đường gia, thật ra cũng không chạy vì biết Thương An đế hạ lệnh cho cả nước chôn theo như Thương Chi Hề nghĩ như, mà đi ngay khi ngọc giản đưa tin Đường Cầm truyền tới là đi ngay, đây cũng là nguyên nhân vì sao vật tư trong phủ đệ Đường gia bị mang đi.
Người chạy ra khỏi Phỉ Thúy Châu không biết rằng, lúc Lạc Thương An rời đi có để lại trận pháp, muốn lại lần nữa bước vào Phỉ Thúy Châu và hoàng cung Thương An, chỉ có người mang huyết mạch hai nhà Đường Lạc là có thể bình an tiến vào trong.
Những đoạn lịch sử bị phủ bụi này với người đời mà nói chỉ là một tiếng cảm khái, một tiếng thở dài, nhưng đối với Thương An quốc vài ngàn năm trước, lại là một canh giờ lại một canh giờ đau xót, bi thương và tuyệt vọng của người trong cuộc, những người đời sau như họ vĩnh viễn không thể hiểu ra.
Tác giả có lời muốn nói: bí ẩn củaThương An quốc lão Hiên đã làm xong nhé, mở phó bản mới đây, tuyến của sư phụ cuối cùng cũng mở được rồi ~~ quá không dễ dàng
_hết chương 125_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...