"Nếu như nơi này bị người phát hiện, chắc hẳn bảy cảnh đẹp của Hoàn Thần sẽ có thêm một cảnh nữa." Hiên Khâu Thiên Giác vừa duỗi tay nâng Long Tiểu Chi thò nửa người ra vừa nói.
Long Tiểu Chi mở to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ yêu thích, hồ Ngọc Bích này quá xinh đẹp, tựa như tiên cảnh, cây cối sống trong nước, hồ phát sáng, lại còn trong suốt thấy đáy, hai loại đất kỳ lạ phân chia ranh giới nơi đáy hồ khiến hồ Ngọc Bích có hai loại màu sắc, khiến nó thêm vài phần mỹ lệ thần bí.
Thấy mặc dù hồ Ngọc Bích thay đổi, lại không xuất hiện sinh linh khác, Hiên Khâu Thiên Giác hiểu, hẳn là khí linh kia ở dưới đáy hồ. Vì vậy cất bước bước vào trong hồ Ngọc Bích.
Vừa tiến vào hồ Ngọc Bích, đã bị nước hồ trong suốt vây quanh, nước hồ này hết sức kỳ lạ, gần như không thấy sức cản, sức nổi cũng không lớn, mặc dù nước hồ dán lên người có cảm giác mát mẻ lại không thấm ướt áo, hơn nữa nhiệt độ cũng khác thành Thương An lạnh như băng, nước hồ ấm áp, khiến người ta toàn thân thoải mái.
Sau khi vào nước hồ, Long Tiểu Chi cảm thấy nhiệt độ thoải mái nên cũng leo ra khỏi tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, mở cánh của mình quạt nước, khi đóng khi mở đã bơi ra rất xa, sau đó lại xoay một vòng, bơi về bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác, còn thay đổi tư thế bơi, ngửa mặt nằm ở trong hồ nước, thong thả vỗ cánh, ưu nhã dị thường.
Vừa vào hồ Ngọc Bích, ba thầy trò chậm rãi đi về phía đáy hồ, chỉ chốc lát sau, cuối cùng dẫm lên lớp đất nơi đáy hồ, sau khi đến gần, ba người Hiên Khâu Thiên Giác mới phát hiện, sở dĩ hồ Ngọc Bích được thắp sáng, hơn phân nửa là do đất dưới đáy hồ tạo thành, thổ nhưỡng này giống như cát mịn, từng hạt rõ ràng, mỗi một hạt như được mài dũa tỉ mỉ, có vẻ bóng loáng, ánh sáng này nhìn qua vô cùng yếu ớt, lại có thể chiếu sáng cả mặt hồ.
Đứng giữa ranh giới cát mịn hai màu, Long Tiểu Chi cúi đầu nhìn nhìn cát mịn dưới chân, ngồi xổm xuống dùng hai tay nâng một nắm cát mịn chỗ đường ranh giới, sau đó thả ra, quả nhiên cát mịn chậm rãi tản ra trong hồ đúng như dự liệu, tự động bay tới đáy hồ cùng màu, tốc độ cát mịn bay xuống vô cùng chậm rãi, lúc rơi lả tả giống như hai sợi chỉ nhạt màu treo trong hồ nước.
"Sư phụ, đây là đất gì vậy? Thật là đặc biệt." Long Tiểu Chi lộp độp đi theo bên người Hiên Khâu Thiên Giác, để lại sau lưng một chuỗi dấu chân nhỏ xíu.
Hiên Khâu Thiên Giác đi rất thanh thản, động tác không nhanh nhưng cũng không quá chậm, nghe vậy cúi đầu nhìn nhìn bé con dưới chân đang ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn, cánh sau lưng bé cưng đã hóa thành áo choàng, áo choàng tím nhạt chính thong thả lay động theo gợn nước.
"Vi sư cũng chưa từng thấy, có điều trong truyền thuyết của người phàn, Nữ Oa nặn người bằng đất năm màu, năm màu là thanh xích hoàng bạc hắc, chia ứng theo ngũ hành mộc hỏa thổ kim thủy, đây cũng nguyên tắc vận hành cơ bản của vạn vật thế gian, đương nhiên, những truyền thuyết này đa số do người phàm bịa đặt, tính là chân thật thế nào, dù là tu sĩ cũng không rõ ràng."
Niên đại của những chuyện thần thoại không chỉ rất là cổ xưa, thượng cổ, viễn cổ cũng chỉ là tin đồn, tuổi thọ người tu chân rất dài, lại không dài bằng trời đất, cho dù là người phi thăng thì thọ nguyên bọn họ cũng không phải trường sinh thật sự, chỉ là tuổi thọ bị kéo dài vô hạn, dài đến mức nhìn không thấy cuối cùng, những cuối cùng vẫn có điểm cuối.
Hiên Khâu Thiên Giác vừa mới nói xong, thì thấy ánh mắt tiểu đồ đệ nhà mình sáng lên, đang lúc không hiểu, cánh sau lưng bé con nhoáng lên, nhanh chóng từ xẹt qua mặt hắn, bay thẳng lên phía trên, lúc Hiên Khâu Thiên Giác ngẩng đầu nhìn lại, bé con đã bơi tới trên một cành cây màu xanh biếc, hai tay ôm một chiếc lá cây hình giọt nước liều mạng rút ra.
Nhưng lá cây này rất chắc chắn, thân hình Long Tiểu Chi đã cong thành một đường cong ra phía sau, lá cây vẫn không nhúc nhích như cũ, vỗ cánh nửa ngày, mặc kệ Long Tiểu Chi cố gắng thế nào, đổi hướng ra sao, vẫn chẳng rút được chiếc lá nào, Long Tiểu Chi bơi một vòng quanh nhánh cây, sờ sờ cằm nhỏ của mình, lại duỗi thân tay chọc chọc vào lá cây, phiến lá màu xanh biếc bị chọc nghiêng qua, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm dẻo và hơi lạnh của thực vật, chứng minh lá cây này là thật.
Hiên Khâu Thiên Giác mỉm cười, đang muốn đi lên hỗ trợ, đã thấy hai tay Long Tiểu Chi ôm lá cây, cũng không thèm nhổ, trực tiếp a ô cắn vào phiến lá, gò má thịt thịt phồng lên, không khó tưởng tượng, Long Tiểu Chi ôm lá cây cắn một hồi, chỉ chốc lát sau lại phun lá cây ra, trên phiến lá xanh biếc thậm chí không in dấu răng, Long Tiểu Chi phẫn nộ vỗ cánh bay về.
"Sư phụ, xem đến mấy cái cây này sống lâu lắm rồi, lá cây cắn cũng không nhúc nhích,hẳn lịch sử hồ Ngọc Bích phải vô cùng xa xưa." Long Tiểu Chi trở về mặt đất, nghiêm trang nói.
Trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác tràn ngập vui vẻ."Tiểu Chi nói rất có đạo lý."
Long Tiểu Chi gật gật đầu, tiếp tục ngoan ngoãn đi theo Hiên Khâu Thiên Giác, đoan trang mà nghiêm túc đi tới, cơ thể nhỏ bé thẳng tắp, như khiến hàng dấu chân nhỏ sau lưng nàng có thêm mấy phần nghiêm túc.
Ba người đi ở trong rừng dưới đáy hồ Ngọc Bích, tầm nhìn cũng không bị ảnh hưởng gì, những phiến lá trên cây chẳng hề tươi tốt, rất thưa thớt không che được hai bên, tầm mắt của bọn họ cũng không bị ngăn cản.
Đi dọc theo rừng cây Ngọc Bích một lát, ba người đến giữa hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy chân diện mục của khí linh Phỉ Thúy Châu.
Vị trí giữa hồ cũng có một gốc cây Ngọc Bích thụ, chỉ là cây Ngọc Bích này lại sống trên đường ranh giới của thổ nhưỡng hai màu, cho nên gốc cây Ngọc Bích này cũng có hai màu, thân cành ửng đỏ, phiến lá xanh biếc, ánh sáng ngọc lưu ly chậm rãi lưu động.
Trước gốc cây Ngọc Bích hai màu này, có một bóng dáng nhỏ xíu bày trận sẵn sàng đón quân địch, hiển nhiên đã chờ lâu, Long Tiểu Chi hơi kinh ngạc, vỗ cánh bay lên, bay đến giữa không trung, nhìn thẳng vào khí linh."Sư phụ, vì sao khí linh lại là một con cá mè hoa?" Long Tiểu Chi còn tưởng rằng khí linh sẽ giống nữ tử áo vàng, sớm đã hóa thành hình người.
Không sai, bơi lơ lửng trước thân cây, chờ đợi bọn họ là một con cá béo màu vàng nhạt, thấy màu sắc của cá nhỏ, ánh mắt Long Tiểu Chi sáng lên. Màu sắc trên lưng cá nhỏ rất đậm, xuống dưới màu sắc chậm rãi nhạt đi, bụng thành màu trắng, cái đầu không lớn hơn lúc Long Tiểu Chi mở cánh bao nhiêu, đầu rất tròn, nhìn khá ngây ngốc.
Nghe giọng Long Tiểu Chi, đôi mắt màu đen tròn trịa của cá mè hoa chớp chớp, mở miệng nói ra."Chuyện ta đồng ý thì sẽ không nuốt lời, các ngươi có thể mang Phỉ Thúy Châu đi." Nói xong khép miệng lại, cơ thể hóa thành một quả cầu, Long Tiểu Chi bay bên cạnh sợ hết hồn, sau đó nhìn da cá vì phồng lên mà càng có vẻ non nớt bóng láng, không tự chủ được duỗi tay chọc một cái.
Kết quả không nghĩ tới cá mè hoa phồng thành quả cầu không có ngừng thở nên lập tức bị móp méo, sau đó còn không ức chế được vừa cười vừa lăn hai vòng.
Long Tiểu Chi "..." Con cá này thế nào?
Cười một hồi lâu, cá mè hoa mới dừng lại, sau đó vung đuôi lên, cách Long Tiểu Chi xa một chút này mới im lặng phồng lên lần nữa.
Long Tiểu Chi hiếu kỳ không thôi."Ngươi đang làm cái gì?"
Bé cá mè hoa đã phồng thành một quả cầu tròn nghe vậy vô thức mở miệng."Ngọc Bích có chủ, sinh không dễ chủ, ta muốn tự bạo, như vậy thì có thể ở lại đây."
Nói xong một câu, cá mè hoa lại lần nữa móp méo xuống.
Cá mè hoa: Q^Q
Long Tiểu Chi: (⊙v⊙)
Ba người hiểu ý cá mè hoa rất nhanh, khí linh Ngọc Bích này không muốn nhận chủ, đối với nó mà nói, chủ nhân mình chưa chết, chỉ phi thăng thôi, cho nên sẽ không dễ dàng chọn người khác, vì trước kia muốn cứu cây lược gỗ, nên mới đồng ý đi cùng họ, vì vậy mới quyết định tự hủy thần thức.
Sau khi cá béo nhỏ móp méo xuống cũng không nổi giận, tiếp tục phồng lên, hơn nữa càng lúc càng lớn, Long Tiểu Chi vỗ cánh qua đâm một cái, cá béo nhỏ giẫm lên vết xe đổ, vừa ha ha cười, vừa lăn hai vòng trong nước. Sau khi cười xong, né tránh Long Tiểu Chi tiếp tục phồng lên, Long Tiểu Chi cũng đi qua tiếp tục chọc, vì vậy hình ảnh vốn nên có vài phần nặng nề lại khiến người ta thấy dở khóc dở cười.
Chờ cá béo nhỏ cười muốn rút gân cuối cùng không chịu nổi phiền nhiễu, mở to đôi mắt."Ta sống sẽ không đi cùng các ngươi! Ta phải ở lại chỗ này, bởi vì chủ nhân bảo ta ở lại đây!"
Long Tiểu Chi vung cánh dừng trước người cá béo nhỏ, nhìn rất lâu, cuối cùng hiểu, con cá mè hoa này đang nghiêm túc, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dao động, Long Tiểu Chi thấy hơi tiếc nuối, sinh linh đần độn tuy rất ngốc, nhưng lại vô cùng chấp nhất. Lúc nàng nghe thấy Phỉ Thúy Châu là phủ đệ thì muốn thuần hóa đưa cho Mặc Bạch, dù sao sư phụ và mình đều có phủ đệ, chỉ là hiện thời xem ra, nguyện vọng này sẽ hụt hẫng.
"Đại sư huynh, sau này Tiểu Chi tự mình tìm phủ đệ tốt hơn cho huynh, con cá mè hoa này vừa xấu vừa ngốc, chúng ta đừng lấy." Long Tiểu Chi duỗi tay đâm một cái, quả nhiên, cá mè hoa phồng thành quả cầu móp méo xuống lần nữa, lăn qua lăn lại trong nước.
Vẻ mặt Mặc Bạch hơi ngừng lại, sau đó trong mắt xẹt qua một tia sáng, rồi khôi phục thành mặt than rất nhanh."Được."
Hiên Khâu Thiên Giác đưa tay, bắt được đuôi cá béo nhỏ, nâng cá lên. Bé cá béo ngơ ngác cũng không giãy giụa, hình đang suy tư ý của Long Tiểu Chi là gì. Ngắn ngủi lát sau, Hiên Khâu Thiên Giác xác định con cá này là công, tiện tay quăng ra, cá mè hoa đã lăn vòng vòng bay ra ngoài.
Cuối cùng, cá mè hoa đã được như nguyện tiếp tục ở lại trong hồ Ngọc Bích, nhìn ba người bỏ đi không chút lưu luyến phồng má."Chủ nhân, Ngọc Bích bị ghét bỏ."
Trong đáy hồ xinh đẹp mà vắng vẻ không có ai đáp lại nó, cá mè hoa thất vọng trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, sau đó ánh mắt sáng lên như nghĩ tới điều gì, lập tức tinh thần phấn chấn, đuôi vung lên, nhanh chóng đuổi theo.
Ba người Hiên Khâu Thiên Giác vừa mới lên bờ, cá mè hoa theo tới."Tặng các ngươi mấy món đồ, có lẽ sau này chúng ta sẽ lại gặp."
Cá mè hoa nói xong, nước hồ cuồn cuộn, vỗ vào bờ hồ, đợi nước hồ lui ra xong, trên bờ hồ chất đống một mảng lớn vật sáng chói, linh thực, linh quả, trân châu, lá cây, đủ loại kiểu dáng đồ trong nước, xem ra là vật mà khí linh Ngọc Bích tự thu thập.
Những món trân bảo này cuối cùng tiến vào linh phủ của Long Tiểu Chi và Mặc Bạch, mặc dù không có được phủ đệ như Phỉ Thúy Châu, nhưng thu hoạch chuyến này đã vô cùng phong phú, không đề cập tới Mặc Bạch càn quét vật tư một quốc gia, ngay cả đồ cá mè hoa tặng cho họ, không có món nào là phàm phẩm, hơn nữa bọn họ cũng biết biết được lịch sử Thương An quốc từ chỗ cá mè hoa, lòng nghi ngờ được giải đáp, cũng không cần phải ở lại.
Không có quỷ quái cản trở, Mặc Bạch nhanh chóng dạo qua trong vương cung một vòng, giải thích rõ cụm từ nhổ lông chim nhạn đang bay qua, sau đó, ba người mới rời khỏi hoàng cung, đi ra ngoài thành Thương An.
Tác giả có lời muốn nói: các thiên sứ nói gần đây khá nặng nề, lão Hiên bèn làm ra bầu không khí vui vẻ, sau này bé cá béo sẽ còn xuất hiện ~
_hết chương 123_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...