Thành Thương An ở trong một nhiệt độ cực thấp, hơn nữa vô cùng yên tĩnh, dường như trong thành không có chút dấu hiệu nào của sinh mạng, ba người Hiên Khâu Thiên Giác đi khoảng hai khắc đồng hồ trong thành, xung quanh vẫn tĩnh mịch, trên mặt đường yên tĩnh gần như không nghe thấy tiếng bước chân.
"Sư phụ, thi thể ngoài thành sẽ không phải là dân chúng Thương An quốc chứ, lẽ nào Thương An quốc thật sự diệt quốc vì chiến loạn? Là ai có oán hận lớn như thế với Thương An quốc, không tính giết người, còn phải chém đầu tất cả dân chúng." Long Tiểu Chi núp trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, bởi vì không cần gấp rút lên đường, đương nhiên cái đầu nhỏ cũng nhanh chóng suy nghĩ.
"Từ thư tịch còn sót mà nói, hoàn cảnh đất bồi Nam Cực ác liệt, nhân khẩu tương đối ít ỏi, khi đó phần lớn nhân khẩu tập trung trong Thương An quốc ốc đảo Ngọc Bích, cho nên khi đó Thương An quốc là thế lực mạnh mẽ nhất đất bồi Nam Cực, cho dù có cừu oán, cũng không thể nào đến mức này."
Trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác đã có một suy đoán mơ hồ, nhưng suy đoán này có phần không hợp lẽ thường, hơn nữa còn có chỗ mâu thuẫn, cho nên cũng không nói ra. Hài cốt chồng chất thành núi ngoài thành qua vài ngàn năm cũng không bị phong hóa mà biến mất, nhất định là bị thứ gì đó ảnh hưởng, hơn nữa hài cốt không có đầu, mấy vạn đầu người này đã đi đâu?
Bởi vì không có mục tiêu, ba người dứt khoát đi đến trung tâm Thành Thương An, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hoàng cung Thành Thương An sẽ ở trung tâm thành.
Dọc theo đường đi vô cùng bình tĩnh, Mặc Bạch cũng không có đi thu thập vật tư, mà chỉ đi theo bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi, mặc dù Thành Thương An nhìn như yên tĩnh, nhưng loại yên tĩnh này lại khiến người ta bất an, hình có là khúc nhạc dạo của nguy cơ khổng lồ gì đó.
Cho đến lúc ba người đi vào trung tâm thành, hoàng cung xa xa to lớn nguy nga đứng lặng im, hoàng cung thể hiện ra màu vàng thẫm đặc biệt của đất bồi Nam Cực, trong đó ngẫu nhiên có màu đỏ son làm đẹp, cho người ta cảm giác xa hoa đoan trang.
Lúc ba người đi tới hoàng cung, đột nhiên trong một khách sạn gần hoàng cung có một người đi ra, là Thương Chi Hề mới gặp không lâu trước đây, Thương Chi Hề như đã sớm chờ lâu, thấy ba người Hiên Khâu Thiên Giác thì vẻ mặt có vài phần nặng nề tiến lên, thi lễ với Hiên Khâu Thiên Giác một cái."Quả nhiên tiền bối cũng tới nơi đây."
Hiên Khâu Thiên Giác chỉ nhìn Thương Chi Hề một cái, ánh mắt lập tức lạnh xuống, Hiên Khâu Thiên Giác có tu vi cỡ nào, nhìn thoáng qua thì thấy Thương Chi Hề bị thương nặng, tu vi Kim Đan hậu kỳ giờ phát huy không được một hai phần mười, thân phận Thương Chi Hề tôn quý, nếu hắn cũng bị trọng thương, giải thích rõ tình huống của những người còn lại càng không ổn hơn.
Thương Chi Hề cười khổ một cái."Tiền bối đã nhìn ra rồi, đây không phải là chỗ nói chuyện, không bằng vào khách sạn trước đã." Thương Chi Hề biết rõ lúc này mình đang xin Hiên Khâu Thiên Giác giúp đỡ, có nghĩa là mình buông tha cho ưu thế chủ động, hơn nữa cần nói bí mật ra, nhưng Thành Thương An đánh bọn họ trở tay không kịp, nếu như không liên thủ với người khác, chỉ sợ bọn họ không có hy vọng sống sót quay về.
Chỉ chốc lát sau, trong khách sạn, Hiên Khâu Thiên Giác ngồi cạnh bàn gỗ, Thương Chi Hề ngồi đối diện với hắn, còn mấy người khác của tiểu đội Thương Lăng, cũng tốp năm tốp ba ngồi trong đại sảnh khách sạn, mà tình huống của bọn họ cũng quả thực không lạc quan, mỗi người đều bị thương, hơn nữa thương tích vô cùng nghiêm trọng.
Hiên Khâu Thiên Giác thấy ngoài ý muốn, nếu tiểu đội Thương Lăng này là Thương Lăng quốc phái đến, đương nhiên thực lực không yếu, trong đó An Chiêu Nhiên là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, trong tiểu đội, mấy người còn lại đều là nhân tài Thương Lăng quốc tỉ mỉ bồi dưỡng, tu vi từ Nguyên Anh đến Xuất Khiếu.
Một tiểu đội thực lực như thế, đến tột cùng gặp phải tình huống nào, mới có thể trong một đêm đã bị thương nặng như thế, bọn họ tới Thành Thương An vào buổi trưa, nếu như ban ngày không nguy hiểm, vậy hẳn nguy cơ xảy ra vào ban đêm."Đêm qua xảy ra chuyện gì?"
Hiển nhiên tiểu đội Thương Lăng đã thương nghị trước khi ba người Hiên Khâu Thiên Giác đến, cho nên lúc Hiên Khâu Thiên Giác mở miệng hỏi thăm, Thương Chi Hề cũng không dừng lại hay do dự gì, chỉ là vẻ mặt ra có vài phần nôn nóng."Ngày hôm qua tiểu đội chúng ta tới Thành Thương An trước khi trời tối, tình huống ngoài thành chắc hẳn tiền bối cũng đã thấy, mặc dù nhìn vô cùng khả nghi, nhưng sắc trời đã tối, chúng ta vẫn quyết định vào thành, trong thành cũng tĩnh mịch như bây giờ, lúc chúng ta tìm kiếm lối ra, cuối cùng mặt trời cũng biến mất."
"Bóng đêm phủ xuống, nhiệt độ Thành Thương An thấp hơn nữa, rất khó tưởng tượng nổi loại giá lạnh cực độ đó lại xuất hiện giữa đất bồi Nam Cực, nhưng đây không phải điều trí mạng nhất, trong màn đêm, đột nhiên trong Thành Thương An bắt đầu xuất hiện vô số quỷ quái, những con quỷ quái này vô cùng hung hãn, quỷ dị nhất là, công kích của chúng ta không có hiệu quả với chúng, dưới tình huống này, chúng ta chỉ có thể lựa chọn lui về ngoài thành, nhưng đi đến cửa thành thì phát hiện cửa thành đã đóng, Thành Thương An không có đặt cấm chế bay trên không, cho nên chúng ta dự định bay ra ngoài, nhưng đến trên cửa thành, thì phát hiện Thành Thương An đã bị mấy vạn vạn bạch cốt vây thành, không thể rời đi, tiến thoái lưỡng nan, tiểu đội chúng ta chỉ có thể khổ sở chống đỡ một đêm, cho đến hừng đông hôm sau."
Long Tiểu Chi cũng không leo ra khỏi tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, thật sự là Thành Thương An quá lạnh, cho dù đang ở trong khách sạn, cũng có thể cảm thấy khí lạnh vây quanh, chỉ có núp trong vạt áo Hiên Khâu Thiên Giác, cảm giác lạnh lẽo mới bị ngăn cản hoàn toàn, thậm chí Long Tiểu Chi đã móc ra lá cây Ngọc Bích mộc ra cắn.
Hành vi bé con gặm lá cây vô cùng nhã nhặn, cũng có thể thấy được, nàng đang nghiêm túc nghe Thương Chi Hề kể, cho nên cắn khi có khi không, một mảnh lá cây tròn trịa bị cắn để lại mấy vòng răng nhỏ."Hừng đông, các ngươi lại không đi, cho nên này Thành Thương An chỉ cần đi vào, là không thể đi ra dễ dàng hả?"
Nghe tiếng Long Tiểu Chi, ánh mắt Thương Chi Hề không tự chủ được chuyển dời đến tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, vô thức nhúc nhích ngón tay, dằn hành động muốn xách tiểu tử đi ra xoa bóp xuống."Đúng vậy, chúng ta thử rất nhiều cách, nhưng chỉ cần đến gần cửa thành hoặc là tường thành, thì sẽ cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, dùng linh lực cũng không cách ngăn cản được, có thể nhận ra rõ ràng, tiếp tục đi tới thì máu trong cơ thể sẽ lập tức kết băng."
Hiên Khâu Thiên Giác nghe vậy nhìn Mặc Bạch một cái, Mặc Bạch lập tức hiểu ý, dùng tốc độ cực nhanh biến mất ở mọi người trong tầm mắt, Thương Chi Hề và An Chiêu Nhiên hơi sững sờ, hiển nhiên bị tốc độ của Mặc Bạch dọa kinh hãi, nhưng hiểu rất nhanh, chắc hẳn Hiên Khâu Thiên Giác muốn đệ tử mình đi nghiệm chứng lời bọn họ đã nói.
Đối với hành động của Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch, Thương Chi Hề cùng An Chiêu Nhiên ngược lại cũng không ngại, dù sao bọn họ cũng chưa quen thuộc, không mù quáng tin vào một bên cũng không có gì không đúng, hơn nữa động tác của hai thầy trò này quang minh chính đại như thế, khiến người khó mà không hài lòng.
Tốc độ của Mặc Bạch không chậm, nhưng qua rất lâu sau, cũng không trông thấy Mặc Bạch về khách sạn.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần tối xuống, Thương Chi Hề không tự chủ được có vài phần lo âu, nhưng là quay đầu nhìn thoáng qua hai người ngồi đối diện, nam tử lạnh nhạt và tiểu tử điệp răng rắc răng rắc gặm lá cây trong lòng hắn, nhất thời Thương Chi Hề thấy hoảng thần, hình như lo âu của mình hoàn toàn dư thừa.
"Đã lâu như thế, Mặc Bạch đạo hữu vẫn chưa về, thật sự không cần đi tìm tìm một cái sao?" Lại chờ một lát, cuối cùng Thương Chi Hề nhịn không được mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, có thể đại sư huynh lại lạc đường, nhưng mà trước khi trời tối, có thể về." Long Tiểu Chi móc ra hai mảnh lá cây từ trong linh phủ của mình."Ngươi có muốn nếm thử hay không, mùi vị không tệ, ngọt thanh dễ chịu, còn có thể xoa dịu an ủi."
Thương Chi Hề."..." Chẳng lẽ nhìn mình rất giống yêu linh ăn chay thích lá cây sao? Nhưng linh lực ẩn chứa trong lá cây Ngọc Bích mộc vô cùng nhu hòa thanh thuần, có tác dụng giảm bớt thương thế rất tốt.
Kết quả là chờ Mặc Bạch đi tròn một vòng Thành Thương An, cũng nghiệm chứng lời Thương Chi Hề rồi quay về khách sạn, thì nhìn thấy Thương Chi Hề và tiểu sư muội nhà mình cùng nhau răng rắc gặm lá cây.
Tiểu sư muội còn đỡ, hai tay nâng một mảnh lá cây còn lớn hơn mặt mình, một mảnh lá cây có thể gặm rất lâu, mắt to híp một nửa hưởng thụ, nhưng có phải Thương Chi Hề ăn quá nhanh hay không? Cứ ăn thế này, thức ăn của tiểu sư muội và Kim Cát tằm sẽ không đủ, Mặc Bạch mặt than, hồi tưởng vị trí mấy cây Ngọc Bích mộc mình vừa phát hiện trong Thành Thương An, dự định có thời gian sẽ đi chuyển một cây.
"Thế nào?" Hiên Khâu Thiên Giác thấy Mặc Bạch trở về, lên tiếng hỏi.
"Lúc đến gần cửa thành và tường thành, khí lạnh đã không thể dùng linh lực chống đỡ, con và sư phụ có thể ra ngoài, nhưng những người khác thì không được, ngay cả tiểu sư muội nữa, sẽ bị đóng băng hết." Nếu như linh lực không có hiệu quả với khí lạnh, vậy thì có nghĩa là Hiên Khâu Thiên Giác không thể dùng linh lực của mình bảo vệ Long Tiểu Chi, còn làm thế nào Mặc Bạch phát hiện chuyện này, thì công lao thuộc về Kim Cát tằm giờ còn vừa run lẩy bẩy, vừa không quên gặm lá cây.
Nghe Mặc Bạch nói vậy, Thương Chi Hề không biến sắc liếc An Chiêu Nhiên một cái, đây là ý gì? Hai thầy trò này có thể không dựa vào linh lực, chỉ bằng vào bản thể của mình là có thể chống cự giá lạnh như thế sao?
"Trừ việc này ra, trong thành ít nhất còn có hai người nữa." Mặc Bạch tiếp tục không nhanh không chậm nói ra, lại khiến mấy người tiểu đội Thương Lăng giật mình không thôi.
Vẻ mặt An Chiêu Nhiên đọng lại."Hai người?"
Giọng Mặc Bạch lạnh nhạt trước sau như một."Ít nhất hai người."
"Vì sao lại có hai người?" An Chiêu Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, trước đó bọn họ nóng lòng truy tìm người để lại dấu chân, đợi sau này chậm rãi tỉnh táo lại thì cũng phát hiện chỗ kỳ lạ của dấu chân rất nhanh, cũng thi thố đề phòng có người truy tung, nhưng vì sao trong thành lại có hai người?
Động tác cắn lá cây của Long Tiểu Chi ngừng lại, sự chú ý của An Chiêu Nhiên đặt trên chữ hai người người, Long Tiểu Chi lại đặt trên hai chữ ít nhất, có thể khiến Mặc Bạch nói như thế, tức là Mặc Bạch cảm thấy trong thành không phải chỉ hai người, nhưng hắn có thể xác định có hai người, chẳng lẽ là Đường gia? Không thể nào, lấy thực lực tiểu đội Đường gia, bọn họ còn chưa thể tránh năng lực tìm kiếm của Mặc Bạch.
Hiên Khâu Thiên Giác lấy ngón tay nhẹ nhẹ gõ mặt bàn, khiến mọi người chú ý."Trừ điều này, lẽ nào điện hạ không muốn nói gì khác?"
Thương Chi Hề phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khá trấn định, nhẹ ho một tiếng thả lá cây Ngọc Bích trong tay, rồi mới nói."Tiền bối là chỉ lịch sử Phỉ Thúy Châu đúng không, thật ra Thương Lăng chúng ta cũng không quá hiểu rõ Phỉ Thúy Châu, nếu không lúc trước cũng sẽ không bị Long Quyển đại trận ngăn cản, hiện giờ càng không bị Thành Thương An làm khó, nếu nói là lịch sử, hoàng thất cũng có ghi lại vài điều bí ẩn."
"Ước chừng năm vạn năm trước, lúc Thương An quốc cường thịnh nhất, thống lĩnh toàn bộ đất bồi Nam Cực, nhưng đạt cực thịnh thì nhất định sẽ suy yếu, lúc Thương An đế thừa kế ngôi vị hoàng đế, đại hôn cùng hoàng hậu, hoàng hậu lại bị ám sát bỏ mình, Thương An đế tức giận, hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này, liên luỵ tới Đường gia - sủng phi Đường Cầm của Thương An đế, đương nhiên Đường gia phải phản kích, bắt đầu liệt kê rất nhiều tội trạng của thế lực nhà mẹ hoàng hậu, cuối cùng lật đổ thế lực nhà mẹ củahoàng hậu, nhưng cuối cùng Đường Cầm vẫn dính tội mưu hại hoàng hậu, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, Đường Cầm được ban một ly rượu độc mà mất mạng, chỉ là đến nơi này, tình huống sách sử ghi xuất hiện điều khiến người ta khó hiểu."
"Lẽ ra sau khi xử lý Đường Cầm, mọi sóng gió nên kết thúc, nhưng đột nhiên Thương An đế lại mất tích, triều đình nhất thời đại loạn, mấy tháng sau Thương An đế một lần nữa trở lại Thương An quốc, hơn nữa ban ra mệnh lệnh cuối cùng, muốn ba vạn vạn đầu người của Thương An quốc để thờ cúng, hơn nữa xóa đi tất cả tội lỗi của Đường Cầm, tấn phong hoàng hậu, lịch sử Thương An quốc đến nơi này là kết thúc."
Thương Chi Hề nói xong, hiện trường lặng im không tiếng động, không chỉ có ba người Hiên Khâu Thiên Giác, trong tiểu đội Thương Lăng cũng có rất nhiều người là lần đầu tiên nghe nói tới đoạn lịch sử cổ xưa này, ào ào bị hành động điên cuồng của Thương An đế dọa sợ, sau khi kinh ngạc, rất nhanh có người nhận ra điều không thích hợp."Điện hạ, chỉ dựa vào một hoàng mệnh, thật có thể khiến mấy vạn vạn dân chúng cam tâm chịu chết? Chuyện này không hợp lý."
"Quả thực, dựa vào một đạo hoàng mệnh mà muốn lấy tính mạng dân chúng cả nước, cho dù người trung thành tới đâu, chỉ sợ cũng không làm được, cho nên mệnh lệnh này là được truyền lệnh bí mật, Thương An đế trong truyền thuyết có thể bước lên vị trí người đứng đầu một quốc gia, trừ thực lực của ông ta, còn vì một đội quỷ quân ông ta nắm trong tay, đương nhiên, khi đó đồn đãi là thiên quân, mặc kệ đồn đãi thế nào, đội quân này xuất quỷ nhập thần, năng lực khó lường, trong bảy ngày ngắn ngủi đã đồ sát Thương An quốc hầu như không còn."
_hết chương 117_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...