Ngày mai là ngày tỷ thí, lần so tài này thì mỗi đội ngũ chỉ có tám người, mà Lương Âm vốn là Trúc Cơ hậu kỳ, lại không phải huyết mạch Đường gia, không có tư cách tiến vào đội ngũ, nếu lúc này kết được Kim Đan thuận lợi trước tỷ thí, vẫn có cơ hội vào đội ngũ tỷ thí.
Ở đất bồi Nam Cực linh lực ít ỏi, tu sĩ lên cấp khó khăn, đương nhiên tu vi phổ biến thấp hơn phần lớn khu vực của Nam Cảnh, nhưng nguyên khí Nam Cảnh đại lục tổn thương nặng nề sai lần đầm lầy Quy Khư đó, hiện thời đang tiến vào thời kì lực lượng mới sinh ra.
Bởi vì vậy, đối với Nam Cảnh và đất bồi Nam Cực bây giờ, trừ đại tông môn và đại gia tộc gốc rễ vô cùng sâu, một tu sĩ Kim Đan kỳ, đối với phần lớn thế lực vẫn là tài nguyên hết sức quý giá.
Còn Nguyên Anh kỳ, dù là ở Nam Cảnh hay là ở bắc cảnh, đã có thể cho là cường giả, Nguyên Anh kỳ là một quá trình biến chất, cho nên trưởng lão từng tông môn cơ hồ đều phải có tu vi Nguyên Anh kỳ.
Sau khi Lương Âm đạt được linh dược Kết Đan, kích động vỗ Long Tiểu Chi một cái, sau đó giành giật từng giây đi lên cấp, nếu như thuận lợi, một viên kết Kim Đan cực phẩm, có thể giúp nàng thuận lợi tiến vào Kim Đan kỳ, chỉ là trên thời gian thì không chính xác, Kim Đan kỳ không cần chịu lôi kiếp, quá trình lên cấp tương đối lâu dài.
Ngày hôm sau, khi sắc trời sáng choang, ba người Hiên Khâu Thiên Giác theo đội ngũ Đường gia đến hoàng cung Thương Lăng, cũng là chỗ thông báo nhiệm vụ lần này.
Mặc dù diện tích đất bồi Nam Cực rộng lớn, nhân khẩu lại không nhiều, cho nên đội ngũ tham gia tỷ thí lần này chỉ có mười một đội, trừ tam đại thế lực, còn có mấy đội ngũ đến vì truyền tống phù và những tài nguyên khác.
Trong đại điện hoàng cung Thương Lăng, chỗ chủ vị có một nam tử mặc long bào đang ngồi, thân hình nam tử cao lớn, cho dù cũng không đứng lên cũng có vẻ vô cùng cao lớn, làn da màu mạch khiến hắn có thêm vài phần mạnh mẽ, bên cạnh nam tử là một nữ tử mặc phượng bào màu vàng kim ngồi rất đoan trang, thân phận của hai người rõ rành rành, là người đứng đầu Thương Lăng quốc Thương Bích Thanh, và hoàng hậu của hắn Đường Bạch Nguyệt.
Đợi mọi người nhất hạ xuống xong, Thương Bích Thanh bưng ly nhỏ trên bàn lên, kính mọi người phía dưới."Chư vị có thể tới Thương Lăng quốc ta, lòng cô* rất vui mừng, dùng ly rượu này biểu hiện kính ý, chư vị cũng đừng câu nệ lễ nghi, hôm nay có thể chè chén một phen..."
*cô: cách tự xưng của người có địa vị cao (thường là vua, hoặc thái tử), tương tự ‘trẫm’, ‘quả nhân’.
Trong đại điện, đương nhiên mọi người ngồi xuống rồi cũng ào ào nâng ly, dùng một ly rượu vì mở màn, lần so tài này cũng kéo màn che ra.
Sau khi Thương Bích Thanh mở màn, công tác sau đó không thể nào tự thân hắn làm, mà do một thanh niên mặc quan phục bên tay phải làm, dung mạo nam tử vô cùng tuấn dật, thân hình thon dài, khác với thể tu khôi ngô, rõ ràng người này là một vị đạo tu.
Chỗ Đường gia, Đường Bạch Trần bên cạnh mấy người Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ giọng giải thích một câu."Người này là tâm phúc của Thương Lăng đế, tên là An Chiêu Nhiên, thân cư địa vị cao, hơn nữa còn là đế sư, là sư phụ của hai vị hoàng tử."
Lúc Đường Bạch Trần giải thích, An Chiêu Nhiên đã bắt đầu giảng giải về chuyện tỷ thí. Theo sự giảng giải của An Chiêu Nhiên, trong mắt phần đông thế lực phía dưới bắt đầu xuất hiện ánh sáng mãnh liệt, đó là ánh sáng hòa lẫn giữa dục vọng và ngạc nhiên mừng rỡ, mơ hồ lộ ra vẻ sắc sảo.
Tu sĩ có thể đứng trên đỉnh đất bồi Nam Cực không có ai yếu, dù là từ tâm tính hay là sức mạnh, mỗi một người bọn họ đều là kẻ theo chủ nghĩa cơ hội, lần tham gia tỷ thí này, là đoán được nơi tỷ thí rất có thể sẽ có tài phú cực lớn, chính vì như thế, mới chịu tham gia tỷ thí dù phải chống lại tam đại thế lực, bởi vì chỉ cần có một chút cơ hội, đối với tu sĩ tài nguyên thiếu thốn mà nói, đều là hy vọng lên cấp.
Thương Bích Thanh dưới tay, An Chiêu Nhiên cười rất có lực tương tác, một đôi mắt xếch bắn ra ánh sáng, giấu giếm trí tuệ sắc sảo."Ta nghĩ nói đến đây, chư vị đã đoán được địa điểm so tài lần này, chính là Ngọc Bích châu, mặc dù diện tích phiến ốc đảo này không lớn, nhưng tính đặc biệt của nó chắc hẳn không ai dám xem nhẹ, mấy ngày trước, có mười miếng truyền tống phù đã thông qua đơn hướng truyền tống ngẫu nhiên truyền tống đến Ngọc Bích châu trong, trừ truyền tống phù, vật tư lấy được và thành công mang về trong Ngọc Thúy Châu cũng sẽ quyết định thắng bại cuối cùng."
Tiếng nói An Chiêu Nhiên vừa dứt, trong đại điện lập tức một mảnh hưng phấn, Ngọc Thúy Châu thế nhưng lại mở ra, trước kia chỉ nghe tin đồn, lại chưa từng chính mắt nhìn thấy Ngọc Thúy Châu thần kỳ này.
"Đại nhân, xin hỏi tỷ thí bắt đầu khi nào?" Sau khi biết được địa điểm tỷ thí, đã có người không thể chờ đợi được hỏi thăm.
An Chiêu Nhiên nghe này cười một tiếng."Lúc hoàng nâng chén thì tỷ thí đã bắt đầu."
Hoàn cảnh lập tức lại xôn xao, mọi người nhìn nhau, chỉ chốc lát sau không ít đội ngũ ào ào đứng dậy cáo từ, Thương Bích Thanh cũng không ngăn cản, lập tức cho đi, kể từ đó, mọi người nào có tâm tư uống rượu, dù là thực lực thế nào, đều lục tục rời khỏi đại điện.
Đường gia và Lạc gia cũng không ngoại lệ, nếu như địa điểm so tài lần này khác, bọn họ còn có thể vững vàng, nhưng Ngọc Thúy Châu, một ốc đảo thần kỳ vĩnh viễn không khô kiệt, truyền thuyết về nó lưu truyền rộng rãi ở đất bồi Nam Cực, hơn nữa phiên bản vô cùng phong phú, nhưng dù là phiên bản nào, nó đều là tiên linh thánh mọi người ao ước.
Đoàn người Đường gia vừa tới cửa thành, tiếng vang dội như chuông vang lên trong thành, kèm theo một trận bước chân bụi mù cuồn cuộn, Lương Âm chạy tới, dưới cửa thành, các đội ngũ nhanh chóng xuất phát, Lương Âm lên cấp khiến thực lực của nàng tăng lên một cái cấp bậc, cuối cùng Đường gia đổi một đệ tử Trúc Cơ kỳ xuống.
Lương Âm hơi thẹn thùng gãi gãi đầu, nắm quyền đánh bả vai tên đệ tử kia một cái."Huynh đệ, thực xin lỗi nhé, nhưng lão nương hiếm khi được hãnh diện, ngươi yên tâm, lão nương cũng là người Đường gia!"
Đệ tử trong lòng có hơi bất mãn lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị Lương Âm dùng một quyền nện đổ, thấy Lương Âm vò đầu, lại nhịn không được bật cười, thoải mái hơn, một câu người Đường gia kia là đủ."Ta chờ các ngươi thắng lợi quay về!"
Bởi vì xuất phát quá đột nhiên, dưới cửa thành cũng không có bao nhiêu người, đại đa số đều là tu sĩ tham gia tỷ thí và duy trì quy tắc tỷ thí.
Người của Đường gia nhận lấy một túi đựng đồ, rồi tiểu đội mười người cũng rời khỏi Thành Thương Lăng, bước lên hành trình.
Rời khỏi Thành Thương Lăng, trước mắt là một mảnh cát vàng dài đằng đẵng, dải cát vàng phóng túng phập phồng không có sức sống nhìn có vẻ khá bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này sẽ bị đánh vỡ rất nhanh, bởi vì lúc này đúng ngay mùa gió, dù ai cũng không cách nào đoán được bầu trời trong xanh sẽ thay đổi lúc nào.
Hai gia tộc Lạc gia Đường gia đều không muốn nhìn thấy đối phương, nhưng lại sợ hai bên cùng thiệt hại, bởi vậy không thể xung đột, dứt khoát tách ra, mỗi người đi một ngả, không thấy bóng dáng rất nhanh,tiểu đội mười người của Đường gia, lấy một vị trưởng lão Hóa Thần kỳ cầm đầu, đi vào trong sa mạc hoang vu.
Dọc theo đường đi, Long Tiểu Chi lấy được thư tịch nói về Ngọc Thúy Châu từ chỗ Đường Bạch Trần, có thoại bản truyền lưu trên phố, có Sơn Hà chí tối tăm khó hiểu, Long Tiểu Chi xem rất nghiêm túc, trong thời gian hai ngày, Long Tiểu Chi vẫn luôn tiếp thu tin tức trong sách.
Hôm nay, vừa mới sáng sớm, bên chân trời lại xuất hiện một dây nhỏ màu đen, Long Tiểu Chi đang hưng trí bừng bừng nghiên cứu thư tịch hoàn toàn không có ý thức được bọn họ sắp sửa gặp phải cái gì, bởi vì kể từ lúc bước vào đất bồi Nam Cực, nàng và Hiên Khâu Thiên Giác chưa từng gặp phải gió lốc, số mệnh nghịch thiên để nàng và Hiên Khâu Thiên Giác thuận buồm xuôi gió.
Nhưng có những lúc, số mệnh nghịch thiên cũng không phải là tuyệt đối, cơ duyên lớn thường kèm theo nguy cơ lớn, đây là cân bằng của thiên đạo, có lẽ trong nguy cơ, thiên đạo sẽ có chỗ thiên vị với một chủng tộc nào đó, nhưng lại không thể hoàn toàn khiến nguy cơ biến mất.
"Bão cát đen! Tránh không khỏi, bày trận phòng ngự!" Đột nhiên trưởng lão Đường gia hô lớn, những người khác cũng lập tức chú ý tới dây màu đen phía chân trời, sau khi hốt hoảng ngắn ngủi, lập tức chuẩn bị bày trận, nhưng nhìn cường độ của bão cát đen, mặt mọi người như màu đất, bọn họ chỉ có mười người, chỉ sợ phải lành ít dữ nhiều.
Giọng của trưởng lão Đường gia thành công hấp dẫn sự chú ý Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy chỗ chân trời có một sợi dây nhỏ màu đen lấy tốc độ mắt thường thấy rõ nhanh chóng trở nên vừa dày vừa nặng, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh tiến tới gần.
"Không kịp! Lưng tựa lưng, đừng để lạc nhau!" Dây nhỏ màu đen kia che đậy mặt trời trong chớp mắt, vừa nãy bầu trời còn trong trẻo, mặt trời phơi người ta đến nỗi choáng váng đầu hoa mắt cũng chỉ còn một bóng mờ nhìn không rõ trong chớp mắt, hơn nữa cũng càng ngày càng có vẻ thê lương hơn, mắt thấy sắp bị che đậy hoàn toàn.
Long Tiểu Chi hơi trợn mắt há mồm, bão cát đen ùn ùn kéo tới này như một mảnh nước biển màu đen, mãnh liệt mà đến, không nể mặt, nhưng ngu ngơ chỉ trong một chớp mắt, trong tình huống này đương nhiên không thể phân tâm, bàn tay Long Tiểu Chi nhúc nhích, một con ốc biển xuất hiện trong lòng bàn tay, đang muốn đưa linh lực vào phát động thuộc tính như ý, lại bị một bàn tay ngăn cản.
Ngón trỏ Hiên Khâu Thiên Giác đè ốc biển của Long Tiểu Chi lại, tay kia vung lên, một tòa phủ đệ xưa cũ xuất hiện trước mặt mọi người, cửa chính phủ đệ mở rộng, trong nội viện hoa lê sum xuê, hương hoa thanh nhã, nhưng lúc này lại không phải lúc thưởng thức.
Phủ đệ này xuất hiện cho mọi người đang hoang mang lo sợ một chỉ dẫn, không cần Hiên Khâu Thiên Giác lên tiếng nhắc nhở, đoàn người lập tức nối đuôi nhau mà vào, nhanh chóng chạy về phía cửa chính Lê viện.
Lúc đoàn người tiến vào Lê viện, cửa chính Lê viện lập tức đóng lại, một vòng tròn bảo vệ trong suốt lập tức khởi động, nháy mắt một cái, cuồng phong xen lẫn cát đá màu đen quằn quại mà đến, sắc trời đen lại, đèn lồng trong Lê viện lập tức tự động thắp sáng, cho mọi người một chút cảm giác an toàn.
Long Tiểu Chi không nghĩ tới bão cát lại kinh khủng như vậy, xuyên qua bình phong bảo vệ, có thể thấy thứ bão cát đen cuốn tới cũng không chỉ có cát vàng, còn có thật nhiều đá vụn lớn nhỏ, trong mơ hồ, Long Tiểu Chi thậm chí thấy cả cự thạch cao cỡ một người xoay tròn xẹt qua.
Khó trách nói hoàn cảnh đất bồi Nam Cực ác liệt, ngay cả tu sĩ cũng rất khó sinh tồn, bây giờ nhìn lại, nếu không có thành trì che chở, trong bão cát đen như vậy, quả thực rất khó sinh tồn.
Lúc này đệ tử Đường gia đổ một thân mồ hôi lạnh, sau khi xác định an toàn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt tinh tế quan sát chỗ cho bọn họ một đường sống sót này, đương nhiên, bọn họ chỉ dừng lại ở trong viện, nhìn vòng quanh bốn phía một cái, dù sao chủ nhân phủ đệ này chưa lên tiếng, bọn họ không thể làm càn.
_hết chương 108_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...