Nhận Sai Nam Thần Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm




Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Sáng sớm, ba mẹ Kiều Nam Gia đi làm.

Kiều Nam Gia từ chối đề nghị ở nhà tâm sự cùng cô của hai người. Sau một giấc ngủ ngon, cơ thể cô hồi phục hoàn toàn, không cần hai người phải ở bên chăm sóc nữa.

Sau khi ăn sáng xong, cả người Kiều Nam Gia uể oải không có sức sống. Đều là do tối qua cô thức đêm xem một đống bài đăng về cô, càng đọc mà càng sợ hãi, không ngủ ngon nổi.

Kiều Nam Gia ngáp một cái.

Vẫn còn sớm, lúc này cô cũng không có việc gì làm, chẳng bằng đi làm thêm một giấc.

Cô kéo rèm vào, đắp chăn lên, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Lúc Kiều Nam Gia đang mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Kiều Nam Gia kéo chăn lên đầu theo bản năng để ngăn cản âm thanh gõ cửa bên ngoài.

Bên ngoài yên lặng được vài giây, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Kiều Nam Gia vừa phiền vừa bực, chắc là ba Kiều lại quên tài liệu họp ở nhà rồi! Cô mơ màng vừa dụi mắt vừa xỏ dép lê, đầu óc rối bù đi ra cửa.

Lúc mở cửa, Kiều Nam Gia còn phàn nàn: "Sao ba lại quên đồ vậy? Lần sau phải cẩn thận... chứ..."

Ánh mắt cô dừng trên bóng dáng cao gầy ngoài cửa. Vẻ mặt mơ màng của cô lập tức chuyển trạng thái, hai mắt mở to, cơn buồn ngủ nhanh chóng đi vào dĩ vãng.

Bách Nhiên đứng cửa. Đập vào mắt cậu là cảnh Kiều Nam Gia mặc váy ngủ có dây, lộ ra nước da trắng nõn. Trên gương mặt tì vết của cô còn in hằn vệt đỏ, dáng vẻ buồn ngủ của cô trông rất đáng yêu. Cô nhìn cậu ngây ngốc vài giây sau đó mới đổi sắc mặt.

Cứ như là gặp ma giữa ban ngày, vừa buồn cười vừa ngây thơ.

Bách Nhiên còn chưa kịp mở miệng thì thấy đối phương dùng tốc độ sét đánh đóng cửa lại bụp một cái.

Một tay Kiều Nam Gia chống cửa, cô sợ hãi hít một hơi thật sâu. Hồn cô vẫn trên mây, cô cố gắng nghĩ lại xem không biết vừa rồi cô có bị ảo giác không. Cô tiến lên trên mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy chú rồng họ Bách đang đứng ở cửa. Gương mặt đáng sợ đó đang vô cảm nhìn chằm chằm vào chỗ mắt mèo.

Trong tay cậu còn xách bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ đồ bổ.

"Cậu chờ chút, tớ ra ngay!" Kiều Nam Gia chạy như bay vào phòng ngủ.


Cô nhanh chóng thay áo ngủ ra, chỉnh lại giường đệm mình, nhanh chóng sắp xếp bàn học của mình.

Kiều Nam Gia vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa tiếp nhận thông tin chậm như mạng 2G. Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra: Thế mà Bách Nhiên lại tới thăm cô hả? Thế mà Bách Nhiên tới thăm cô á?!

Nhưng vấn đề là tại sao Bách Nhiên lại tới thăm cô?

Nếu không phải Bách Nhiên đã tới tận cửa, chắc chắn Kiều Nam Gia sẽ khuyên cậu về.

Cô đi đến trước cửa, do dự mãi rồi mới mở cửa ra. Mấy túi đồ bị đặt ngoài cửa, Bách Nhiên khoanh tay trước ngực liếc xéo cô một cái, biểu cảm cậu khó chịu: "Cậu lề mà lề mề cái gì?"

Kiều Nam Gia xấu hổ đỡ cửa: "Tớ thu dọn... một chút."

Trong đầu cô vẫn còn nghĩ: Không biết còn cái gì chưa dọn nữa không.

"Ba mẹ tớ đi làm hết rồi, chỉ còn mình tớ ở nhà!" Kiều Nam Gia càng nói càng thấy sai sai, sao cứ thấy mình cứ như đang dẫn sói vào nhà thế nhỉ, "Để tớ xách giúp cậu!"

"Không cần."

Cánh tay của Bách Nhiên nhẹ nhàng cầm mấy hộp đồ bổ nặng trịch, cậu đi vào trong nhà, nghe hướng dẫn của Kiều Nam Gia rồi đặt đồ lên trên ghế sô pha ở phòng khách.

Kiều Nam Gia lễ phép nói: "Cậu ngồi đây chơi một lát nhé, tớ đi pha trà."

Bách Nhiên yêu cầu rất khắt khe khi uống trà. Trong nhà cậu có một đống dụng cụ pha trà, hiếm có thứ lọt được vào mắt cậu. Nhưng khi thấy Kiều Nam Gia bận bịu chuẩn bị vì mình, đột nhiên cậu thấy uống cũng chẳng có gì là không ổn cả. Vì thế cậu ngồi im nhìn Kiều Nam Gia đi đi lại lại chuẩn bị đồ.

Bưng hoa quả, mang kẹo, hạt dưa,... Kiều Nam Gia vô cùng chu đáo chạy tới chạy lui hầu hạ vị khách lớn tới thăm mình.

Nhìn mà chẳng biết ai mới là người bệnh.

Kiều Nam Gia vào trong bếp một lúc lâu mà vẫn chưa ra. Bách Nhiên nhìn thời gian, ngồi một mình ở phòng khách rất chán, cậu đứng dậy đi ra chỗ phòng bếp.

Bách Nhiên đứng yên.

Cậu nhìn Kiều Nam Gia đang đứng trước chỗ đun nước ngây ngốc. Ấm đun sôi ùng ục mà cô vẫn chẳng nhúc nhích. Không biết cô đang nghĩ gì nữa, rõ ràng nước sôi lâu rồi.

"Cậu đợi đến tận thế à?" Bách Nhiên khịa một cách không thương tiếc.

Giọng nói đột nhiên cất lên làm Kiều Nam Gia sợ giật bắn người. Lúc này cô mới lấy lại tinh thần. Cô vội bê lên nhưng bị nóng. Kiều Nam Gia bị đau hít một hơi, suýt nữa buông tay ra. Trong lúc nguy hiểm, một cái tay khác nhanh chóng đỡ lấy.

Độ nóng lập tức làm lòng bàn tay cậu đỏ bừng lên.


Kiều Nam Gia vội nói: "Cậu mau bỏ ra!"

Ấm nước không cách nhiệt tốt. Kiều Nam Gia không ngờ cầm nó sẽ nóng vậy, lại còn làm Bách Nhiên chịu vạ lây nữa. Nếu Bách Nhiên không đỡ, cô bị nóng rồi buông ra, ấm nước sẽ đổ xuống bàn, nước sôi sẽ bắn thẳng vào người cô.

Bách Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái rồi buông ra. Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, cứ như cậu đang cầm một cái ấm nước không có nhiệt độ gì vậy. Nhưng lòng bàn tay đỏ bừng của cậu lại thể hiện tình hình thật sự lúc này của cậu.

Kiều Nam Gia kêu "Ối" một cái, cô cảm thấy vô cùng có lỗi vì sự mất tập trung của mình.

Cô túm chặt lấy tay Bách Nhiên không chút do dự, kéo cậu đến vòi nước, mở vòi ra. Nước máy chảy ào ào từ trong vòi nước ra, xối xuống lòng bàn tay cậu. Tuy vậy, nhiệt độ nóng rực vẫn chưa giảm xuống.

Kiều Nam Gia nhớ là phải để tay dưới nước chừng một hai phút. Cô cứ túm lấy tay Bách Nhiên để tránh việc cậu ngại phiền mà rụt tay lại.

Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô chạm vào cổ tay ấm áp của cậu, độ ấm ở làn da truyền qua lại cho nhau, đương sự lại không hề hay biết. Hai người cách nhau rất gần, khuỷu tay Bách Nhiên để ở một bên tay của Kiều Nam Gia, nhìn rất giống như đang ôm Kiều Nam Gia vào trong ngực.

Cậu có thể ngửi được mùi hương trên tóc cô.

Điều này làm Bách Nhiên nhớ lại ký ức ở quán net, lúc ấy cô nhào vào lòng ngực cậu không rời, trong lòng cậu toàn là hình bóng cô.

"......"

Kiều Nam Gia nắm lấy tay Bách Nhiên, sự nóng ruột trong lòng dần vơi đi. Đột nhiên cô nhận ra lúc này hai người đang rơi vào trạng thái im lặng vô cùng xấu hổ. Kiều Nam Gia định tìm một chủ đề để làm dịu bầu không khí. Cô vừa ngẩng đầu thì đụng phải đôi mắt đen nhánh của Bách Nhiên.

Hai gương mặt kề sát vào nhau.

Đối diện với Bách Nhiên cao gầy, Kiều Nam Gia trông có vẻ nhỏ bé hơn nhiều. Lúc này cô mới phát hiện mình đang trong lòng ngực Bách Nhiên, cô chỉ cần hơi lùi về sau một chút thôi là sẽ đâm thẳng vào ngực cậu. Lúc này mà ngẩng đầu lên cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của Bách Nhiên.

Hàng mi cô không khỏi run lên.

Ở góc này, chỉ cần Bách Nhiên cúi nhẹ đầu xuống là có thể chạm vào bờ môi mềm mại của cô. Ánh mắt Bách Nhiên không khỏi dừng trên màu hồng ngọt ngào kia.

Phòng bếp vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy ào ào. Thời gian như được bấm nút tạm dừng ở khoảnh khắc này.

Cả hai người đều đứng yên không nhúc nhích.

"Cốc cốc cốc!"

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên ngắt ngang sự yên lặng ngắn ngủi này.


"Nam Gia! Tớ đây!" Là giọng của Thư Ấu, cô nàng hô rất lớn.

Chô tồ mát tề, sao Thư Ấu cũng đến vậy?

Kiều Nam Gia lập tức cuống hết cả lên, cô không biết nên làm gì cho phải.

Nếu để Thư Ấu thấy hai người cùng ở trong nhà, chắc chắn cô nàng sẽ nghĩ linh tinh.

Ánh mắt Kiều Nam Gia dừng trên người Bách Nhiên.

"Hay là cậu..." Vào trong phòng ngủ trốn một lát?

Bách Nhiên mở miệng ngắt ngang trước, cậu chưa nghe xong đã từ chối: "Không."

"......"

Nghĩ lại thì việc làm Bách Nhiên giận hình như hậu quả còn ghê gớm hơn so với việc làm Thư Ấu hiểu lầm. Kiều Nam Gia khó xử, cuối cùng cô vẫn cắn môi đi mở cửa.

Cô lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện khoảng cách giữa hai người vẫn gần như vừa rồi.

Hai tai Kiều Nam Gia đỏ bừng, mặt cô cũng đỏ hết lên. Đến cả cổ cô cũng đỏ, y như tôm luộc vậy! Một tay cô chống vào bồn nước bên cạnh, dịch ra ngoài hai bước, nói: "Tớ ra mở cửa."

Thư Ấu đứng ngoài cửa gõ thêm mấy cái nữa, tiếp đó cô nàng gọi điện cho Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia vừa đi vừa nói, cô nhanh chóng ra mở cửa. Cô nhìn ra ngoài qua mắt mèo theo bản năng, lại thấy ngoài cửa có hai người là Thư Ấu và Chu Ngôn Quân.

Kiều Nam Gia: Toi đời.

Cô nhanh chóng chạy về chỗ cũ, nhỏ giọng nói với Bách Nhiên: "Chu Ngôn Quân cũng tới. Làm thế nào giờ?"

Bách Nhiên: "......"

Mặt cậu vô cảm, nhưng hình như cậu hơi nghiến răng: "Tôi vào phòng nào?"

......

Kiều Nam Gia từ từ ra ngoài, mãi một lúc sau cô mới mở cửa làm Thư Ấu giận dỗi một lúc.

Hai người vẫn thoải mái tự nhiên như cũ, vẫn cười hi hi ha ha như vậy, sau khi đứng ở cửa, nhiệt tình hỏi thăm nhau ân cần vài câu xong thì họ phát hiện Kiều Nam Gia cứ đứng chống tay ở cửa một lúc lâu, hình như không có ý cho hai người vào trong.

"Cậu không định mời chúng tớ vào nhà à?"

"Không, không phải. Nhà tớ hơi bừa!"

"Không sao, làm sao mà bừa bằng nhà tớ được? Có phải cậu chưa vào xem bao giờ đâu?" Thư Ấu vô cùng tự nhiên giữ chặt lấy tay Kiều Nam Gia, "Cùng lắm thì tớ dọn giúp..."

Vẻ mặt Thư Ấu ngạc nhiên: "Không phải sạch lắm à? Trời ơi, cậu còn chuẩn bị sẵn hoa quả ở đây nữa chứ? Vừa rồi có ai tới nhà cậu hả?"


Phòng khách sạch sẽ sáng sủa, thậm chí trên bàn còn có hoa quả và bánh kẹo.

"Vừa rồi có họ hàng tới," Kiều Nam Gia khó xử đỏ hết cả mặt, "Hai cậu mau ngồi xuống đi."

Nghĩ tới trong bếp còn một cái cốc chưa lấy ra và một nửa bình nước đã sôi, Kiều Nam Gia dặn hai người ngồi yên tại chỗ xong thì đi vào trong bếp làm việc. Nếu không phải cô sợ nước ở máy lọc nước không đủ nóng, không pha được trà thì cũng không làm Bách Nhiên bị bỏng.

Kiều Nam Gia sờ sờ chỗ suýt bị bỏng, trong lòng đầy cảm động.

Không biết Bách Nhiên trong phòng ngủ có chán không. Cô vốn định đi lấy thuốc bôi bỏng, nhưng giờ cũng không đưa kịp lúc cho cậu.

Nhưng mà sao cứ cảm giác hai người giống như hẹn hò vụng trộm với nhau thật ý.

Kiều Nam Gia bưng hai ly trà đặt lên bàn. Vốn dĩ trong phòng hơi lạnh, hôm nay trời đầy mây, cô sợ hai người không uống được nước trái cây lạnh.

Thư Ấu cầm lấy hồng trà, nói: "Cậu vất vả rồi!"

Chu Ngôn Quân bưng trà lên uống một ngụm, rồi khen lấy khen nể ly trà, khen lố đến mức Kiều Nam Gia cũng không nhịn được mà phì cười.

"Tiếc là Bách Nhiên không được uống."

"Bách Nhiên?" Thư Ấu liếc mắt nhìn Kiều Nam Gia một cái theo bản năng, "Bách Nhiên sao thế?"

"Hôm qua tớ ngủ một đêm ở nhà cậu ấy, kết quả cậu ấy rời giường đi ra ngoài từ sớm, kêu là có việc. Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy vài cuộc, cậu ấy bảo cậu ấy bận. Chắc là ra ngoài gặp ai đó quan trọng."

Nói tới đây, Chu Ngôn Quân bực mình: "Vốn dĩ tớ định hôm nay sẽ kéo cậu ấy chơi một ngày!"

Tay cầm ly trà của Kiều Nam Gia run run, nước hồng trong ly lắc lư vài cái.

Thảo nào Bách Nhiên...

"Đúng rồi, Chu Ngôn Quân bảo cậu ấy muốn mượn tài liệu học tập của cậu, nhưng tập tài liệu của tớ lại không đủ cơ."

"Không sao đâu, trong phòng ngủ tớ vẫn còn một tập khác."

"Để tớ đi lấy giúp cậu." Thư Ấu tốt bụng đề nghị.

"Không cần!" Đột nhiên giọng Kiều Nam Gia cao vút lên, hai người đối diện hoảng hốt, suýt nữa họ tưởng mình đã làm gì sai.

Kiều Nam Gia nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, cô nhẹ nhàng ho khan một cái, khôi phục lại giọng điệu nhỏ nhẹ bình thường: "Để tớ đi lấy cho. Phòng ngủ tớ chưa dọn, không tiện để cậu vào. Hơn nữa cậu cũng không biết tớ để đâu."

Thư Ấu bất đắc dĩ: "Được rồi."

Kiều Nam Gia thở dài một cái.

Cô tuyệt đối không thể để người khác phát hiện Bách Nhiên đang trốn trong phòng ngủ của cô được. Cô nhất định phải tìm một lý do để tí nữa đuổi hai người kia về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận