Nhận Sai Nam Thần Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm




Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Hoạt động ngoại khóa ở trường trung học phổ thông Nhất Trung vô cùng đa dạng, các trường khác không thể sánh bằng.

Vé vào sân xem trận đấu bóng rổ của trường rất khó mua, thế mà không biết Thư Ấu lấy từ đâu ra hai vé nhất định phải kéo bằng được Kiều Nam Gia đi cùng.

Kiều Nam Gia không có hứng thú với việc đi xem bóng rổ. Nơi đó rất ầm ĩ, vô cùng hỗn loạn, tiếng thét chói tai của các bạn kinh khủng đến nỗi có thể làm Kiều Nam Gia mất thính giác ba ngày ba đêm.

Cô biết đó là tấm lòng của Thư Ấu. Vì thế để báo đáp cô nàng, Kiều Nam Gia nhiệt tình giúp Thư Ấu ôn tập kiến thức để chiến đấu với kỳ thi tháng sắp tới.

Thư Ấu suýt nữa phun hết trà sữa trong miệng ra.

Hai người ngồi ở ghế đá dưới bóng cây, cả sân thể dục ai cũng nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận của Thư Ấu.

"Kiều Nam Gia, cậu làm vậy là lấy oán trả ơn!"

......

Chập tối hôm nay khác hẳn mọi hôm vì có tiếng ríu rít đầy hưng phấn của các bạn học sinh.

Trước khi bắt đầu giờ tự học có một cái tên lặp đi lặp lại bên tai Kiều Nam Gia, dường như trận đấu hôm nay diễn ra vì cậu ấy.

—— Nhưng mà hình như nói vậy cũng chẳng sai.

Một vé cũng khó mua, đương nhiên không phải vì tất cả các bạn nam đẹp của trường đều tham gia đội bóng rổ. Phần lớn các bạn nữ đến vì Bách Nhiên.

"Bách Nhiên!"

"Bách Nhiên!"

Kiều Nam Gia cảm thấy quá ồn ào nên dứt khoát đeo tai nghe, tiếp tục làm bài thi tiếng Anh.

Chập tối thứ tư, vào giờ tự học các thầy cô ngồi họp với nhau. Kiều Nam Gia tính thời gian, đoán là các thầy cô họp để chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp tới. Năm ngoái cô không tham gia đại hội thể thao, vừa là do cô không giỏi về mấy cái hạng mục vận động mạnh đó, cũng là do cô không thích quá nhiều người chú ý tới mình.

Không có thầy cô giám sát, giờ tự học náo nhiệt hơn so với bình thường rất nhiều.

Lớp trưởng quát lớn vài câu mà cũng không thể quản nổi.

Kiều Nam Gia đeo tai nghe, âm thanh vang lên không ngừng bên tai cô, hoàn toàn ngăn cách cô với khung cảnh ầm ĩ xung quanh.

Đang viết thì có người ở phía sau vỗ vỗ bả vai cô. Kiều Nam Gia hơi bất ngờ rồi gỡ tai nghe xuống quay đầu lại. Lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính nói: "Bạn học Kiều à, cô chủ nhiệm nhờ tớ gọi cậu."

"Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu."

Vừa mới họp xong, dưới phòng họp các thầy cô đang vô cùng sôi nổi nói chuyện trên trời dưới biển. Cô Trần – giáo viên chủ nhiệm của lớp là một phụ nữ trung niên giỏi giang, dạy toán thì vạch ra logic rất rõ ràng, ngay cả lời dặn Kiều Nam Gia của cô cũng vô cùng ngắn gọn và xúc tích.


"Gia Gia, tí nữa đi bắt người với cô."

Vẻ mặt Kiều Nam Gia khiếp sợ: "???"

Bây giờ thầy cô đánh nhau đều mang học sinh đi đánh cùng hả?

Thông tin mà cô Trần nói quá sốc làm Kiều Nam Gia ngây người một lúc lâu, mãi vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô rất muốn hỏi như vậy có phải không tốt lắm không, lại không biết nên từ chối như thế nào cho phải.

Kiều Nam Gia cảm thấy khó xử.

Cô Trần cầm bình giữ nhiệt hình chú cún hút mấy ngụm sau đó nói tiếp: "Mấy cô bé bây giờ chẳng làm người ta bớt lo chút nào cả, cứ thích trèo tường cơ. Tường sập thì không nói, tự dưng làm trường mình mang tiếng cơ sở vật chất không tốt, xây tường không đủ chắc."

"Dạ?"

Kiều Nam Gia đột nhiên nhanh trí: "Chẳng lẽ là đi bắt mấy bạn đó..."

"Đúng rồi đấy." Thầy Lưu bên cạnh tiếp lời, "Lần này hiệu trưởng sợ mấy học sinh đó xảy ra chuyện, mấy bác bảo vệ không đủ để bắt bọn nó nên mới bảo các thầy cô mang học sinh của mình theo bắt người."

Vừa sợ học sinh để lộ tin đồn, vừa sợ học sinh cũng muốn đi xem trận đấu bóng rổ nên lúc chọn người, các thầy cô đã phải đắn đo, suy nghĩ rất cẩn thận.

Vì sao cô Trần chọn mình, trong lòng Kiều Nam Gia hiểu rõ.

Cô khá đáng tin, xong việc cũng sẽ không nói linh tinh.

Hơn nữa, trong mắt cô Trần, Kiều Nam Gia cô không phải loại người sẽ đi xem trận đấu bóng rổ.

Nhưng cô Trần lại hỏi.

"Không phải em định đi xem trận đấu bóng rổ đó chứ?"

"......"

Vé xem trận đấu trong túi như đá nặng ngàn cân, Kiều Nam Gia căng thẳng nhét nó vào sâu hơn một chút. Đối mặt với ánh mắt tin tưởng của cô Trần, Kiều Nam Gia toát mồ hôi lạnh lắc đầu.

"Không ạ."

"Vậy là tốt rồi." Vẻ mặt của cô Trần đúng kiểu "quả nhiên cô không nhìn nhầm em".

Tiếng chuông tan học vang lên, bên ngoài phòng họp ồn ào nhốn nháo.

Cô Trần nói: "Em đừng đi lung tung, đi luôn theo cô xuống sau sân thể dục. Tường ở đó quá thấp nên khả năng cao chúng nó sẽ nhảy ở đó."

Kiều Nam Gia đành bỏ ý định trộm đi gặp Thư Ấu để trả vé.

Tiếc cho tấm vé này, nếu cô có thể trả Thư Ấu, để cậu ấy tặng cho bạn khác thì có lẽ Thư Ấu đã làm được một việc có ích cho người khác. Trong lòng Kiều Nam Gia thầm xin lỗi Thư Ấu một cách chân thành nhất, sau đó nhân lúc đi xuống cầu thang với cô Trần, Kiều Nam Gia nhanh chóng nhắn tin cho Thư Ấu, kể ngắn gọn mọi chuyện cho cô nàng nghe.

Kiều Nam Gia: "Cậu tuyệt đối không được kể lung tung đó nha."

Thư Ấu: "Vãi thật hả? Tớ lạy. Thôi thôi thôi được rồi, tớ đành đi một mình vậy, chị em giữ gìn sức khỏe nha!"

Cứ như vậy.


Mấy bạn học sinh ai tan học thì cứ tan học, ai đi xem trận đấu bóng rổ thì đi xem, chỉ có vài thầy cô âm thầm mang theo vài đứa học sinh đứng chờ sẵn ở các góc tường.

Kiều Nam Gia nghĩ thầm, chắc sau vụ sập tường lần trước, chắc sẽ có rất ít học sinh trường khác tiếp tục phạm tội.

Cô vừa đi theo cô Trần đi qua đường nhỏ đến góc tường sau sân thể dục thì thấy hai đôi chân đang vắt trên tường.

Kiều Nam Gia: "......"

Sợ dọa mấy bạn làm các bạn ngã từ trên tường xuống nên Kiều Nam Gia cùng cô Trần im lặng không lên tiếng chờ hai người nhảy xuống.

Hai cô gái đã cởi đồng phục của trường mặc quần áo bình thường tiếp đất đứng vững rồi đột nhiên nhìn thấy cô Trần cùng Kiều Nam Gia.

"A a a!"

Các bạn ấy phát ra tiếng thét chói tai, mặt trắng bệch vì sợ.

Cô Trần khoanh tay, lạnh lùng nháy mắt nhìn Kiều Nam Gia.

Cô bất đắc dĩ tiến lên nói: "Các cậu hãy báo tên họ, trường cùng lớp của mình."

Các bạn nữ bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết thì bị hoảng sợ, nhưng ở cách tường không nhìn được gì hết, mồm năm miệng mười hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"

Trong hai bạn nữ vừa mới nhảy vào có một bạn nữ cao rất có tinh thần hy sinh vì đồng đội, cắn răng hét to lên một tiếng: "Bọn mày đừng nhảy vào, có mai phục!"

Bên ngoài im lặng ngay lập tức.

Kiều Nam Gia thầm nghĩ nếu các bạn ấy biết khó mà lui thì cũng là chuyện tốt.

Yên tĩnh được vài giây, mấy bạn nữ ở ngoài tường bắt đầu ồn ào: "Thời đại nào rồi mà còn mai phục? Nếu thật sự có người đứng bắt làm sao mà chúng ta không biết được?"

"Bạn tao cũng vào được mà, chúng mày lừa ai thế?"

"Mau lên mau lên, sắp đến thời gian rồi, nếu chậm nữa không kịp vào đâu!"

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Chẳng những nhắc nhở không có hiệu quả mà ngược lại còn cổ vũ các bạn nữ nhanh chóng trèo tường. Trong lúc nhất thời có rất nhiều đôi chân vắt lên tường nhảy phịch một cái, cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Cô Trần gặp loạn không nóng nảy, lấy điện thoại ra quay lại các video ngắn để làm chứng cứ.

Các thầy cô trong diễn đàn thấy một đống video trèo tường được chia sẻ còn tưởng là trường học xảy ra cái gì xong học sinh chạy trốn cơ.

Kiều Nam Gia: "......"

Nói thật, ở chỗ này thú vị hơn so với xem trận đấu bóng rổ nhiều.

Một đám xui xẻo cứ lần lượt nhảy xuống, tất cả đều bị bắt. Các cô gái nhỏ nhát gan, sợ chạy trốn lại làm lớn chuyện hơn nữa nên khóc thút thít ủ rũ không dám phát ra tiếng.


Không tới một giờ, toàn đội bắt người trèo tường tóm được hơn trăm người.

Cảnh tượng này có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Kiều Nam Gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Cô Trần còn đang đứng một bên dạy dỗ mấy bạn nữ kia.

"Bắt mấy em là để cho các em nhớ lâu. Trèo tường rất nguy hiểm, lần sau không được làm vậy có biết không? Chỉ là một trận bóng rổ thôi mà!"

"Em muốn xem Bách Nhiên." Một bạn nữ bất chấp sợ hãi mà nói.

"Em cũng vậy."

"Nếu không phải vì Bách Nhiên thì em cũng không trèo tường đâu."

"Cô ơi cô thông cảm cho chúng em một chút đi ạ. Các bạn nam đẹp trai hiện tại đều là bảo bối, chúng em không thể xem thiếu ngày nào được hết..."

Cô Trần bị nói á khẩu không phản bác lại được, dừng lại một chút rồi chỉ vào Kiều Nam Gia đứng bên cạnh nói: "Các em xem bạn này, bạn ấy luôn cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước, về sau sẽ có thể đỗ được vào trường đại học trọng điểm. Bạn ấy đang phấn đấu vào ngành kỹ thuật của đại học đó, nếu vào được thì sẽ được cả lớp coi như là một công chúa nhỏ mà yêu thương, có bao nhiêu bạn nam đẹp trai học giỏi cũng đều dâng tới cửa cho chọn. Nghe vậy có thấy thích không?"

Kiều Nam Gia nghẹn họng không nói được lời nào, cô không thể tin được đây là lời nói của cô Trần người ngày thường luôn nghiêm túc nói ra.

Sau một tràng dài lời nhắc nhở kết thúc thì trận thi đấu bóng rổ cũng trôi qua hơn một nửa.

Cô Trần nói là làm, bảo Kiều Nam Gia đưa các bạn nữ kia đến cổng trường rồi dặn bọn họ về nhà sớm một chút.

Bầu trời dần dần chuyển màu tối đi, trăng sáng sao thưa, một cơn gió lạnh thổi qua, cành cây rung rinh phát ra tiếng xào xạc.

Kiều Nam Gia dẫn đầu, phát hiện đội do thầy cô khác chỉ huy còn có cả bạn nam.

Vì sao cả bạn nam cũng tới trèo tường?

Vẻ mặt Kiều Nam Gia khó hiểu.

Bên kia.

Hiệp một của trận bóng rổ, chủ lực của đội là Bách Nhiên ra sân, trực tiếp kéo khoảng cách lớn điểm số của hai đội, kể cả nửa sau thời gian bên kia có chơi tốt đến đâu cũng chưa chắc có thể đuổi kịp được điểm số này.

Cùng với tiếng hò hét vang tận mây xanh của toàn trường, sau khi đánh xong nửa trận đầu, cậu nói với Chu Ngôn Quân rằng mình muốn đi thay quần áo.

Chu Ngôn Quân đi theo cậu đến phòng thay đồ.

"Hôm nay có phải ba mày về không? Nên mày mới đi trốn?" Vẻ mặt của cậu có vài phần đồng cảm cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

"Đừng làm phiền tao."

Bách Nhiên cởi áo trên ra, lộ ra đường cong xinh đẹp mà rắn chắc sau lưng, vai rộng eo hẹp, tỉ lệ dáng người vô cùng đẹp.

"Có cần tao giúp không?"

"Không."

Chu Ngôn Quân cảm thấy không thú vị, hậm hực nhún vai.

"Mày như này đúng là ngoan cố."

"Đúng rồi, ba mày đồng ý cho mày đi huấn luyện cái đó sao?" Rõ ràng Chu Ngôn Quân không nói về trận bóng rổ vừa rồi.

Bách Nhiên mặc áo hoodie màu đen, một tay cầm cặp sách, nghe vậy khẽ nhếch môi lên, giọng nói lạnh như băng.


"Đây là chuyện của tao."

......

Sau khi tiễn xong mấy bạn nữ trường khác kia, cuối cùng Kiều Nam Gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

May có vài thầy cô làm chỗ dựa nên có vài bạn nữ mới tránh được tình huống xấu hổ do không nhảy được từ trên tường xuống.

Cặp sách còn để trong lớp, cô Trần cầm chìa khóa đưa cô trở về. Đến chỗ bước ngoặt ở cầu thang, Kiều Nam Gia muốn lấy điện thoại ra để nhìn thời gian, không cẩn thận làm tờ vé vào sân nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Vẻ mặt của Kiều Nam Gia đơ lại ngay lập tức.

Cô căng thẳng xoay người lại, quả nhiên thấy khuôn mặt cô Trần không thể tin tưởng được, cứ như bị người thân nhất phản bội.

"Gia Gia à."

Cô Trần run rẩy gọi một tiếng, ánh mắt phức tạp.

Kiều Nam Gia vội vàng xua tay: "Cô ơi cô nghe con giải thích!"

"Không có việc gì, con còn là một cô gái nhỏ, thích các bạn nam đẹp trai cũng rất bình thường, là cô sai..."

"Không không không con thật sự không thích Bách Nhiên!"

Giọng cô vang dội mà kiên quyết làm người mới tới nghe được rõ ràng.

Một bóng dáng cao gầy dừng lại ở chỗ rẽ cầu thang.

Cậu mặc quần đồng phục dài, trên người khoác chiếc áo hoodie màu đen. Có lẽ vừa mới vận động xong nên tóc đen ướt đẫm, con ngươi đen nhánh của cậu vừa lúc nhìn thấy Kiều Nam Gia đang cố gắng giải thích.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ không xa.

Bạn học Bách trong truyền thuyết liếc mắt nhìn vé xem thi đấu bóng rổ trên tay cô gái.

Mặt trên viết "Cố lên bạn học Bách", đó là chữ của Thư Ấu. Mấy chữ hồng nhạt to vô cùng đáng chú ý, làm người ta không thể không bỏ qua.

"......"

"......"

Bách Nhiên thu hồi ánh mắt, không có hứng thú lướt qua cô.

Cô Trần vỗ vỗ bả vai Kiều Nam Gia, an ủi cô: "Không có việc gì, tốt xấu cũng coi như để lại ấn tượng nhỉ?"

Trong lúc nhất thời Kiều Nam Gia cứng họng không biết nói gì.

... Cái này, đúng là hơi khó giải thích.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Nam Gia: Con nói thật mà...

Bách Nhiên: Tôi không lạ mấy chuyện này.

Về sau...

Ừm, thích thật đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận