Giữa đêm mùa hạ, khí trời vô cùng oi bức, một ả thị nữ xiêm y mỏng manh đứng vẩy nước bên trong doanh trướng, dù là như thế nhưng cảm giác nóng nực vẫn làm cho người khác thấy khó chịu.
Một ngọn gió hiếm hoi khẽ lướt qua làm nhấc lên màn trướng, thị vệ đứng canh gác ngoài cửa ánh mắt lơ đãng nhìn vào bên trong sau đó lập tức sửng sốt, trên mặt dần hiện lên một vòng đỏ ửng.
Người bên trong doanh trướng y phục mỏng manh, cổ áo mở rộng để lộ ra lồng ngực trắng nõn, hình ảnh nửa kín nửa hở mập mờ đến cực điểm.
Mái tóc đen được búi lại gọn gàng để lộ ra đường cong mỹ lệ nơi cần cổ trắng tuyết, Thượng Quan Lưu Ý lười biếng tựa vào ghế, đôi chân trần khẽ đung đưa, vòng bạc dưới chân theo từng nhịp cử động mà vang lên những âm hưởng leng keng.
Thượng Quan Lưu Ý chợt giơ tay lên, ống tay áo mềm mại trượt xuống làm lộ ra cánh tay ngọc ngà, y hướng thị nữ ngoắc ngoắc.
Y hơi nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn khiến ả tỳ nữ khẽ run lên, nhẹ nhàng bước lại gần, trong bụng thầm lo sợ.
Thượng Quan Lưu Ý vươn tay chỉ chỉ xuống đất, thị nữ hiểu ý liền quỳ phục xuống, hai tay nâng lên chậu nước, Thượng Quan Lưu Ý đem bàn tay ngâm vào nước lạnh, đầu ngón tay trong làn nước khẽ chơi đùa.
Một người thị nữ lập tức nịnh nọt nói.
"Thiếu cung chủ, để nô tỳ giúp người lau mình một chút cho mát có được hay không?"
Thượng Quan Lưu Ý vẻ mặt buồn ngủ cùng không kiên nhẫn vô thức gật đầu, bộ dáng lười biếng như một con mèo, ả tỳ nữ bỗng thấy trong lòng có hơi nhộn nhạo, trái tim ở trước mặt nam nhân không tự chủ mà run rẩy từng hồi.
Ngón tay cố tình lướt qua da thịt trơn mịn, cảm xúc nơi đầu ngón tay thật khiến người lưu luyến.
Thị nữ bắt đầu có chút ghen tỵ, một người nam nhân lại xinh đẹp đến mức này thật khiến nàng tự thấy hổ thẹn.
Bất quá, được tiếp xúc thân cận với một người xuất chúng như Thượng Quan Lưu Ý cũng là diễm phúc của nàng.
Thượng Quan Lưu Ý hệt như con mèo, vì thoải mái mà kêu ngao ngao, được vuốt ve liền cao hứng phát ra tiếng rên ư hử, âm thanh như có như không, giữa màn đêm âm u tĩnh lặng càng đem đến cảm giác ái muội, y chẳng khác nào một viên ngọc tỏa sáng trong đêm tối, rực rỡ mà mỹ mạo khiến người si mê.
Ngay lúc đó, Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên mở to mắt, tiếp theo liền một cước đá vào vai của ả tỳ nữ khiến nàng ngã sóng xoài trên mặt đất, trong lúc kinh ngạc cùng hốt hoảng đã lỡ tay hất tung chậu nước, bọt nước bắn ra tung tóe.
Thượng Quan Lưu Ý chính là bản thân tự gây nghiệp chướng, thoáng cái thân thể đều bị ướt sũng, nước tuy làm cơ thể y có chút mát mẻ nhưng ngược lại trong lòng lửa giận dâng lên cuồn cuộn.
"Tiện nhân!" Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng.
Cũng không thể trách tại sao y lại có phản ứng lớn như vậy, ả tỳ nữ này quả thật không có mắt, dám dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào thân thể y, còn muốn cố tình quyến rũ y?
Thượng Quan Lưu Ý lập tức cảm thấy buồn nôn, cảm giác bị sờ soạng giống trong ngực có một loài bò sát trườn ngang qua, vô cùng ghê tởm, mà nữ nhân kia lại còn dám sờ lên chân y? Quả thật không thể nhịn được nữa!
Ả tỳ nữ tự biết bản thân mình sắp thê thảm, khuôn mặt tái xanh, không ngừng run rẩy.
Bên trong truyền đến động tĩnh lớn như vậy khiến người ngoài cửa không thể không chú ý.
Thị vệ mau chóng chạy vào, sau đó lại thấy được một cảnh tượng vô cùng kích động.
Thượng Quan Lưu Ý xiêm y đơn bạc bị nước lạnh giội thấu, ướt sũng dán chặt vào người, bọt nước trượt dài trên da thịt trắng nõn, men theo những đường cong mỹ lệ, mỹ nhân bởi vì phẫn nộ mà gương mặt đỏ hồng, y mím chặt môi, thân thể ướt sũng, trong lúc nhất thời lộ ra ba phần yếu đuối bảy phần đáng thương.
Hai gã thủ vệ vừa chạy vào không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, âm thanh phát ra tuyệt đối không nhỏ.
Lập tức, một ánh mắt lạnh thấu xương quét qua hai người bọn họ, cơ hồ muốn đem bọn họ băm vằm thành trăm mảnh.
Hai gã thủ vệ bị hù dọa thầm kêu lên một tiếng, trái tim không ngừng đập loạn, giờ khắc này lại vì sợ hãi mà một lần nữa nuốt nước bọt, động tác vô cùng nhất quán.
"Cút đi!" Thượng Quan Lưu Ý lạnh lùng quát, tiện tay đem giá nến trên bàn ném qua.
Ngọn lửa bùng lên một chút sau đó mạnh mẽ tiếp đất rồi tắt ngúm, hai gã thủ vệ sắc mặt trắng bệch vội vã chạy như bay ra ngoài, một lần nữa cho thấy tố chất trong quân đội cực kỳ cao.
(chắc ý nói hành động mau lẹ)
Thượng Quan Lưu Ý nhìn theo màn cửa vẫn còn đung đưa, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Y tự hỏi bản thân tại sao phải chịu đựng nỗi khuất nhục này.
Dựa vào cái gì lại bị người khác dùng ánh mắt này đối đãi? Bất luận là nam hay nữ.
Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy vô cùng ủy khuất, y hít vào một hơi, phảng phất như muốn khóc, môi mím chặt lộ ra dáng vẻ đáng thương.
"Đều là Long Kỳ Thiên, đều tại người nam nhân kia." Thượng Quan Lưu Ý giận dữ nghĩ.
Chính là không biết vì lẽ gì lại đột nhiên muốn gặp hắn, dù rằng vẻ mặt của hắn thực sự rất đáng ăn đòn.
Thượng Quan Lưu Ý không muốn thừa nhận nhưng lại không thể thừa nhận, y có một chút nhớ nhung hắn.
Cũng không biết cái tên ngu ngốc kia có làm hỏng chuyện đại sự hay không, chắc là không đâu, tuy rằng nhìn qua rất ngu ngốc thế nhưng...
Thượng Quan Lưu Ý lại cảm thấy hắn rất đáng tin cậy, thậm chí là một cảm giác tin tưởng tuyệt đối, chỉ cần nghĩ đến người nam nhân này thì trong lòng đã thấy an tâm hơn rất nhiều.
Ở con người này luôn toát ra một mị lực kỳ lạ, làm cho người khác có thể tin tưởng hắn vô điều kiện, người nam nhân này chính là có bản lĩnh như vậy.
Thượng Quan Lưu Ý khẽ mỉm cười.
Y thông qua người của Long Kỳ Thiên âm thầm tiến hành một kế hoạch.
Mặc dù vẫn đang ở trong hang cọp nhưng đó chưa hẳn đã là chuyện xấu, chí ít y cũng nắm được nhất cử nhất động của Cảnh vương.
Thượng Quan Lưu Ý cười khẽ, trong mắt hiện lên một tia ngoan ý.
Ai nói chỉ cần nhốt được phượng hoàng trong lồng son thì sẽ có được thiên hạ?
Muốn thiên hạ? Được, ta cho ngươi, nhưng chờ đến lúc ngươi nắm được trong tay ta liền đến cướp đi, ta thật muốn nhìn xem biểu tình của ngươi lúc đó sẽ như thế nào?
Long Hiên Đình, những khuất nhục mà ngươi đem đến cho bổn cung, ta bắt ngươi phải trả lại gấp bội!
Trong bóng tối, gương mặt của mỹ nhân chợt hiện lên một tia thị huyết.
Hết chương 56
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...