Gương mặt hung ác kề tới gần, nam nhân nhếch miệng lộ ra nụ cười xấu xa, ánh mắt sắc lạnh như băng hiện lên một tia thị huyết.
Mỹ nhân nằm dưới thân thể cứng đờ, đôi môi gắt gao mím chặt, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ cùng không cam lòng, trong mắt hiện lên hai ngọn lửa đỏ, phảng phất như tùy thời đều có thể nhào tới cắn chết người nam nhân đang có ý đồ vũ nhục mình.
Long Hiên Đình quan sát vẻ mặt tức giận xen lẫn sợ hãi cùng sự ẩn nhẫn đến cực hạn của Thượng Quan Lưu Ý, đột nhiên hắn nở nụ cười, biểu tình tựa tiếu phi tiếu từ trên cao nhìn xuống, mang theo vài phần giễu cợt.
Long Hiên Đình nhớ lại người kia trước giờ đều là bị hắn cưỡng ép, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì toàn thân của y liền bốc hỏa, không còn giữ được vẻ trầm ổn.
Hắn nhất thời định thần lại, khóe miệng mang theo tiếu ý, ngón tay khẽ mân mê cằm của Thượng Quan Lưu Ý.
Long Hiên Đình ở bên tai y nhẹ nhàng thổi khí, sau đó nhạy bén phát hiện cơ thể người bên dưới bỗng trở cứng nhắc, đồng thời cũng có chút run rẩy.
Mặc dù Thượng Quan Lưu Ý đã ra sức áp chế nhưng phản ứng của cơ thể lại bán đứng tâm tư.
"Haha." Long Hiên Đình cười khẽ, giọng nói mang theo âm mũi.
"Thân thể thật mẫn cảm!" Hàm răng của hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai của Thượng Quan Lưu Ý một chút, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Thượng Quan Lưu Ý không nhịn được run lên, vành tai đỏ ửng.
Y rõ ràng không hề tự nguyện nhưng thân thể lại không cách nào áp chế.
Thượng Quan Lưu Ý cắn chặt môi, oán hận chính mình không thể đem người nam nhân này cùng với Long Kỳ Thiên ra giết cùng một lúc.
"Từng bị người chơi đùa qua rồi đúng không?" Long Hiên Đình cười nhạo.
"Mẫn cảm như vậy, không phải là phản ứng mà xử tử nên có."
"..." Thượng Quan Lưu Ý giãy giụa, vòng sắt dưới chân phát ra tiếng vang ồn ào.
"Thả ta ra, Long Hiên Đình!" Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ theo kẽ răng rít ra, biểu tình vô cùng hung tợn.
"Thả ngươi ra?" Long Hiên Đình thoáng nở nụ cười, hơi thở phả lên mặt của Thượng Quan Lưu Ý.
Đột nhiên hắn đưa tay luồn vào trong vạt áo của y, tại trên ngực y thô lỗ bóp một cái.
"A!" Thượng Quan Lưu Ý bị đau kêu lên, sau đó lập tức chán ghét bản thân mình mà cắn chặt răng.
Y thực sự rất căm giận khối thân thể này, sao lại mẫn cảm như vậy chứ, giờ khắc này y quả thật chỉ muốn giết người!
Cùng lúc đó, một cảm giác buồn nôn chợt xông lên, dạ dày co thắt từng cơn, y thật sự rất ghê tởm người nam nhân này.
Thượng Quan Lưu Ý cố kiềm nén động tác nôn khan bất nhã, dạ dày không ngừng nhộn nhạo, sắc mặt cũng tái nhợt không còn chút máu.
Long Hiên Đình cười lạnh một tiếng, nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý hoảng sợ, động tác của hắn càng thô bạo thêm vài phần.
Bàn tay thô ráp đầy vết chai do thường xuyên luyện võ không ngừng niết lên thân thể mềm mịn như lụa, tạo thành từng mảng đỏ ửng.
Long Hiên Đình dán môi lên gò má của Thượng Quan Lưu Ý, tinh tế hôn hít vài cái.
Tiểu mỹ nhân tuyệt sắc thật khiến người mê mẩn, vừa nhìn đã không chịu nổi mà muốn ra tay chiếm đoạt.
Đặc biệt là biểu tình cao ngạo nhưng cố gắng nhẫn nhịn này, chẳng khác nào mời gọi người khác đến hung hăng chà đạp.
Tính cách của Long Hiên Đình chưa bao giờ hiền lành nho nhã như những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.
Thị huyết, thậm chí cuồng bạo mới đúng là bản chất thật của hắn.
Có một khoảng thời gian, bởi vì yêu phải người không nên yêu mà tâm tình của Long Hiên Đình trở nên vô cùng xấu, ở trên giường đã giết chết không biết bao nhiêu luyến đồng hầu hạ không vừa ý hắn.
Mấy năm nay, Long Hiên Đình bởi vì người kia mà tính tình trở nên trầm ổn hơn nhiều, nếu không phải chuyện gì to tát hắn cũng sẽ không ra tay giết người.
Cho nên...
"A..." Thượng Quan Lưu Ý thống khổ kêu la một tiếng.
Không khí xộc lên mùi máu tươi, cổ của y đã bị hắn cắn đến xuất huyết, kinh mạch không ngừng co giật.
Long Hiên Đình tựa như một con dã thú đem Thượng Quan Lưu Ý áp dưới thân, thô bạo xé rách quần áo, ở trên người y lưu lại những vết cào rướm máu vô cùng chói mắt.
Thượng Quan Lưu ý đau đến sắc mặt trắng bệch, y muốn giãy giụa nhưng bởi vì không có nội lực, cơ thể của Long Hiên Đình lại quá cứng rắn khiến cánh tay của y cũng bị trật khớp, đau đớn ập tới khiến y suýt nữa đã ngất xỉu.
"Long Hiên Đình, có gan thì giết chết ta đi, Long Hiên Đình!" Thượng Quan Lưu Ý vì đau đớn mà thở hổn hển, trên mặt không còn huyết sắc.
Long Hiên Đình cười lạnh.
"Giết ngươi? Haha, ta tốn nhiều tâm sức như vậy mới có được phượng hoàng, sao có thể dễ dàng để cho ngươi chết?"
Đôi mắt của Thượng Quan Lưu Ý tựa hồ bắn ra lửa, loại cảm giác ngay từ ban đầu đã bị người ta lập mưu tính toán khiến y thật sự nuốt không trôi cơn giận.
Long Hiên Đình cười nhạo, phảng phất như muốn nói: "Thượng Quan Lưu Ý, ngươi là tên ngốc!" Trong nháy mắt, y tức giận đến cực điểm, cảm giác buồn nôn ngày càng xông lên, bị người nam nhân này đè lên người quả thật khiến y vô cùng ghê tởm.
Nếu như nội lực của y vẫn còn thì làm sao hắn ta có thể đối xử với y như vậy?
Nếu như không phải tại cái lão già đệ nhất cao thủ kia.
Nếu như không phải tại tên Long Kỳ Thiên khốn kiếp.
Chết tiệt! Tới giờ này vẫn còn chưa chịu đến cứu người! Chẳng lẽ muốn để cho y thực sự bị người nam nhân này vũ nhục hay sao? Nếu như vậy y thà chết còn hơn.
"Ưm." Thượng Quan Lưu Ý kêu lên sợ hãi, quần bị thô bạo kéo xuống, y chẳng còn quan tâm đến đau đớn,cảm giác lạnh lẽo dưới hạ thân khiến y xấu hổ chỉ muốn chết đi cho rồi.
Lại một lần nữa, cảm giác nhục nhã này...
Người kiêu ngạo như Thượng Quan Lưu Ý làm sao có thể chấp nhận?
"A, thân thể quả thật rất xinh đẹp, bổn vương vừa nhìn thấy thì đã động tâm." Long Hiên Đình cảm khái, ý tứ nhục mạ không cần nói cũng hiểu.
Thượng Quan Lưu Ý không ngừng run rẩy, nhưng cũng không biết là do đau đớn, xấu hổ hay căm phẫn.
Lúc này, Long Hiên Đình đột nhiên lật thân thể của Thượng Quan Lưu Ý lại, để y nằm sấp trên giường.
Bất ngờ bị lật sấp, hai tay vốn đã bị trật khớp nay lại càng đau đớn khiến Thượng Quan Lưu Ý mặt mũi tối sầm.
Càng cảm thấy thẹn chính là quần áo toàn bộ bị xé rách, ánh mắt nóng bỏng của Long Hiên Đình vẫn dán chặt vào cơ thể y.
Long Hiên Đình mạnh mẽ bóp hai bên gò má của Thượng Quan Lưu Ý, năm ngón tay lưu lại năm dấu ấn xanh tím.
Hắn kề sát bên tai của Thượng Quan Lưu Ý, hơi thở nam tính phả vào mặt nói.
"Phượng hoàng! Bổn vương muốn nhìn thấy phượng hoàng!"
Ngữ điệu mang theo mệnh lệnh cưỡng ép, hắn không thể để cho y thoát, hắn muốn nhìn thấy phượng hoàng.
Hắn muốn nhìn xem phượng hoàng trong truyền thuyết rốt cục có hình dạng gì.
Mất nhiều tâm sức như vậy, hắn dù sao cũng phải tận mắt chứng kiến phượng hoàng mà năm xưa dị nhân kia tiên đoán có phải là sự thật hay không.
"Hừ!" Thượng Quan Lưu Ý cười nhạo, tựa như muốn nói: người như ngươi cũng muốn chiêm ngưỡng phượng hoàng?
Long Hiên Đình cong khóe miệng, trên mặt hiện lên nụ cười ngạo nghễ.
Hắn đưa tay chạm vào cơ quan trên giường, lập tức xuất hiện ra một cái hộc nhỏ, hắn từ bên trong lấy ra một bình sứ, sau đó đem toàn bộ dược đổ vào miệng của Thượng Quan Lưu Ý.
"Ưm..." Khớp hàm bị mở, Thượng Quan Lưu Ý bị ép buột nuốt xuống.
Thượng Quan Lưu Ý vô cùng căm hận, toàn bộ mọi khuất nhục đều gián tiếp đến từ Long Kỳ Thiên, y thề sẽ không bỏ qua cho những người họ Long.
Bao gồm cả Long Tại Uyên.
Nóng, nóng quá!
Cơ thể của Thượng Quan Lưu Ý bắt đầu nóng lên.
"A..." Bên trong người như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Mười đầu ngón tay bấu chặt lấy chăn giường, thân thể khó chịu không ngừng co lại, nhiệt lưu tràn vào cơ thể, từng đợt sóng nhiệt cơ hồ muốn bức y đến phát điên.
"Không..." Thượng Quan Lưu Ý thét lên nhưng âm thanh chỉ nhỏ như tiếng mèo kêu mang theo vài phần dụ hoặc, quả thật vô cùng kích thích dục vọng của nam nhân.
Long Hiên Đình hai tay khoanh trước ngực thưởng thức một màn này.
Thứ hắn hạ dĩ nhiên là loại thuốc kia...
Thượng Quan Lưu Ý ánh mắt mờ mịt hơi nước, trong lòng khó chịu nhưng y vẫn cố gắng kiềm nén không để phát ra âm thanh.
Y tuyệt đối không cho tên họ Long kia thực hiện được ý đồ.
Chỉ là...
Khốn kiếp, Long Kỳ Thiên...
Cứu ta!
Thượng Quan Lưu Ý trong lòng kêu to, nhưng âm thanh phát ra chỉ nhỏ vụn rên rỉ như tiếng mèo kêu.
"Long...
Kỳ Thiên!"
Long Hiên Đình cong cong khóe miệng.
"Ngươi thích hoàng chất nhi của ta sao?"
Ngay khi Long Hiên Đình vừa nói ra tên của Long Kỳ Thiên, Thượng Quan Lưu Ý lại không cách nào khắc chế, sống lưng trắng nõn không tỳ vết ẩn ẩn xuất hiện những đường vân.
Phượng hoàng! Hình một con phượng hoàng bắt đầu hiện lên trên sống lưng của Thượng Quan Lưu Ý, lông vũ phiêu dật, vô cùng sống động...
Quả nhiên là sự thật! Ánh mắt Long Hiên Đình hiện lên sự vui mừng.
"Duệ nhi, chờ ta! Một ngày nào đó khi lấy được ngôi vị hoàng đế, ta muốn ngươi quang minh chính đại đứng ở bên cạnh ta.
Những người làm hại ngươi cho dù là Hoàng đế cũng phải trả giá thật lớn." Long Hiên Đình phát thệ, ánh mắt rạng rỡ sinh huy.
Chiếc đuôi phượng hoàng mềm mại uốn lượn, lướt qua mông vào tận đùi trong...
hình ảnh thập phần hương diễm.
Đứng trước mỹ cảnh như vậy cho dù là thánh nhân cũng khó lòng kiềm chế.
Huống chi Long Hiên Đình không phải là thánh nhân, lại càng không phải thiện nam tính nữ gì.
Cho nên Thượng Quan Lưu Ý cảm nhận được một lực đạo mạnh mẽ ấn chặt y xuống giường, sau đó bàn tay chai sần nhẹ nhàng vuốt ve...
Không!
Thượng Quan Lưu Ý vô cùng hoảng loạn, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh của Long Kỳ Thiên.
Nếu có thể cho dù phải hạ mình y cũng muốn được người kia đến cứu...
Ghê tởm, cảm giác này thật sự ghê tởm! Y không muốn bị người nam nhân này chạm vào.
Thượng Quan Lưu Ý tâm tình chấn động kịch liệt, mơ màng muốn ngất đi.
Long Hiên Đình cởi ra ngoại bào, chuẩn bị xâm phạm đến phượng hoàng chi nhan.
Nhưng ngay lúc này, không gian đột nhiên rung chuyển, chỉ nghe "ầm" một tiếng, cửa phòng vỡ tung, một cỗ kình phong hướng thẳng Long Hiên Đình đánh tới mang theo nộ khí ngút trời.
Long Hiên Đình không dám lơ là, lập tức đưa tay tiếp nhận một chưởng, lục phủ ngũ tạng nhất thời bị dồn ép.
Sau một khắc hắn liền nhìn thấy hoàng chất nhi của mình gương mặt cơ hồ tức giận đến vặn vẹo.
Bộ dáng của Long Kỳ Thiên lúc này hệt như quỷ sai đến từ địa phủ, toàn thân tản ra hắc khí.
Tiếp đến hắn lại tung thêm một chưởng.
Long Hiên Đình cũng vận hết toàn bộ nội lực tiếp thêm một chưởng này của hắn.
Hai bên giao chiến, trời long đất lở.
Thượng Quan Lưu Ý trong đôi mắt ngập nước lóe lên một tia mừng rỡ, sau đó cơ thể lại bị một hồi sóng nhiệt công kích, y khổ sở rên rỉ, vô thức kêu lên.
"Kỳ Thiên..."
Long Kỳ Thiên thân thể trong nháy mắt trở đông cứng, hắn vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Long Hiên Đình.
Long Hiên Đình cười lạnh một tiếng, võ công của hắn so với Long Kỳ Thiên không hề thua kém, thậm chí còn muốn cao hơn vài phần, hắn đã lớn tuổi, nội công tích lũy nhiều năm đã vô cùng thâm hậu, nói trắng ra chính là một con cáo già ngàn năm.
Long Kỳ Thiên khí thế không giảm, dám động vào người của hắn, cho dù là hoàng thiên lão tổ hắn cũng tuyệt đối không buông tha.
Cao thủ quyết đấu, thắng bại thường chỉ phân định trong gang tấc.
Nhưng vào đúng lúc này, một mối tai họa đã ngầm xuất hiện.
Chất độc Tam thi tang hồn tán còn sót lại trong cơ thể của Long Kỳ Thiên bỗng dưng phát tác.
Phụt...
Long Kỳ Thiên phun ra một ngụm máu, hắn lùi lại vài bước, lục phủ ngũ tạng co thắt mãnh liệt, suýt nữa đã ngất đi.
Chớp lấy thời cơ, Long Hiên Đình vận khí một chưởng đánh tới.
Long Kỳ Thiên lập tức sử dụng toàn bộ công lực tiếp nhận một chưởng này, kết quả hắn bị đánh văng ra ngoài, nội thương nghiêm trọng.
Nhưng hắn vẫn ngoan cường, hôm nay cho dù phải chết ở nơi này hắn cũng quyết cứu cho bằng được Ý nhi.
Trời biết khi Long Kỳ Thiên chứng kiến được Ý nhi suýt bị người nam nhân này vũ nhục thì hắn có bao nhiêu căm giận chính mình, chỉ hận không thể đem bản thân ra chém ngàn đao.
Hắn hối hận không thôi, nếu biết trước như vậy, hắn sao có thể vì tư dục mà cố tình không tìm cách lấy lại nội lực cho Ý nhi, nếu có nội lực, Ý nhi thế nào lại bị người ta đối đãi như vậy?
Với tính tình cao ngạo như Ý nhi làm sao có thể chịu đựng nỗi khuất nhục này?
"Hừ, thiên đường có lối ngươi lại không đi." Long Hiên Đình từng bước đến gần Long Kỳ Thiên, mà Long Kỳ Thiên trong mắt cũng hiện lên sự phẫn nộ, ý đồ muốn liều mạng.
Nhưng vào thời khắc đó, một gương mặt bất ngờ xuất hiện trước mắt của Long Hiên Đình khiến cơ thể hắn nhất thời đông cứng.
"Duệ nhi!" Có thể nói, giờ phút này biểu tình của Long Hiên Đình so với Long Kỳ Thiên ban nãy lại càng kích động.
Người của Long gia quả nhiên đều giống nhau.
Long Duệ vẻ mặt không biểu tình nhìn Long Hiên Đình, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đau xót.
Mũi kiếm của Mục Thanh ở trên cổ của Long Duệ kéo lê một vệt máu.
Long Hiên Đình bỗng như người phát điên, một cỗ kình phong lập tức hướng Mục Thanh đánh tới, Mục Bạch thấy tình thế không ổn, ở ngay sau lưng Mục Thanh tiếp nhận một chưởng, hai người đồng thời bị đánh văng ra ngoài, không ngừng thổ huyết.
Mục Bạch cảm thấy bản thân cũng thật may mắn, chưởng lực mạnh như vậy, suýt chút nữa hắn đã mất đi Mục Thanh.
Vừa nghĩ tới chuyện này, tay của hắn lại không ngừng run rẩy.
Sau một khắc, Long Hiên Đình đằng đằng sát khí hướng lại gần Long Kỳ Thiên, mà Long Kỳ Thiên cũng bị tức giận làm mất đi lý trí.
Cả hai người đều như phát điên lao vào chém giết.
Long Duệ là người thọt, y không thể đứng thẳng quá lâu, nhưng hôm nay y lại liều mình như vậy, lạnh lùng nhìn bọn họ đánh nhau.
Không đến một khắc, cổ họng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, Long Duệ nôn ra một ngụm máu, cùng lúc đó, Long Kỳ Thiên cũng bị đánh bay ra ngoài.
"Duệ nhi!" Long Hiên Đình kêu to, toàn thân tản ra một cỗ khí tức cuồng bạo.
Lúc này lại xuất hiện thêm một người, hắn nhanh chóng đưa Long Kỳ Thiên đi.
Trên thực tế, Long Kỳ Thiên nếu còn tiếp tục đánh cho dù không mất mạng cũng sẽ trở thành phế nhân.
Lúc nãy khi Long Kỳ Thiên bị Long Hiên Đình đánh ngã xuống đất, một thanh gỗ sắc nhọn đã đâm xuyên vào bả vai trái của hắn, máu không ngừng chảy ra.
Mà Thượng Quan Lưu Ý ở trên giường cũng đã bất tỉnh.
Hết chương 48
Ahuhu T^T mị đa sầu đa cảm quạ, thế là mếu tmd rồi ;;;;^;;;;
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...