Đinh, đinh, đinh..."
Đến giờ dần, bình trụ đã tích đầy nước, trong thạch thất yên tĩnh không ngừng phát ra những âm thanh đinh đinh, có vẻ tịch mịch mà lạnh lẽo.
Một chiếc giường hàn ngọc nổi lên giữa hồ nước sâu gần như không thấy đáy, hàn khí tản ra bốn bên, lạnh đến tận xương tủy.
Giờ khắc này hàn khí ngưng tụ dày đặc, thiếu niên nằm trên giường, quần áo tóc tai như nước ánh lưu quang, thân thể ngọc ngà không tỳ vết, dưới sắc trắng tương phản của hàn băng, da thịt cơ hồ trở nên trong suốt, băng cơ tuyết phu.
Sương trắng lượn lờ vây quanh, ôm lấy thân hình mảnh mai tựa như liễu mành trước gió, từ bả vai trở xuống thấp thoáng hiện lên bức đồ văn phượng hoàng, lông đuôi phượng hoàng dọc theo sống lưng trải dài uốn lượn đến tận đùi trong...
Người nằm trên giường nghe được tiếng nước nhỏ giọt thì có hơi tỉnh lại, thân thể lay động, thoáng chốc, hình ảnh chim phượng hoàng tựa hồ như đang vỗ cánh, lông vũ nhúc nhích trông vô cùng sống động.
Thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, y vươn cánh tay mảnh khảnh, mơ màng sờ soạng xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó, làn da bạch ngọc dưới ánh sáng mờ ảo của hàn băng đặc biệt nhu hòa.
"Ưm..." Người trên giường hơi mở mắt, thân thể vặn vẹo ngâm lên một tiếng, vì không tìm được thứ mình muốn mà khẽ chau mày, ánh mắt một mảnh sương mù, đồng tử màu hổ phách khẽ dao động.
Tìm kiếm một hồi, trên mặt bắt đầu xuất hiện một tia giận dữ, rốt cục y cũng tìm được thứ mình muốn, là một kiện xiêm y màu trắng, chất liệu êm ái, không biết được dệt từ tơ lụa gì nhưng khi đặt trên hàn băng ngàn năm vẫn không hề kết sương, mềm mại như nước.
Đem xiêm y mặc vào, tóc đen từ trên vai trượt xuống, mềm mại buông xõa sau người.
Thượng Quan Lưu Ý ngồi im lặng trên giường, thần tình hỗn độn mê mang một mảnh, tựa hồ vẫn còn rất buồn ngủ.
Ở phòng cách vách, nha hoàn đã sớm chuẩn bị đầy đủ vật dụng cho y rửa mặt: chậu gỗ đựng nước ấm, khăn mặt, gương đồng cùng một bộ y phục màu xanh nhạt.
Một khắc sau khi tiếng nước vang lên báo hiệu giờ dần, đám nha hoàn lúc này mới nối đuôi đứng hầu ở ngoài cửa thạch thất, đầu luôn cúi thấp không dám ngẩng lên, dáng vẻ cung kính mà cẩn trọng, tựa hồ như kiêng kỵ điều gì đó.
Chờ đợi một hồi, bọn họ cũng không sốt ruột, ngược lại một bộ dáng bình tĩnh, lặng yên đứng hầu tại chỗ.
Thời gian lại qua thêm một chén trà nhỏ, bên trong vẫn không nghe có động tĩnh, bọn họ thừa hiểu nhưng không hề trách cứ, chỉ thấy nữ tử cầm đầu tiến lên một bước, màu sắc và hoa văn trên trang phục của nàng không giống với mấy người còn lại mà trông có vẻ cầu kỳ, tinh tế hơn.
Trong Thần Tuyết Cung cũng phân ra làm nhiều cấp bậc mà chúng môn đều là người luyện võ.
Nữ tử cầm đầu nâng tay lên trước ngực vận khí rồi lập tức chưởng mạnh về phía trước, cửa thạch thất mở toang, trong nhất thời, một cỗ hàn khí đánh thẳng vào mặt, mà ở bên ngoài, đám nha hoàn vốn đã được huấn luyện kỹ càng, lập tức vận nội công chống lại cái lạnh của hàn băng, sẵn sàng nghênh đón.
Nữ tử cầm đầu bước vào trước, khí lạnh làm cơ thể nàng khẽ run lên, hơi thở vừa phả ra đã nhanh chóng biến thành một tầng sương trắng.
Nàng khẽ chau mày, hướng mọi người ở phía sau khoát tay nói.
"Nhanh!"
Lập tức mọi người nối đuôi bước vào, động tác gọn gàng mau lẹ, tựa hồ nhất cử nhất động đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, vội vàng nhưng không loạn, ngay ngắn nề nếp.
Một nha hoàn ngưng thần tĩnh khí, bước gần đến bên chiếc giường hàn ngọc, khẽ hướng người đang nằm trên giường vươn tay.
"Thiếu cung chủ."
Thượng Quan Lưu Ý đặt tay mình lên tay của nữ tử, sắc mặt của nàng lập tức trở nên trắng bệch, đầu ngón tay cũng nhanh chóng chuyển sang màu tím, hiển nhiên là bị lạnh đến đông cứng.
Nữ tử cắn răng, tay kia rất nhanh vươn đến kéo Thượng Quan Lưu Ý lên bờ.
Lập tức có người tiến đến giúp y rửa mặt, thay đổi trang phục.
Đám nha hoàn biểu tình ngưng trọng, động tác trên tay vô cùng lưu loát, không hề tỏ ra lúng túng.
Sau khi làm xong nhiệm vụ thì lần lượt nối đuôi rời khỏi thạch thất, cửa phòng tự động đóng lại ngăn cản hàn khí thoát ra bên ngoài, ai nấy đều thở phào một hơi, sờ lên đôi môi tím tái vẫn còn đang run rẩy.
Thượng Quan Lưu Ý toàn thân lạnh như băng, lười biếng ngã lên nhuyễn tháp bên trong nhĩ phòng, tiếp nhận chén trà nóng trên tay của nha hoàn nhưng không vội uống, chỉ là cầm trong tay để làm dịu đi hàn khí.
Đám nha hoàn vẫn như trước, ngưng thần nín thở, đầu cũng không dám ngẩng, một người quỳ xuống giúp y xoa bóp hai bàn chân lạnh cóng, làm cho chúng ấm lên.
Nha hoàn sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại thầm oán trách: lạnh quá, cung chủ thật ác!
Sau đó càng thêm thương tiếc mà nâng niu đôi bàn tay hoàn mỹ không tỳ vết của Lưu Ý tiếp tục làm ấm.
Thượng Quan Lưu Ý buông chén trà trong tay xuống, nâng một chân gác lên vai nữ tử, ý bảo nàng hãy giúp y mang giày.
Cả phòng im ắng không một tiếng động, ngay cả hô hấp cũng phải thu liễm.
Thần sắc trên mặt của Thượng Quan Lưu Ý vô cùng lạnh lẽo, không biết có phải vì bị ảnh hưởng hàn khí ở bên trong thạch thất hay không.
Nội lực của Lưu Ý thuộc tính hàn, phối hợp với hàn ngọc ngàn năm có thể gia tăng công lực.
Thực chất y lại rất sợ lạnh, không thích giường hàn ngọc, càng không thích vào trong thạch thất, nhưng vì mối thù của Thượng Quan gia, cô cô của y đã đặt lên người y rất nhiều kỳ vọng.
"Trầm Bích Vân..." Thanh âm của Lưu Ý chợt vang lên.
"...vẫn còn đang ở Thần Tuyết Cung sao?"
"Dạ phải." Nha hoàn đang giúp Lưu Ý mang giày cung kính đáp, sau đó lại nói.
"Cung chủ có lệnh, bảo người đến gặp bà ấy, dường như..."
"Dường như cái gì?" Lưu Ý hơi chau mày, khi Trầm Bích Vân vừa bước vào Thần Tuyết Cung, Lưu Ý đã linh cảm sắp có điều gì đó xảy ra, sóng gió trong võ lâm đã bắt đầu khuấy động...
Cô cô...
đại khái là muốn sai y đi làm một chuyện.
Mặc dù không tình nguyện nhưng y nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.
Y khoác lên người bộ trường sam màu xanh làm từ lụa Vân Nam thượng hạng, ngoại bào là một tầng sa mỏng có màu sắc đậm hơn, mái tóc dài cũng không cột lên mà chỉ tùy tiện dùng trâm cố định một phần, phần còn lại để thả xuống lưng, tóc đen như nước, thập phần tuấn dật.
Thoạt nhìn như một thư sinh công tử, không hề có nửa điểm tương đồng với đám người thô lỗ trong giang hồ, ngược lại toát lên vẻ phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.
Ra khỏi thạch thất chính là phòng ngủ của Thượng Quan Lưu Ý.
Sau một đêm mưa, hoa hải đường rơi đầy mặt đất, trong không khí lảng vảng một mùi hương nhè nhẹ.
Mành tre chiếu trúc, chuông gió đung đưa, trên tường có treo một bức tranh "Đạp tuyết tầm mai" do tự tay Lưu Ý họa, màn trướng màu xanh, trên kệ đặt bình tiên hạc, cách bài trí vô cùng tao nhã.
Ngay cả kiếm cũng toát lên vẻ thanh lệ, kiểu dáng đơn giản không cầu kỳ họa tiết nhưng vô cùng sắc bén, khí chất quả thật tương xứng với chủ nhân.
Lưu Ý đẩy cửa phòng bước ra, trong sân, nha hoàn đang dùng những chiếc bình nhỏ để hứng mật hoa, nhìn thấy Lưu Ý bước ra thì vội vàng chạy ra mở cổng rào.
Cổng vừa mở ra, nha hoàn lại ngây ngẩn cả người, đứng ở ngoài cửa không phải ai khác mà chính là khách quý của Thần Tuyết Cung_Trầm Bích Vân, Trầm trang chủ.
Trầm Bích Vân nhìn thấy Lưu Ý đang đứng sau lưng tiểu nha hoàn thì nhẹ mỉm cười, chắp tay hành lễ.
"Thiếu cung chủ!"
Lưu Ý khẽ gật đầu "ừm" một tiếng, cũng không tiếp tục nhiều lời mà nhanh chóng di chuyển cước bộ hướng Bích Lạc cung đi đến, đó là nơi ở của cô cô y, hoàn toàn không để tâm đến sự hiện hữu của Trầm Bích Vân.
Trầm Bích Vân hơi gượng gạo, lúng túng sờ mũi.
Nếu nói Lưu Ý không biết phép tắc, y rõ ràng có chào hỏi.
Nhưng nếu là lễ nghĩa chu toàn thì cớ sao lại bỏ đi một mình? Chẳng lẽ Trầm Bích Vân đường đường là trang chủ của Lăng Kiếm sơn trang lại phải chạy đi chất vấn xem vì sao y lại không ngó ngàng đến hắn?
Làm vậy cũng thật khiếm nhã, Trầm Bích Vân lắc đầu, bước theo Lưu Ý đến Bích Lạc Cung.
Nhưng hắn vừa đi được vài bước thì phát hiện người phía trước đột nhiên thi triển khinh công bay vụt đi, thân pháp nhanh nhẹn, dáng người ưu nhã.
Trầm Bích Vân sững sờ, Thượng Quan Lưu Ý là muốn thử công phu của hắn?
Trầm Bích Vân cũng lập tức dùng khinh công đuổi theo.
.
ngôn tình hoàn
Đoạn đường Lưu Ý chọn toàn là đá xanh phủ rong rêu, thập phần khó đi.
Trầm Bích Vân cười nhạt một tiếng, tiếp tục truy đuổi.
Bất kể là địa hình nào, Trầm Bích Vân cũng không nhanh không chậm bám theo thật sát, thần sắc không đổi, gió quật vào mặt, một bộ dáng thong dong than thản.
Ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vào sáng sớm tính tình của y vẫn luôn không tốt.
Đầu ngón tay khẽ búng, một điểm đánh trúng vào cành đào, cánh hoa nhất thời như phi tiêu hướng Trầm Bích Vân xuyên thẳng tới.
Trầm Bích Vân nghiêng người né tránh, đối với hắn cũng không phải là chuyện khó khăn.
Đột nhiên lúc này, hàn quang chợt lóe lên, kiếm khí như sương, mũi kiếm hướng thẳng mi tâm của Trầm Bích Vân đâm tới.
Hắn hơi cả kinh một chút, thầm nghĩ: kiếm pháp thật nhanh.
Lại một lần nữa mượn lực xoay người, vốn tưởng rằng có thể né tránh đường kiếm của Lưu Ý, không ngờ thủ pháp của y lại xuất thần nhập hóa như vậy, mũi kiếm trong chớp mắt đã chuyển hướng xẹt qua cổ hắn tạo nên một vết thương nhàn nhạt, máu đỏ tràn ra.
Trầm Bích Vân giật mình sờ lên vết thương trên cổ, hắn rõ ràng đã tránh nhưng cuối cùng vẫn bị kiếm làm cho bị thương, thanh kiếm này lại lạnh lẽo tựa như băng, vô cùng sắc bén.
"Trầm trang chủ hảo công phu!" Thượng Quan Lưu Ý nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu.
Trầm Bích Vân chớp mắt liền khôi phục lại biểu tình vui vẻ, cùng với Thượng Quan Lưu Ý khách khí trao đổi vài câu.
Vẻ kinh ngạc trên mặt hắn chỉ chợt lóe lên rồi lại biến mất như chưa từng hiện hữu.
Lòng dạ của Trầm Bích Vân so với biểu hiện bên ngoài càng thâm sâu khó đoán, người này chỉ sợ ngay cả Cảnh vương cũng không thể dễ dàng khống chế.
Trong lòng Thượng Quan Lưu Ý âm thầm đánh giá.
Hết chương 2
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...