Không lâu sau, trời đổ mưa rào.
Ở nơi đại mạc mênh mông này, mưa là vô cùng khan hiếm.
Thời gian ước chừng qua nửa canh giờ, sương mù gặp mưa to dần trở nên tiêu tán.
Thượng Quan Lưu Ý giương tay áo, ra hiệu cho đại quân bắt đầu tiến vào Quỷ môn quan.
Sau cơn mưa đường trơn trượt, bước chân ngựa chạy qua thỉnh thoảng làm vấy lên bùn đất.
Suốt đường đi, lông mày của Thượng Quan Lưu Ý đều nhíu chặt, tâm tình cực kỳ kém.
Mục Thanh và Mục Bạch đi hai bên trái phải cũng không dám lên tiếng.
So với hai người bọn họ, Hoàng Khiếu Phong quả thật không hề tinh mắt.
Hắn vô cùng hăng hái chạy theo Thượng Quan Lưu Ý hỏi y làm thế nào đoán được trời sẽ mưa?
Thượng Quan Lưu Ý quét mắt nhìn hắn, thoáng chốc như có một luồng gió lạnh đánh thẳng vào mặt, cảm giác lạnh lẽo khiến Hoàng Khiếu Phong chợt run rẩy, trong nháy mắt Ô Vân Đạp Tuyết(*) đã lao đi vun vút, bỏ lại phía sau những vết bùn đất lầy lội.
(*) Ở chương 10 có một chỗ mình đã edit sai, đó là đoạn nói Thượng Quan Lưu Ý phóng lên lưng một con bạch mã, chính xác thì không phải là bạch mã, mà là một loài ngựa nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc có tên Ô Vân Đạp Tuyết, toàn thân màu đen, riêng bốn chân lại màu trắng, tương truyền rằng Trương Phi thời Tam quốc cũng từng cưỡi một con ngựa như thế.
Mục Thanh tức giận trừng mắt liếc nhìn Hoàng Khiếu Phong rồi nhanh chóng đuổi theo.
Mục Bạch thúc ngựa tới gần Hoàng Khiếu Phong, biểu tình tựa tiếu phi tiếu hỏi hắn.
"Hoàng đại nhân có từng đọc qua Kinh Thi hay chưa?"
Hoàng Khiếu Phong sững sờ, trong nhất thời không hiểu tại sao Mục Bạch lại đề cập đến Kinh Thi? Sau đó lại nhìn thấy ý tứ khinh miệt trong ánh mắt của Mục Bạch, hắn lập tức đen mặt, có chút thẹn quá hóa giận, dựng râu trừng mắt.
Mục Bạch cười lạnh nói.
"Trong một chu kỳ vận hành của mặt trăng, nếu giữa đường di chuyển về hướng tây, đến gần vị trí của sao Tất(*) thì trời ắt sẽ có mưa.
Sở dĩ Kinh Thi có nói 'Nguyệt ly khai tất túc, sử đại vũ bàng đà' cũng là giải thích cho hiện tượng này.
Hoàng đại nhân không xem thiên văn, không rành về địa lý cũng có thể thống lĩnh vạn quân, thật khiến tại hạ bái phục."
(*) sao Tất: một ngôi sao trong nhị thập bát tú.
Chi tiết này nói về cách xem tinh tượng của người Trung Quốc cổ xưa, hơi khó hiểu và mình thì cũng không rành cho lắm = =||
Gương mặt của Hoàng Khiếu Phong lập tức đỏ như bị hỏa thiêu, hơi thở tích tụ lại trong lồng ngực.
Mà Mục Bạch sau khi nói xong liền ung dung tiến ngựa về phía trước bỏ lại Hoàng Khiếu Phong suýt chút nữa đã tức đến nôn ra máu.
Mục Bạch nhìn thấy Thượng Quan Lưu Ý phóng ngựa như bay, càng chạy càng xa thì trong lòng lập tức đem Hoàng Khiếu Phong ra mắng xối xả.
Tâm tình của thiếu chủ vốn đã không tốt, bây giờ e còn tệ hơn.
Thượng Quan Lưu Ý phóng ngựa một hồi, tâm tình vẫn như trước không được tốt nhưng cảm xúc bực bội cũng đã vơi bớt phần nào, y siết dây cương để Ô Vân Đạp Tuyết đi chậm lại.
Đột nhiên, lỗ tai vốn rất thính của y nghe được từ phía trước truyền đến một tiếng thét thê lương.
Ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý lập tức trở nên lạnh lẽo, y đã phái Hoa Hòa Thượng dẫn theo đám ác nhân đi trước dò đường, lẽ nào đã xảy ra chuyện?
Thượng Quan Lưu Ý lại cho Ô Vân Đạp Tuyết chạy đi, Mục Thanh Mục Bạch cũng theo sát ở phía sau.
Qua khỏi một vách núi không quá cao thì bỗng nhìn thấy có một thi thể nam nhân bị vứt bỏ bên đường, ngước mắt nhìn lên liền chứng kiến được cảnh tượng bảy tên ác nhân đang cưỡi ngựa xoay thành một vòng tròn, móng ngựa giẫm đạp bừa bãi, ở giữa hình như còn có người.
Thượng Quan Lưu Ý thúc ngựa tiến lại gần thì trông thấy một đứa bé đang nằm trên đất, cổ áo màu xanh ướt đẫm máu, nhìn vô cùng chói mắt.
Đứa bé này cùng lắm chỉ mới mười một, mười hai tuổi, quần áo rách nát mơ hồ để lộ ra vết thương dính đầy huyết nhục, rõ ràng đã bị ngựa giẫm đến chết.
Thượng Quan Lưu Ý trong mắt thoáng chốc phun ra lửa giận hừng hực, y giương tay áo, một trận gió gấp gáp thổi qua, không lâu sau liền nghe được tiếng "bốp" vang dội, trên mặt Hoa Hòa Thượng lưu lại năm ngón tay đỏ ửng.
"Ai cho các ngươi làm như vậy?" Thượng Quan Lưu Ý giận dữ hét lên.
Nếu như mắt thường có thể nhìn thấy được thì giờ khắc này quanh thân của Thượng Quan Lưu Ý đang bốc lên một luồng hắc khí, dáng vẻ của y chẳng khác nào một con quỷ dữ mặt xanh nanh vàng.
Lúc này đám ác nhân ai nấy đều sợ run, có người chỉ vào cỗ thi thể của người nam nhân lớn tuổi hơn nói.
"Tên này chính là cửu trại chủ của Long Vân Trại."
Thượng Quan Lưu Ý nâng tay, "bốp", lại thêm một cái tát như trời giáng khiến cho đối phương đau đớn không gì sánh được.
Thượng Quan Lưu Ý chỉ vào đứa bé đang nằm trên mặt đất, nổi giận mắng.
"Ta hỏi ngươi có chuyện gì xảy ra với nó?"
"Cái này...
tên tiểu quỷ này muốn chạy về báo tin." Thanh âm nhẹ dần, bảy tên ác nhân lấm lét nhìn nhau, cho dù trong lòng không phục cũng không dám chọc giận Thượng Quan Lưu Ý nửa phần.
"Ta có nói là cho phép các ngươi giết người hay sao?" Thượng Quan Lưu Ý lên tiếng, trong không khí có thể nghe được âm thanh rắc rắc vang lên, là tiếng băng vỡ vụn, âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ khiến cho đám ác nhân sợ hãi, phảng phất như thứ vừa bị vỡ chính là bản thân bọn họ.
"Cả lũ các ngươi đều là đầu heo hay sao? Dò đường xong nhất định phải quay trở về báo tin, các ngươi chưa được cho phép đã tự ý giết người, khác nào thông báo cho Long Vân Trại biết đã có người vượt qua được Quỷ môn quan, để cho bọn họ có sự đề phòng?" Thượng Quan Lưu Ý giận đến toàn thân phát run, không nhịn được ho khan vài tiếng, rõ ràng đã bị bọn họ chọc tức đến cực điểm.
Mục Thanh Mục Bạch sắc mặt ngưng trọng, hệt như hung thần mà trừng mắt nhìn đám ác nhân, chỉ hận không thể đem bọn họ ra mà giết hết cho hả dạ.
Ở đại mạc thời tiết khô hanh, thiếu chủ vốn đã không quen, nếu bực bội nhất định sẽ sinh bệnh...
Bọn họ cũng đoán biết đám người kia sắp sửa thê thảm nhưng lại đau lòng vì thiếu cung chủ nhiều hơn.
Thượng Quan Lưu Ý bình tĩnh thuận khí, ánh mắt vẫn hiện lên vẻ âm độc làm cho bảy tên ác nhân không hẹn mà cùng đánh run.
Lúc này Thượng Quan Lưu Ý chợt rút kiếm, kiếm quang lạnh lẽo thấu tâm can, bảy tên ác nhân đều ngừng hô hấp, kinh hãi nhìn Thượng Quan Lưu Ý, ngay cả bảo mã dưới thân cũng cảm nhận được sát khí mà di chuyển một cách bất an.
Đinh_Kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh mắt Thượng Quan Lưu Ý nhất thời dừng lại trên người của Tự Hạt Nhân, hắn sợ tới mức kêu lên thảm thiết.
"Thiếu cung chủ tha mạng!"
Phụt_Máu đỏ bắn ra tung tóe, vài giọt dính cả lên mặt của Hoàng Khiếu Phong.
Sắc mặt của hắn lập tức xanh lại, trơ mắt nhìn phó tướng bên cạnh ngã xuống ngựa, chết trên vũng máu.
Bảy tên ác nhân lập tức cảm giác lồng ngực đau thắt, là do nín thở quá lâu đã làm tổn thương đến nguyên khí.
Mà cái người tên gọi Tự Hạt Nhân kia bắp chân run rẩy, gân mạch co rút, tựa như người vừa bị đâm chính là hắn.
Tất cả mọi người đều không ngờ mũi kiếm của Thượng Quan Lưu Ý lại đột nhiên chuyển hướng, người chết dưới kiếm lại chính là phó thống lĩnh.
Mặt của Hoàng Khiếu Phong lúc xanh lúc trắng, tựa như thời tiết thay đổi.
Đám thuộc hạ của hắn không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, muốn nhắc nhở Hoàng đại nhân chớ hành động thiếu suy nghĩ nhưng lại không có can đảm.
Thượng Quan Lưu Ý có thể nhìn ra được tâm tư của Hoàng Khiếu Phong, y hừ lạnh một tiếng rồi hướng bảy tên ác nhân nói.
"Nếu còn có lần sau thì bản thân của các ngươi cũng sẽ giống như hắn.
Nhớ kỹ, đừng cho là ta dễ đối phó!"
Vừa nói Thượng Quan Lưu Ý lại bắt lấy một binh tướng khác, một chưởng làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng của hắn, chiêu thức kia nhìn rất giống với võ công độc môn của Long Vân Trại_ "Long chấn chưởng".
"Hòa thượng, mau đem thi thể đi xử lý!" Nói xong, Thượng Quan Lưu Ý nửa lời cũng không muốn giải thích thêm, y dẫn theo tùy tùng tiếp tục đi về phía trước.
Y lãnh khốc, tàn nhẫn, quyết tuyệt, vì để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, vừa am hiểu thiên văn địa lý lại rành về thuật càn khôn ngũ hành bát quái khiến mọi người không dám đối với tuyệt sắc mỹ nhân này có nửa phần khinh mạn.
Hoa Hòa Thượng cũng biết lần này bọn họ làm việc sơ suất, vì không muốn để lộ hành tung gây phiền toái rất nhanh liền đem hai cỗ thi thể đi xử lý, sau đó cho binh lính xóa đi dấu vết trên mặt đất.
Kết quả khi về báo lại với Thượng Quan Lưu Ý thì lại bị nhận thêm một cái tát, bộ dáng của Ý mỹ nhân khi tức giận tuy đẹp mắt nhưng cũng thật khiến người ta sợ hãi.
"Không để lại dấu vết gì? Vậy ngươi nói xem hai người kia biến mất đi đâu? Họ có thể mọc cánh mà bay?"
Một cơn gió mạnh quét qua, y phục tóc tai tung bay tán loạn, khí thế tựa hồng quang.
—————-
Đêm xuống, doanh trướng được đóng dưới chân núi, lợi dụng địa thế hiểm trở làm nơi ẩn nấp, nhưng nhà bếp lại không thể dựng, mọi người đều phải ăn bánh màn thầu khô cứng.
Bên trong doanh trướng, ngọn lửa từ đèn dầu phát ra ánh sáng le lói.
Ánh sáng rọi vào một bên mặt của Thượng Quan Lưu Ý, dung nhan tuyệt sắc dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm mị hoặc liêu nhân, từng động tác nhíu mày hay bặm môi đều hoàn mỹ như tượng ngọc.
Chiếc áo lông chồn được đặt hờ hững trên đùi, ống tay áo thêu hoa mẫu đơn, không màu sắc mà chỉ có những đường hoa văn tinh xảo, đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ lộng lẫy kiêu sa, làm nổi bật sự cao quý nhưng lạnh lùng của người mặc nó.
Đồng tử màu hổ phách lấp lánh tinh anh, Thượng Quan Lưu Ý ở trong lòng âm thầm đem toàn bộ kế hoạch xem xét tỉ mỉ, tính toán đến không còn một tia sơ hở.
Địa thế của Long Vân Trại có thể hình dung như một cái bình được đặt nằm ngang, tiến vào được Quỷ môn quan thì đường lộ cũng thông thoáng hơn rất nhiều, xung quanh được bao bọc bởi núi cao và vách đá hiểm trở, cho nên muốn đi vào cần phải vượt qua ba trạm kiểm soát.
Thạch môn quan cũng không phải chỉ vỏn vẹn có một cái thạch trận mà là liên hoàn trận, tầng tầng lớp lớp, chỉ sợ chưa tìm được cửa ra đã phải bỏ mạng.
Thượng Quan Lưu Ý cảm giác trong lòng tích tụ một cỗ u ám, hàn quang trong đáy mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Long Tại Uyên! Sau khi hắn học được bản lĩnh sử dụng thuật càn khôn bát quái từ cô cô của y thì đã trở mặt quay lưng sát hại hơn trăm nhân mạng của Thượng Quan gia! Thù này không báo...
Thượng Quan Lưu Ý nhắm chặt mắt, sau đó đột nhiên lại mở ra, "phụt", chỉ nghe một tiếng động vang lên, cả cây đèn cùng ngọn lửa đều bị đông thành đá.
Ngọn lửa chợt tắt, trong doanh trướng một mảnh đen kịt, màn băng phản chiếu ra vài tia sáng yếu ớt.
Dưới ánh sáng phản chiếu của hàn băng, dung nhan tuyệt sắc càng toát lên vẻ lạnh lẽo như muốn ngăn cản không cho phép ai được tới gần, nét âm trầm bí ẩn lại càng tôn lên vẻ đẹp ma mị đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không nhịn được mà muốn như thiêu thân lao vào trong biển lửa.
Màn cửa đột nhiên bị vén lên, người vừa bước vào nhìn thấy được hàn quang trên gương mặt của Thượng Quan Lưu Ý thì thoáng chốc thất thần, có chút do dự lên tiếng.
"Thượng Quan...
cung chủ?"
"Ngươi là ai?" Ánh mắt của Thượng Quan Lưu Ý quét qua, hàn quang liền hướng người nọ đánh tới.
Người nọ khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường không có gì nổi bật, mặc một bộ quân phục, bên ngoài khoác một tấm da thú màu đen.
Thân hình hắn cao lớn, nhìn qua cũng rất khỏe mạnh cường tráng, có điều không biết hắn vào đây để làm gì.
Thượng Quan Lưu Ý tâm tình không tốt, sắc mặt có hơi khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người nọ.
"Sương đêm ẩm ướt, hàn khí rất lạnh, tiểu nhân đến để xem Thượng Quan cung chủ có gì cần phân phó hay không." Người vừa bước vào cười nói, bộ dáng có vẻ thật thà, nhất thời không nhìn ra được nông sâu.
Hắn lại nói.
"À, tiểu nhân là Tần Liễm."
Thượng Qaun Lưu Ý cười lạnh.
"Cần phân phó? Loại hoàn cảnh này ngươi còn có thể mang đến cho ta đãi ngộ gì?"
Người nọ khẽ giật mình, sắc mặt có hơi xấu hổ, giơ tay tựa hồ muốn sờ mũi nhưng rất nhanh liền buông xuống.
Thượng Quan Lưu Ý bỗng nhận thấy có vài phần quen thuộc, y chần chừ một chút, ngưng thần suy nghĩ, nhưng rốt cục vẫn không nhớ đã từng nhìn thấy ở đâu.
Vì vậy đối với người nam nhân tên gọi Tần Liễm này có một chút ý tứ cảnh giác.
Tần Liễm trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, cũng không vội vàng bỏ đi mà bình tĩnh đánh giá cách bày trí trong doanh trướng.
Thượng Quan Lưu Ý bởi vì muốn quan sát người này nên cũng không đuổi hắn.
Lúc này, Tần Liễm nhìn thấy bánh màn thầu cùng thịt khô đặt trên bàn liền nhíu mày một cái.
Thượng Quan Lưu Ý vẫn một mực quan sát hắn, một cử chỉ nhỏ cũng không bỏ qua, y phát hiện trong mắt của Tần Liễm ánh lên sự bất mãn, tựa hồ còn có chút ảo não.
Thượng Quan Lưu Ý trong lòng có hơi hoài nghi, lại thấy Tần Liễm cầm cái bánh lên, trên cái bánh vừa cứng vừa nguội vẫn còn lưu lại một dấu răng nho nhỏ, là Thượng Quan Lưu Ý khi nãy đói bụng đã nóng nảy cắn thử, lại phát hiện nó quá cứng không cách nào ăn được đành rầu rĩ bỏ xuống.
Giờ khắc này y nhìn thấy Tần Liễm đang tỉ mỉ quan sát cái dấu răng kia thì biểu tình trên mặt chợt biến, hiện lên một tia ngượng ngùng đỏ ửng.
Thượng Quan Lưu Ý nhãn thần hơi dao động, quay mặt về phía khác cho nên không nhìn thấy Tần Liễm đang mỉm cười, hắn đem toàn bộ vẻ ngượng ngùng của y thu vào đáy mắt, hai mắt như hai ngọn lửa nóng rực.
Trong doanh trướng yên tĩnh, một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe tiếng, cho nên bất luận âm thanh nhỏ cỡ nào cũng không thoát khỏi đôi tai nhạy bén của Thượng Quan Lưu Ý, y đột nhiên nghe được tiếng xuất chưởng, trong lòng cả kinh, ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc, hắn rốt cục đã chịu lòi đuôi rồi sao?
Thượng Quan Lưu Ý xoay người lại, bàn tay âm thầm vận nội lực, nhưng ngay lúc đó một cái bánh màn thầu vừa được hắn dùng nội lực hâm nóng đã đưa đến trước mặt y.
Thượng Quan Lưu Ý sửng sốt hồi lâu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh cùng bàn tay to lớn của người nọ, biểu tình ngơ ngác hệt như một đứa bé đang chớp chớp mắt suy nghĩ, thần sắc có chút mờ mịt, đơn thuần mà rất đáng yêu.
Giờ khắc này ánh mắt của Tần Liễm không rời khỏi Thượng Quan Lưu Ý, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ xúc động: thật muốn bắt cóc y.
May mắn là suy nghĩ cổ quái của hắn cũng không hiện rõ lên mặt, nếu không lại có một hồi đổ máu.
Không nghĩ Thượng Quan Lưu Ý lại bất ngờ xuất chưởng, chiêu thức vừa nhanh vừa mạnh, trong mắt vẫn không giấu được sự hoài nghi.
Trải qua bài học lần trước, Tần Liễm sớm đã có đề phòng, trong khoảnh khắc khi Thượng Quan Lưu Ý ra chiêu, hắn liền ngưng tụ nội lực trong người tiếp chưởng, thân thể lập tức thoái lui vài bước, một cỗ hàn lưu chảy vào cơ thể làm cho hắn nôn ra một ngụm máu.
Nhìn qua như bị thương không nhẹ, thực tế vì đã có sự đề phòng nên chỉ bị khí huyết công tâm, điều tức một lát sẽ không sao.
Không sai, Tần Liễm chính là do Long Kỳ Thiên dịch dung cải trang thành.
Giờ khắc này, Long Kỳ Thiên trăm mối ngổn ngang, cuối cùng lại quy về một ý niệm: Thượng Quan mỹ nhân...
cũng không dễ bị lừa gạt.
Trong nhất thời hắn không biết nên vì mỹ nhân không dễ bị người ta lừa gạt mà vui vẻ hay vì bản thân mình không gạt được y mà cảm thấy tiếc nuối.
Tóm lại, Long Kỳ Thiên đang rất hoang mang.
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý cong cong khóe miệng, nhìn ra được vài phần đắc ý, lại có chút dáng vẻ đáng yêu.
"Ngươi có mục đích gì?" Thượng Quan Lưu Ý quát lớn.
Y thầm nghĩ, Hoàng Khiếu Phong ghét mình như vậy, thân là thủ hạ của hắn, nhất định cũng không có hảo cảm với y, huống hồ ban ngày y còn mới giết một người huynh đệ của bọn họ, vì sao buổi tối còn đến đây nịnh hót?
"Có câu vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." Thượng Quan Lưu Ý nói thầm trong bụng.
Long Kỳ Thiên vẻ mặt vô tội, giống như một người bị đổ oan, cố tình muốn giải thích lại không biết làm sao mở miệng, bộ nhân bì diện cụ (mặt nạ da người) này quả thật ngụy trang rất khéo.
Thượng Quan Lưu Ý quan sát vẻ mặt của hắn, thầm nghĩ, thật nhìn không ra suy nghĩ của người này, y càng phải cẩn thận đề phòng.
Y khẽ mím môi, rất dễ nhìn ra tâm trạng đang mất hứng.
Tần Liễm không khỏi mừng thầm, tâm tư của Thượng Quan Lưu Ý vẫn tương đối dễ nắm bắt.
Vì vậy hắn liền lộ ra một tia bất mãn, nhìn có vẻ như đang tức giận nhưng lại không biết làm sao để phát tiết.
Hắn nói.
"Hai người thủ hạ của ngươi đều đã bị phái đi làm việc, trong quân trại đều là những kẻ thô lỗ, đám nhân sĩ giang hồ lại càng sợ ngươi mà không dám tới gần, ta chỉ nghĩ ngươi đường đường là cung chủ, ngày thường nhất định ăn ngon mặc đẹp, nhất thời có lòng tốt...
mà thôi."
"Có lòng tốt?" Thượng Quan Lưu Ý nhướn mày, mang theo vài phần khinh miệt.
Tần Liễm thở dài một hơi, tiến thêm vài bước đem bánh màn thầu đưa tới.
"Không tin thì thôi, ăn rất ngon đó, ngươi còn phải thống lĩnh đại binh nữa."
"Hừ." Thượng Quan Lưu Ý hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn tiếp nhận bánh bao, sau đó xé một miếng, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn.
Chờ y ăn xong nửa cái, Tần Liễm thức thời đưa tới một chén nước, Thượng Quan Lưu Ý cầm lấy không nói gì, môi có chút dẩu lên, nhìn không được tự nhiên.
Long Kỳ Thiên quan sát tỉ mỉ, phát hiện những lúc Thượng Quan Lưu Ý không tỏ ra hung dữ thì tính tình cũng rất tốt, rất biết nghe lời, biểu tình khi lơ đãng thật vô cùng đáng yêu, ở nhà nhất định được hầu hạ rất tốt.
Long Kỳ Thiên thầm đánh giá.
"Ta ăn xong rồi, ngươi có thể đi." Thượng Quan Lưu Ý nói, nếu không phải người này có nội công thâm hậu, lại tạm thời là người nhà thì y nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Đương nhiên y tuyệt đối không thừa nhận y đang đói bụng, cả ngày nay hình như vẫn chưa ăn gì.
Long Kỳ Thiên cảm thấy buồn cười, lẽ nào hắn lại dễ dàng nghe y sai khiến như vậy?
Y chịu ăn là vì muốn hắn đi nhanh một chút? Long Kỳ Thiên nhịn không được lại muốn trêu chọc y.
"Có muốn tắm hay không?"
"Có nước sao?" Thượng Quan Lưu Ý hai mắt lập tức sáng ngời, vẻ mặt phấn khích hệt như một đứa trẻ.
Long Kỳ Thiên đột nhiên có chút không thoải mái, hắn không thích Thượng Quan Lưu ý ở trước mặt người khác cũng lộ ra nét mặt vui vẻ như vậy.
Vì vậy trong lòng liền trở nên buồn bực, giống như có vật gì đó chặn lại giữa ngực, thật khó chịu.
"Không có." Long Kỳ Thiên nói, bộ dạng thành thật, nhìn không ra nửa điểm trên chọc.
Dù là như vậy nhưng cũng đủ làm cho Thượng Quan Lưu Ý cảm thấy mình bị đùa bỡn.
Y thẹn quá hóa giận vung nắm tay.
Long Kỳ Thiên vội vàng sửa đổi "khẩu cung".
"Nhưng có thể tìm một chậu nước tới, ngươi muốn rửa mặt không?"
Tiểu sư tử lập tức rũ bờm, ngạo kiều nhếch lên cái đuôi.
Hết chương 14
Đây chính là con Ô Vân Đạp Tuyết:
P/s: Hình như tác giả rất thích so sánh Ý mỹ nhân với thú vật, hết mèo, yêu hồ ngàn năm rồi tới...
sư tử????
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...