Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi


Phương thức tu luyện của giao nhân khác với nhân tộc, khi tấn công thường sẽ dựa vào trực giác hơn là kỹ năng, sau khi Giang Cố với giao nhân trưởng thành trước mặt đánh qua lại hơn chục chiêu, rất nhanh hắn đã đánh giá được tu vi của đối phương.
Là Hóa Thần trung kỳ, so với hắn vẫn thấp hơn một tầng cảnh giới nhưng xét đến chủng tộc của đối phương, có lẽ có thể tính là ngang tay.
Giang Cố bỗng nhiên có hứng thú.
Lúc còn ở trong vịnh Giao Nhân hắn không có thời gian để chiến đấu chính diện với Thanh Độ, hoàn toàn không quen với cách chiến đấu của giao nhân trưởng thành, món đồ chơi nhỏ Vệ Phong kia căn bản không thể tính là đối thủ được, hắn đã thăng cấp lên Hóa Thần hậu kỳ lâu như vậy vẫn chưa tìm được ai để thực chiến cùng.
Giao nhân trước mặt này chính là đối tượng luyện tập tốt nhất.
Vây ở đuôi giao nhân trưởng thành rất to rộng còn có lực rất mạnh, vảy cực kỳ sắc bén, là vũ khí công kích quan trọng nhất trừ móng vuốt với răng nanh ra, Giang Cố xoay bàn tay cầm lại kiếm trong tay, xuất hiện sau lưng Thanh Độ như một bóng ma, kiếm quang trắng như tuyết lóe lên cắt đứt một nửa vây đuôi của đối phương.
Thanh Độ lập tức gào lên một tiếng thảm thiết, xoay người tính dùng móng vuốt của mình cào rách cổ Giang Cố, không ngờ Giang Cố lại trực tiếp dùng Vệ Phong như tấm khiên thịt chặn lại đòn này, Thanh Độ kinh hãi vội vàng thu lực lại, Giang Cố nhân cơ hội này mà cắt qua móng tay gã, ôm lấy Vệ Phong đứng ở bên rìa tổ chim.
Thanh Độ thở hổn hển, “Nhân loại đê tiện! Trả lại tiểu thiếu chủ cho ta!”
Trong mắt Giang Cố hiện lên sự thất vọng, tuy tên này mạnh về mặt thể chất nhưng chỉ số thông minh của gã lại có chút đáng lo ngại, trong lòng y khẽ động, nói với Thanh Độ: “Ai thắng là của người đó.”
Vừa dứt lời, hắn liền ném thiếu niên trong lòng rơi xuống khỏi tổ chim trên cao, Thanh Độ tức giận gầm lên lao về phía trước, nhưng lại bị kiếm Giang Cố chặn lại trước mặt.
Tốc độ của giao nhân trong cơn giận dữ cực nhanh,hàng trăm nhát kiếm của Giang Cố đều bị bị trượt, trong mắt y hiện lên một tia hưng phấn, trực tiếp vứt kiếm đi, giảm bớt thời gian vận chuyển linh lực gần như có thể bỏ qua khi vung kiếm, trước khi móng vuốt của Thanh Độ kịp móc xuyên qua trái tim hắn, năm ngón tay Giang Cố đã tạo thành trảo trực tiếp tóm lấy cổ họng gã đập mạnh vào vách đá.
“Quá yếu.” Giang Cố có chút thất vọng, hắn còn không dùng toàn lực, mà Thanh Độ ngoại trừ tốc độ cùng sức mạnh có ưu thế ra căn bản là không chịu nổi một kích, “Bảo sao tộc giao nhân của các ngươi đều bị diệt vong.”
Những lời này chính xác là giết người không dao, đôi mắt vốn đã kiệt sức của giao nhân trong nháy mắt đỏ như máu, một đoạn long tiêu sắc nhọn đột nhiên bay thẳng về phía mắt Giang Cố.
Trong tổ chim, Vệ Phong chật vật đứng lên nhìn hai người vẫn còn đang đánh nhau ở phía xa, kỳ thật hắn đã tỉnh từ lúc Thanh Độ gào lên rồi, vốn là tính giả vờ hôn mê tìm cơ hội chạy trốn, ai ngờ lão biến thái kia giống như đã nhìn thấu ý đồ của hắn, trực tiếp ném hắn ngã từ trên cao xuống.
Vệ Phong rớt xuống suýt thì tàn đời, lại còn bị gãy xương đùi phải, hắn có chút sốt ruột nhìn chằm chằm về phía giao nhân to lớn đằng xa, có chút sợ đối phương không cẩn thận bị lão biến thái kia giết chết.
Hắn không thạo tiếng giao nhân nhưng vẫn có thể mơ hồ hiểu được vài tiếng kêu của giao nhân kia, gã đang lo lắng nhưng vẫn quan tâm hét to những từ “Hài tử” “Tộc trưởng” “Chạy trốn”, làm cho Vệ Phong theo bản năng sinh ra chút cảm giác muốn ỷ lại.

Những tiếng kêu non nớt của giao nhân truyền đến từ trong màn đêm, rõ ràng đang đáp lại gã, Thanh Độ che cánh tay bị Giang Cố chặt đứt đi nhanh chóng bay về phía tổ chim nọ, “Tiểu thiếu chủ! không phải sợ!”
Trong lòng Vệ Phong liền cảm thấy vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy bóng người áo đen phía sau sắc mặt hắn lập tức thay đổi, “Tránh ra!”
Tốc độ của Giang Cố vẫn nhanh hơn Thanh Độ vài phần, trong nháy mắt đuổi kịp đối phương, y siết chặt nắm đấm rồi gập khuỷu tay lại, đánh mạnh vào chiếc cổ xanh trắng của giao nhân, tiếng “răng rắc” vang lên rõ ràng trong đêm tối khiến người ta không khỏi cảm thấy ê răng.
Thân hình giao nhân khổng lồ mất đi sức lực chỉ có thể rơi thẳng từ trên trời xuống, nhưng Giang Cố cũng không tính buông tha cho gã, hắn chưa từng cho đối thủ của mình bất cứ cơ hội nào để thở dốc hay sống sót, chém đầu đào đan rồi có thể loại bỏ rất nhiều rắc rối tiềm ẩn.
Nhưng lần này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
“Lão biến thái–” Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên ngay trên đầu y.
Vệ Phong cầm thiên giai pháp bảo nhảy xuống từ trên tổ chim đổ nát, trên mặt tràn đầy tức giận cùng quyết tâm, đồng phục đệ tử màu đỏ tươi nở rộ trong bầu trời đêm, “Đi chết đi!”
Linh lực của Giang Cố hơi di chuyển, dễ dàng né được đòn đánh lén đầy khí thế của Vệ Phong, sau khi bắt được pháp bảo trong tay hắn Giang Cố liền hất ống tay áo qua, thân hình Vệ Phong trực tiếp đập vào vách đá được những cây tùng nhô ra chặn lại.

Hắn nặng nề ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu đen, co rút hai cái rồi nằm bất động.
“...!“ Giang Cố khó có thể hình dung được tâm tình mình lúc này.
Với đòn đánh lén lỗ mãng như thế, Vệ Phong không hổ danh là có huyết mạch của giao nhân, trong đầu toàn là bùn dưới đáy ao.
Giang Cố tản thần thức ra, toàn bộ khu vực phía sau ngọn núi quả nhiên đã không còn khí tức của giao nhân kia.
Một bàn tay đẫm máu túm chặt lấy vạt áo y, Vệ Phong khó nhọc ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm Giang Cố.
“Ngu xuẩn.” Giang Cố từ trên cao nhìn xuống Vệ Phong một cái, phẩy tay chặt đứt mảnh vải bị Vệ Phong nắm lấy, hóa thành một luồng ánh sáng bay ra khỏi sau núi.
Nửa đêm khuya, mây đen vẫn còn cuồn cuộn trên bầu trời Dương Hoa tông.
Tiếng sấm nặng nề qua đi, những hạt mưa to tầm tã rơi xuống.

Thần thức đã được ngụy trang của Giang Cố nhanh chóng quét qua toàn bộ khu vực núi sông này, cuối cùng cảm nhận được chút khí tức của giao nhân phía trên đỉnh Xuân Phong, hắn quyết đoán đuổi theo.
Thanh Độ đã biết thân phận Thần Diên của Vệ Phong, hắn chắc chắn sẽ không để cho tên giao nhân này sống sót rời khỏi Dương Hoa tông.
Thanh Độ vội vàng biến lại thành hình người, tất cả những vết thương trên bắp chân và vai lưng đều sâu đến mức lộ cả xương, gã ôm cánh tay cụt của mình, tiến thẳng vào Tàng Thư Các phía sau đỉnh Xuân Phong.
Dấu chân ướt sũng hỗn độn lết trên sàn nhà, để lại những vệt máu nâu sẫm.
Song cửa sổ bị gió thổi khẽ đung đưa, Giang Cố lặng lẽ đáp xuống bên trên giá sách, lơ lửng như một bóng ma, rất nhanh hắn đã tìm thấy Thanh Độ đang ngã hấp hối ở trong góc.
Hắn đang định động thủ, giao nhân nằm liệt dưới mặt đất đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ra đây, ta biết, ngươi ở đây.”
Lông mày Giang Cố khẽ nhúc nhích, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, một bóng hình người lờ mờ hiện ra tại nơi đó, “Ta đã cảnh cáo ngươi đừng tới Dương Hoa tông.”
“Tiểu thiếu chủ, muốn Hóa Diên.” Thanh Độ cắn răng nói: “Ta không thể, để tiểu thiếu chủ và tên kia, cùng một chỗ.”
“Đừng ngốc như vậy, Vệ Phong căn bản sẽ không chịu thừa nhận thân phận Thần Diên của mình, huống chi là nghe theo ngươi sắp xếp báo thù cho tộc giao nhân.”
“Tiểu thiếu chủ, vừa rồi đã cứu ta.” Thanh Độ khó khăn dựa sát vào tường, “Nó là, đứa bé ngoan.”
“Kỳ Phượng Nguyên đã chết, ngươi cũng coi như đã báo thù xong.” Bóng người kia nói: “Vệ Phong hiện tại đã bái Giang Cố làm thầy, chúng ta vốn không khống chế được hắn, bây giờ lại càng khó khăn hơn......!Ngươi bị ai đả thương thành như này?”
“Không biết.” Thanh Độ nắm lấy bệ cửa sổ, răng nanh lóe lên ánh sáng lạnh, “Điều kiện, huyết mạch Diên Điểu, ly hỏa đan, cho ngươi, để ta mang, tiểu thiếu chủ đi.”
Bóng người kia khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên ta vẫn chưa quên, nhưng ta đang phải đối phó với Giang Cố, nếu ngươi đã xuất hiện trước mặt Vệ Phong rồi thì mau nghĩ biện pháp làm cho hắn tín nhiệm ngươi.”
“Vệ Phong tin ta.” Trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Thanh Độ hiếm khi xuất hiện chút vẻ mềm mại, “Ta sẽ, bảo vệ hắn.”

Đối phương ở bên ngoài ném cho Thanh Độ một lọ đan dược, “Vậy tốt nhất ngươi nên sống sót đến lúc đó.”
Giang Cố không tùy tiện ra tay, hắn không phát hiện được khí tức của bóng người kia, điều này chỉ có thể là tu vi của đối phương cao hơn hắn.
Nhưng theo Giang Cố được biết, người có tu vi cao nhất tại Dương Hoa tông là tông chủ Ô Hòa Trí, mà lão đó cũng chỉ mới dừng chân ở Hóa thần hậu kỳ.
Vậy người này là ai?
Giang Cố lơ lửng trên không trung, trầm ngâm nhìn Thanh Độ, có thể mơ hồ nhìn thấy dấu ấn Chu Tước mà lúc trước hắn đặt vào trong cơ thể đối phương, có lẽ để gã giao nhân này sống tiếp sẽ có tác dụng lớn hơn.
Vì thế hắn quyết đoán từ bỏ kế hoạch nhổ cỏ tận gốc, rời khỏi Tàng Thư Các, trong vài hơi thở một lần nữa đặt chân lên lại sau núi Dương Hoa tông.
Đã không còn thấy bóng dáng Vệ Phong.
——
Trong sơn động ẩm ướt chật hẹp, Vệ Phong khó khăn mở mắt ra, liền thấy ngay một quả bóng lửa nho nhỏ trước mặt.
Quả bóng lửa kia ríu rít chạy về phía Vệ Phong, dụi mạnh đầu vào má hắn.
“......!Mèo? Hay là chó?” Vệ Phong ráng sức giơ tay lên, chạm vào lỗ tai nhỏ đang rũ xuống của nó, lẩm bẩm: “Hình như ta đã nhìn thấy đồng loại của ngươi...!nhưng nó có màu vàng cơ.”
Con vật nhỏ lông xù kia vẫy đuôi với hắn, dùng móng vuốt đẩy thảo dược tới bên miệng Vệ Phong, ý bảo hắn mau ăn đi.
“Cảm ơn...” Toàn thân Vệ Phong đau dữ dội, biết là vật nhỏ này đã kéo mình vào đây tránh mưa, hắn cầm lấy cây thảo dược kia cho vào trong miệng.
Mùi vị cay đắng nồng nàn nháy mắt lan tỏa khắp khoang miệng, Vệ Phong vừa cố hết sức nhai thảo dược vừa cười nói với con mèo nhỏ kia, “Tiền bối lông vàng kia của mi......!Hẳn là đã chết, chủ nhân của nó cực kỳ ác độc......!May là mi không rơi vào trong tay tên đó.”
“Ngao ngao.” Vật nhỏ kia đoan chính ngồi trước mặt Vệ Phong, trên cổ có một vòng lông trắng như tuyết quấn xung quanh, giống như một chiếc vòng cổ nhỏ, bốn chân cũng có lông trắng quấn quanh, ngoan ngoãn há miệng nhìn hắn.
Vệ Phong càng nhìn càng thấy nó giống linh sủng Ô Thác mà lão biến thái nuôi dưỡng, nhưng hắn đã sớm biết Ô Thác hẳn là đã chết không còn thi hài ở bí cảnh Triều Long.

Bên ngoài sơn động sấm sét vang dội đùng đùng, giống như thế gian này chỉ còn lại hắn và mèo con trước mặt, nhớ tới giao nhân to lớn kia có thể đã bị lão biến thái giết chết, trong lòng hắn nhất thời càng thêm buồn bã.
Hắn đưa tay ôm vật nhỏ kia vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Sau này gọi ngươi là Ô Thác được không? Ta nhất định sẽ không bỏ rơi mi.”

Con mèo nhỏ kia ngoan ngoãn cọ cằm hắn, cuộn mình vào trong lòng Vệ Phong ngáp một cái.
Vệ Phong nhịn không được mà mỉm cười, ngoài sơn động đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hắn giật mình bò trên mặt đất, giấu Ô Thác vào trong tay áo, nhưng cái chân gãy đã kéo chậm tốc độ chạy trốn của hắn lại, trước khi kịp nhảy lên phi kiếm, một bóng người đen kịt đã chặn kín cửa động.
Uy áp mạnh mẽ khiến Vệ Phong toát mồ hôi lạnh, hắn nắm chặt kiếm trong tay đặt ngang trước người, nhưng sự tuyệt vọng trong lòng vẫn lan tràn.
Hắn tính đánh lén lão biến thái, tuy rằng khả năng cao là không thành công nhưng vẫn có thể gây ra chút trở ngại, đối phương chắc chắn sẽ rất tức giận, có thể sẽ trực tiếp giết hắn.

Không, lão đó giỏi nhất là làm cho người ta sống không bằng chết, lão sẽ tự tay mổ hắn ra lấy ly hỏa đan, bẻ gãy cánh của hắn, sau đó bóp nát xương cốt trên người hắn từng cái từng cái một, nhìn hắn giãy dụa cầu xin tha thứ...
Bởi vì sợ hãi, tay Vệ Phong nắm chặt chuôi kiếm khẽ run rẩy, đôi cánh ướt đẫm nước mưa cọ vào đá cứng đau rát.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, giống như đang đếm ngược nỗi đau sắp đến.
Đối phương đi tới trước mặt hắn, bầu trời đêm sau lưng bị tia chớp xanh lam xé rách thành mấy mảnh, trong chốc lát chiếu sáng không gian chật hẹp này trong một giây ngắn ngủi.
Cũng làm cho Vệ Phong thấy rõ mặt đối phương.
Trường kiếm trong tay Vệ Phong rơi rầm một tiếng trên mặt đất, nước mắt trong nháy mắt tràn ra khỏi mi, “Sư phụ!”
Mười lăm phút sau.
Vệ Phong nhìn Giang Cố đang xử lý vết thương cho mình, nắm chặt tay áo y không chịu buông.
“Trận pháp sau núi có dị động, ta liền tới đây kiểm tra.” Giang Cố nối chặt xương đùi hắn, xác nhận linh lực có thể vận chuyển thông thuận qua lại rồi mới phủ lên một tầng linh lực cố định, biết rõ còn cố hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Vệ Phong khịt mũi, rối rắm một lát sau mới nói: “Sư phụ, kỳ thật ta–”
Hắn còn chưa dứt lời, cánh sau xương bả vai bỗng nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, ngón tay Giang Cố không nhẹ không nặng nhéo hai cái, trầm giọng nói: “Đây là cái gì?”
Toàn thân Vệ Phong kịch liệt run rẩy hai cái, trong nháy mắt từ mặt đến cổ đều đỏ bừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận