Không có thông báo chương mới nên phải đăng lại:v
Editor: ThanhPhong158
Ba tên lưu manh từ thành đông chạy tới thành tây, cố ý ở thị phường chạy luẩn quẩn vòng quanh con hẻm nhỏ, rồi mới đến chỗ đã ước định cẩn thận nhận tiền thù lao.
Phủ đệ lớn nhất thành Tây, không ai qua được Thanh Môn hầu phủ, mà nơi hẹn nhận tiền thù lao này, ở ngay trong ngõ nhỏ cách Thanh Môn hầu phủ không xa.
Ba tên lưu manh há miệng to thở phì phò, thỉnh thoảng lại nhìn sang hai bên, nhìn thấy chung quanh không có gì bất thường, cuối cùng mới yên tâm.
Một tên trong đó thẳng thừng ngồi liệt trên thềm đá, hắn nện cẳng chân, phàn nàn nói: "Lão đại a, ta nghe nói Khúc đại tiểu thư thành Yến Kinh không chọc được, ta thật sự là có chút nghĩ mà sợ."
Lão đại chính là người xưng là con cháu nhà đại quan, hắn cũng ngồi xuống, lau lau mồ hôi trên trán, nói: "Dù sao chúng ta cũng không phải người Yến Kinh, cầm tiền, chúng ta liền rời khỏi thành này, dù đánh cược một mạng, cả đời người này cũng không có cơ hội nhận tiền từ trên trời rơi xuống như vậy đâu."
Một gã lưu manh khác tán thành nói: "Lão đại nói không sai, Nhị ca, chúng ta lát nữa cầm tiền, thay bộ y phục khác, nghênh ngang rời khỏi thành Yến Kinh.
Về quê xây hai cái nhà, mua vài mẫu ruộng, cuộc sống sau này cũng không cần nghĩ ngợi gì nữa."
"Nhìn xem, vẫn là lão tam hiểu biết!" Lão đại đắc ý nói xong, liếc nhìn phía sau, nhìn thấy thân ảnh của Thôi Khuê tổng quản Thanh Môn hầu phủ, lập tức liền hứng lên, vui vẻ nhộn nhạo chà xát bàn tay.
Thôi Khuê nhìn trái ngó phải, từ trong lòng lấy ra một túi bạc, đưa cho lão đại, khinh thường nói: "Cầm bạc xong thì mau đi, tránh đêm dài lắm mộng."
"Vâng, vâng, vâng."
"Chúng ta đi ngay bậy giờ, đi ngay bây giờ."
"Đại ca, chúng ta xuất phát thôi!"
Ba tên lưu manh hai mắt tỏa sáng, lớn như vậy rồi, đây mà lần đầu tiên trông thấy nhiều bạc như vậy.
Lúc ba người ôm bạc đi đến đầu ngõ, tay bỗng nhiên bị sáu tên nha dịch bắt lấy, trơ mắt nhìn bạc lăn trên mặt đất.
Bộ khoái bắt người tiến lên nhặt một thỏi bạc, cung kính đưa về phía tiểu nha hoàn mặc váy xanh đứng ở một bên.
Tiểu nha hoàn đếm đếm, cười nhìn về phía nữ tử ngồi trên lưng ngựa —— con bạch mã nổi bật dưới ánh trăng tản ra tuyết sắc nhàn nhạt, một đôi giày nhung đỏ đạp trên bàn đạp ở yên ngựa, nếp uốn vạt áo màu sương trắng thoáng che đi một nửa, nhìn lên trên, ngang hông treo một chuỗi ngọc bội tì hưu màu son, trên đó buộc dây tua rua màu lựu đỏ.
Gió đêm quét qua, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi lên áo ngoài màu cam viền bạc, hé ra một gương mặt tuyệt mỹ.
Mi mục thanh thanh, môi son diễm diễm, khóe miệng nàng nén ý cười, hai gò má còn có chút đỏ hồng, giống như có chút say.
"Đại tiểu thư, không thừa không thiếu, vừa đủ gấp mười lần tiền cơm." Tiểu nha hoàn đem bạc trắng tới trước mặt chủ tử Khúc Tri Lan, liền cúi đầu đem một thỏi bạc cất vào trong rương.
"Rượu của【Động Đình Tiên 】, chư vị uống có thấy ngon không?" Nàng sâu kín mở miệng, con mắt hơi say nhìn lướt qua ba kẻ lưu manh kia, giọng nói tuy rằng có chút thong dong, âm cuối lại nhiều hơn ba phần mị ý khiến người động tâm.
Lão đại nhịn không được nuốt từng ngụm nước bọt.
Lão nhị gan bé nhất, hắn sợ hãi mà nói: "Khúc đại tiểu thư tha mạng a, tiểu nhân cũng chỉ là người lấy tiền làm việc, không phải cố ý a!"
"Ồ?" Khúc Tri Lan tung người nhảy xuống, nghiêng người lắc lư cạnh con ngựa, nhìn qua thật sự có chút say rồi.
"Đại tiểu thư." Nha hoàn tiến lên đỡ lấy Khúc Tri Lan, chỉ cảm thấy người nàng vô cùng nóng, vội vàng khuyên nhủ, "Ở đây giao cho các vị quan gia xử lý đi a."
Khúc Tri Lan híp mắt cười khẽ, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly nháy một cái, nàng nhẹ nhàng đẩy nha hoàn ra, "Không có việc gì, ta chỉ là có mấy lời, muốn nói với các vị công tử này." Nói xong, nàng liền tập tễnh đi đến trước mặt ba người.
Bọn nha dịch đem ba người kéo lên, trói hai tay lại.
Khúc Tri Lan cười khanh khách dừng trước mặt ba người, bỗng nhiên sờ vào cái túi da bên hông.
Ba người sớm đã nhìn đến ngây người rồi.
Khúc Tri Lan cười đi tới sau lưng lão đại, nhấc ngón út của hắn lên, nhẹ giọng hỏi: "Mặt của Nhị tiểu thư Khúc gia chúng ta mà ngươi cũng vuốt được? Hả?"
Lão đại nghe xong tâm cũng mềm nhũn, liên tục nói xin lỗi: "Ta là uống nhiều quá, uống nhiều quá, không phải cố ý khi dễ Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư, ngươi đại nhân đại lượng, tạm tha cho tiểu nhân lần này đi."
"Ta hôm nay cũng uống hơi nhiều, cũng không phải cố ý, cho nên..." Nàng từ trong túi da nhỏ bỗng nhiên lấy ra một chiếc chuỷ thủ (dao găm) long lanh như tuyết, rất nhanh liền cắt xuống ngón út của lão đại.
"A ——" lão đại đau đến mức kêu một tiếng dài, vừa định hung hăng đá Khúc Tri Lan một cước, lại bị bọn nha dịch mạnh mẽ áp ngã xuống đất, không thể động đậy.
"Đại ca!"
"Đại ca!"
Hai tên lưu manh còn lại kinh hô một tiếng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Khúc Tri Lan, cầu xin: "Đại tiểu thư, chúng ta biết sai rồi, ngài hãy bỏ qua cho mấy người chúng ta a, chúng ta nghèo đến điên rồi, mới mạo phạm đến ngài, ngài hãy bỏ qua chúng ta đi a."
Khúc Tri Lan cúi mặt xuống, hai má hồng hồng, đem chuỷ thủ xoa xoa trên mặt lão nhị, ngọn gió lạnh băng dao động trên gò má hắn, làm hắn sợ run rẩy một hồi, kêu lên như gặp quỷ: "Đại tiểu thư tha mạng, tha mạng a!"
Lão tam kinh hoàng nhìn nha dịch chung quanh, cầu xin nói: "Quan sai đại ca, các ngươi không thể đứng nhìn a, huynh đệ chúng ta chỉ là ăn cơm chùa, tội không đáng chết a, chẳng lẽ các ngươi muốn câu kết với nhau, trơ mắt nhìn mấy người chúng ta bị giết?"
Khúc Tri Lan đứng thẳng dậy, miễn cưỡng nhìn nha dịch cùng bộ khoái giữ người, nói: " Rượu【Động Đình Tiên 】chúng ta, có tiếng là say trong thời gian dài, mấy kẻ ăn cơm chùa, uống rượu nói lung tung, vu khống tiểu nữ tử cấu kết với chư vị quan gia.
Quan gia, các ngài nói, nên làm cái gì bây giờ nha?"
Bộ khoái bắt người xanh mặt, liếc ba người một cái, nói: "Khúc đại tiểu thư có thể yên tâm, ba tên lưu manh này —— ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành Yến Kinh nữa."
"Làm phiền quan gia rồi." Khúc Tri Lan cúi người thi lễ.
Bổ đầu bắt người cười xoà nói: "Trừng trị lưu manh, giữ gìn trị an của thành Yến Kinh, vốn là trách nhiệm của chúng ta, Khúc đại tiểu thư, hôm nay nếu như đã bắt được mấy tên phạm tội này, chúng ta cũng nên trở về báo cáo kết quả rồi, xin bái biệt từ đây." Nói xong, vung tay lên, nói với thủ hạ, "Mang đi!"
"Chờ chút." Khúc Tri Lan bỗng nhiên gọi lại bộ khoái giữ người.
Hắn quay đầu lại cười, "Đại tiểu thư còn có gì phân phó?"
Khúc Tri Lan liếc mắt ra hiệu tiểu nha hoàn, "Thúy Vân."
Tiểu nha hoàn Thúy Vân gật gật đầu, liền từ trong rương lấy ra một thỏi bạc.
Khúc Tri Lan lại nói, "Thiếu."
Tiểu nha hoàn lại lấy ra thêm ba thỏi bạc nữa, nhìn Đại tiểu thư không lên tiếng nữa, liền đem bạc đưa cho bộ khoái, "Làm phiền quan gia."
Bộ khoái bắt người vui vẻ ra mặt thu bạc về, khom lưng cười nói: "Đại tiểu thư thật sự là khách khí."
Trên mặt Khúc Tri Lan đã không còn nửa điểm ý cười, nàng bình tĩnh nhìn mặt lão đại đau đến sắc mặt trắng bệch, nghiêm túc lên tiếng nói: "Có nhiều cách kiếm tiền, mọi người ai cũng vui, nhưng cũng có loại tiền không thể kiếm, chưa nói đến cầm trong tay còn phải trả lại, còn có thể..." Nàng lại liếc qua ngón tay bị cắt đứt, "Lại mất thứ gì đó.
Cho nên, sau này buôn bán phải mở to mắt mà nhìn, đừng nên làm những chuyện ảnh hưởng đến con đường làm ăn như vậy nữa."
"Thụ...!Thụ giáo..." Lão đại bị dọa đến mất ba hồn, khàn giọng trả lời một câu.
"Thúy Vân." Khúc Tri Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn.
Thúy Vân không cam lòng mà cắn cắn môi dưới, cuối cùng lại lấy một thỏi bạc ra.
"Dù sao người ta cũng dùng mạng để đổi lấy tiền mồ hôi nước mắt, hay là tha cho bọn hắn đi." Khúc Tri Lan nhàn nhạt nói, tuy là nói với Thúy Vân, nhưng ba tên lưu manh kia sớm đã hiểu ý của nàng.
Thúy Vân đem thỏi bạc đút vào trong áo lão đại, nói: "Về sau nếu còn làm chuyện xấu, Đại tiểu thư sẽ không tha nữa đâu!"
"Vâng...!Vâng...!Không dám nữa...!Không dám nữa..." Lão đại vạn vạn lần không nghĩ tới trong số bạc đã mất còn có thể lấy lại một thỏi, ở dưới quê một thỏi bạc này cũng đủ mua ba mẫu ruộng tốt, yên bình sống qua ngày rồi.
Thúy Vân nhìn về phía bộ khoái bắt người, nói: "Bạc này là Đại tiểu thư chúng ta cho bọn hắn."
Bộ khoái vội vàng nói: "Hiểu rồi, hiểu rồi, tiền trị thương, ta không thiếu đạo đức như vậy, ngay cả tiền này mà cũng muốn chứ."
Thúy Vân bĩu môi trở về.
Khúc Tri Lan hài lòng gật đầu.
Bộ khoái cuối cùng vẫn áp giải ba tên lưu manh đi xa.
Khúc Tri Lan cầm chuỷ thủ nhuốm máu trong tay đưa cho Thúy Vân, chán ghét nói: "Cầm lấy rửa sạch, mùi máu tươi này thật sự không dễ ngửi."
Thúy Vân cũng chán ghét, nhưng phân phó của chủ tử sao có thể không nghe? Lập tức đón lấy.
Khúc Tri Lan liếc nhìn ngón tay bị đứt trên mặt đất, mi tâm có chút nhăn lại, mệt mỏi mà nói: "Cầm lấy nó rửa sạch sẽ, cho vào rương đựng chất lượng tốt nhất."
Thúy Vân cho là mình nghe lầm, "Đại tiểu thư?!"
Khúc Tri Lan trào phúng cười cười, "Ta muốn đáp lễ."
Thúy Vân còn muốn hỏi lại, nhưng Khúc Tri Lan không muốn nói thêm gì nữa.
Chỉ thấy nàng xoa xoa huyệt thái dương, hơi lắc người trở về bên bạch mã, giẫm bàn đạp mấy lần mới ổn định, trở mình lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, nhẹ quát một câu "Giá".
Con ngựa trắng chậm rãi chở nàng về Khúc phủ.
"Đại tiểu thư, ngươi chờ ta một chút a!" Thúy Vân luống cuống, nàng nhẫn nhịn sợ hãi dùng khăn nhanh chóng bốc lên ngón tay bị chém đứt, quay đầu lại nhấc lấy cái rương nhỏ trên mặt đất, liền cất bước đuổi theo Khúc Tri Lan.
Lúc này chính là thời điểm chợ đêm náo nhiệt nhất thành Yến Kinh, trên đường người bán hàng rong không ngừng hét lớn, bán rất nhiều loại hàng hoá —— có người bán đèn lồng ngũ sắc, có người bán quà vặt, có người bán tượng đất nhỏ nhìn rất thú vị, cũng có người bán các loại song cửa sổ...!
Khúc Tri Lan cưỡi bạch mã dừng trước quán nhỏ trong ngõ, nàng chậm rãi tung người xuống ngựa.
"Khúc đại tiểu thư, ta còn tưởng tối nay ngươi sẽ không tới." Chủ quán là một nông phụ khoảng bốn mươi tuổi, có tay nghề độc môn nhưỡng hoa chua, ở chỗ này bán lê hoa thố đã nhiều năm rồi, mỗi lần Khúc Tri Lan từ phường ủ rượu mang theo men say đi qua chỗ này, luôn muốn đến uống một ngụm lê hoa thố, sẽ tỉnh rượu.
Khúc Tri Lan mỉm cười, "Nhớ lê hoa thố của Ngũ nương rồi, sao có thể không đến chứ?"
Nông phụ tên Ngũ nương nhanh nhẹn mang một bát lê hoa thố cho Khúc Tri Lan, ôn nhu nói: "Khúc đại tiểu thư, cho ngươi."
Khúc Tri Lan uống một ngụm, ngậm lê hoa thố ở giữa môi răng, cẩn thận thưởng thức sau đó nuốt xuống, chỉ cảm thấy mùi rượu nóng rát trong cổ dường như giảm bớt không ít.
"Dễ uống." Khúc Tri Lan lại uống một ngụm, mắt híp lại cảm nhận dư vị.
Xa xa có một vị công tử mặc y phục nguyệt bạch dẫn ngựa đi tới, bỗng nhiên dừng lại trước gian hàng Ngũ nương, vòng tới trước con ngựa trắng, cất cao giọng nói: "Ngũ nương, cho một bát lê hoa thố."
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!
Hehe ai muốn đọc truyện nào trong số 3 truyện mình edit thì cmt sẽ có chương mới nha =)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...