Ô Duy tự rót đầy rượu vào ly mình, lớn tiếng nói: “Kính Đại Chu Hoàng đế bệ hạ, chúc Hoàng đế bệ hạ Đại Chu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn...”
Hoàng đế hơi giật mình, sau đó cười ha ha, chỉ vào Ô Duy, suýt nữa nói không ra lời: “Thọ tỷ Nam Sơn? Ha ha ha! Hôm nay lại không phải lễ Vạn Thọ của trẫm, đâu ra thọ tỷ Nam Sơn? Sai rồi sai rồi... Trẫm nghe nói Ô Duy ngươi tinh thông Hán học, có thể thấy được đồn đãi không hề đáng tin.”
Ô Duy cũng cười: “Thì ra không thể nói như vậy sao? Ô Duy tự phụ tinh thông Hán học, không nghĩ tới thế nhưng tự làm xấu mặt. Nghe nói Đại Chu nhân tài đông đúc, Hoàng Thượng mới vừa mở khoa thi Bác Học Hoành Từ, có không ít sĩ tử có tài. Ô Duy bất tài, không biết có thể lãnh giáo vài phần.”
Hoàng đế thu bớt lại ý cười: “Như thế nào?”
Ông đã nghe ra, lời Ô Duy nói sai là giả, “lãnh giáo vài phần” mới chính là thật.
Ô Duy khom người thi lễ: “Đại Chu Hoàng đế bệ hạ, chúng ta ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên đã lâu, hận không thể đích thân đến Đại Chu học tập. Lần này Ô Duy có cơ hội đi sứ Đại Chu, cũng có dẫn theo vài người tinh thông chữ Hán. Nhưng mà biên thuỳ tiểu quốc, học thức có hạn, khẩn cầu Đại Chu Hoàng đế bệ hạ có thể hạ chỉ làm Đại Chu có tài chi sĩ chỉ điểm một chút...”
Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Yến hội tối nay, không nói chuyện quốc sự.”
“Nghe nói Đại Chu có Quỳnh Lâm Yến, là Hoàng đế bệ hạ mở tiệc chiêu đãi học sinh. Chẳng lẽ không phải là tối nay sao? Ô Duy nghe nói những học sinh hạng nhất của Bác Học Hoành Từ đều ở trong bữa tiệc. Hay là tài tử Đại Chu đều là có tiếng không có miếng?” Vẻ mặt Ô Duy thành khẩn, mơ hồ còn mang theo nghi hoặc, nhưng lời hắn nói ra lại cực kỳ không khách khí.
Sắc mặt Hoàng đế khẽ biến, đang muốn trả lời. Diêu Hoàng hậu bên cạnh đã cười nhạo: “Có phải có tiếng không có miếng hay không, cùng với sứ giả Hồ Chử lại có quan hệ gì sao?” Bà lưu loát uyển chuyển: “Vẫn là nói, Ô Duy đại nhân muốn ở lại Trung Nguyên, vì ta Đại Chu dốc sức?”
Bà có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, cộng thêm trang phục lộng lẫy, như tiên trên trời.
Ô Duy bị dung sắc của bà làm kinh sợ, vẻ mặt hơi cứng lại, thấp giọng nói: “Sao lại không có quan hệ được? Hồ Chử thần phục dưới Đại Chu, lấy Đại Chu làm mẫu quốc. Làm nước phụ thuộc thần dân, tất nhiên hy vọng mẫu quốc nhân tài đông đúc. Mà Ô Duy, cũng chỉ muốn thỉnh giáo một vài điều..”
Hắn làm như cực kỳ tiếc nuối, thanh âm cũng càng ngày càng thấp.
Sứ giả Hồ Chử tuy ăn nói hàm hồ, nhưng mọi người ở đây đều đã nghe ra ý đồ của hắn.
Hoàng đế cười ha ha: “Đại Chu đã là mẫu quốc, tất nhiên cũng là mẫu quốc độ lượng. Ô Duy, ngươi muốn thỉnh giáo ai? Thỉnh giáo điều gì? Cứ nói ra.”
Với tư cách là một nước lớn, điểm độ lượng này vẫn phải có. Hơn nữa những người ở đây hôm nay, trừ bỏ lần này sĩ tử hạng nhất Bác Học Hoành Từ Khoa, còn có Trạng Nguyên lần trước Đỗ Duật, còn có Bạch Thanh Tùng, Tống Thành đều là chi sĩ bác học đa tài. Cho dù Hồ Chử có chuẩn bị mà đến, Hoàng đế cũng có tin tưởng thong dong ứng đối.
Ô Duy trịnh trọng hành lễ: “Hồi bẩm Hoàng đế bệ hạ Đại Chu, Ô Duy muốn lãnh giáo chư vị ở đây ba vấn đề.”
Ánh mắt Hoàng đế hơi trầm xuống: “Ba vấn đề?”
Tô Lăng ở phía xa nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo Hoàng đế không cần đáp ứng.
Nhưng Hoàng đế đã hỏi: “Là ba vấn đề nào?”
Ô Duy lắc đầu: “Ba vấn đề, nếu Đại Chu không người có thể đáp ra tới, như vậy có thể thỉnh Hoàng đế bệ hạ thưởng cho Ô Duy lễ vật nho nhỏ?”
Lời hắn vừa dứt, toàn bộ Dao Quang điện an tĩnh dị thường.
Trong lòng Trình Tầm khẽ than, đây là có chuẩn bị mà đến. Lễ vật mà Ô Duy nhắc đến, khẳng định không đơn giản.
Hoàng đế hạ giọng hỏi: “Lễ vật là gì?”
“Dân chúng Hồ Chử gặp nhiều khó khăn, thỉnh Đại Chu Hoàng đế bệ hạ có thể cho phép cống lễ vật tơ lụa cùng dê bò trễ một chút. Chờ thêm một hai năm, Hồ Chử nghỉ ngơi lấy lại sức...” Ô Duy theo tiếng quỳ xuống, trong mắt đã có lệ ý, “Hoàng đế bệ hạ nhân từ...”
Hoàng đế nhướng mày, thong thả ung dung: “Việc này không cần nhắc lại.” Ông nhẹ khấu trước mặt mặt bàn: “Về phần ba vấn đề của ngươi, cũng không cần lãnh giáo.”
Yêu cầu thượng cống vải vóc, dê bò? Nếu sứ giả Hồ Chử giải thích nguyên do, dùng thiện ý cầu xin, ông cũng không phải không thể suy xét. Dùng như vậy biện pháp khiến ông đồng ý? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, phân phó: “Ô Duy đại nhân có lẽ đã uống say, dẫn hắn xuống nghỉ ngơi đi.”
Ông vừa dứt lời, lập tức có thị vệ tiến lên, muốn đưa Ô Duy rời đi.
Ô Duy vội la lên: “Hoàng đế bệ hạ Đại Chu nhất ngôn cửu đỉnh, lại là mẫu quốc độ lượng, mới vừa rồi rõ ràng đã đáp ứng rồi, chẳng lẽ muốn nuốt lời hay sao?”
Sắc mặt Hoàng đế không ngừng biến đổi, phất tay ngăn thị vệ lại, lệnh lui ra, lúc này mới hỏi Ô Duy: “Ngươi muốn thỉnh giáo điều gì?”
Vẻ mặt mơ hồ lộ ra chút không kiên nhẫn.
Ô Duy hít sâu một hơi, ổn định cơ thể, sửa sửa lại quần áo, cao giọng nói: “Trình lên đi.”
Sắc mặt mọi người trong sân đều khẽ biến, nín thở tập trung, nhìn sứ giả Hồ Chử cầm một cái khay bạc cúi đầu đi vào.
Trên khay bạc kia đặt một mũi tên.
Lập tức có người quát lạnh: “Lớn mật! Dao Quang điện, há lại để cho ngươi mang theo binh khí?”
Ô Duy chỉ liếc mắt nhìn người nọ một cái, hắn chậm rãi tiến lên, tay nắm mũi tên, nhìn quanh bốn phía, cao giọng hỏi: “Đây là vấn đề đầu tiên Ô Duy muốn thỉnh giáo chư vị. Dưới tình huống không động đến mũi tên này, làm thế nào khiến nó ngắn lại?”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức ồ lên.
Khi trước Ô Duy luôn miệng nói yêu thích Hán học đã lâu, muốn thỉnh giáo. Mọi người đều cho rằng hắn là muốn thỉnh giáo những vấn đề Nho học kinh điển. Ở đây nhiều người đọc đủ thứ loại sách vở, cõi lòng tràn đầy niềm tin. Ai ngờ hắn lại hỏi một vấn đề không liên quan như vậy?
Không động đến mũi tên, làm mũi tên ngắn lại?
Phải làm như thế nào mới được đây?
Mọi người không khỏi nhỏ giọng nghị luận, trong lúc nhất thời lại đều không thể nghĩ ra ý kiến hay.
Ô Duy đứng giữa Dao Quang điện, quét mắt liếc nhìn mọi người đang thì thầm nghị luận, chậm rãi phun ra một ngụm khí bẩn. Hắn biết, nếu hỏi những vấn đề Nho học kinh điển, chắc chắn không thể nào làm khó được những nhà Nho học vĩ đại này. Chỉ có thể lệch đi, mới có khả năng làm khó bọn họ.
Trình Tầm cũng cùng Đỗ Duật bên cạnh thấp giọng trao đổi. Khuôn mặt Đỗ Duật trầm tĩnh, hàng mi dài nhíu lại. Trong lòng Trình Tầm vừa động, chợt nhớ tới khi còn ở thư viện Sùng Đức, Tô Lăng đã dạy nàng bắn cung.
Lực cánh tay của nàng rất bé, kéo cây cung bình thường thế nào cũng không nhúc nhích, hắn cố ý làm cây cung nhỏ một chút, nhẹ một chút cho nàng sử dụng...
Trong đầu hình như có thứ gì đó mơ hồ chợt lóe qua. Ánh mắt nàng sáng quắc, đột nhiên nói: “Có.”
“Hả?” Vẻ mặt Đỗ Duật cũng trở nên vui mừng, “Cái gì?”
Trình Tầm hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói vài câu bên tai cậu.
Đỗ Duật vừa nghe vừa không ngừng gật đầu, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm. Cậu phất tay gọi nội giám phía sau, phân phó vài câu.
Nội giám kia lĩnh mệnh lui ra.
Ô Duy đứng giữa Dao Quang trong điện than nhẹ một tiếng: “Đề mục hơi lệch một chút, cũng không trách các vị đại nhân ở đây không thể đáp lời...”
Lời hắn còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng cười nhạt. Ô Duy ngừng câu chuyện, theo tiếng động nhìn lại, thấy nhị Hoàng tử Đại Chu chậm rãi đứng lên.
Vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt Ô Duy hơi lóe, lặng lẽ dời tầm mắt đi. -- Hắn đối với vị đại điện hạ có ấn tượng rất sâu, giờ phút này nhìn thấy nhị điện hạ, trong lòng cũng có chút không tự nhiên.
Bạch đại nhân cùng Tống đại nhân liếc nhau, đồng thời gật gật đầu: “Khụ...”
Nhanh chóng nghe thấy nhị điện hạ chậm rãi nói: “Không tổn hại đến bản thân mũi tên, mà làm mũi tên ngắn lại? Điều này có khó gì? Chỉ cần lấy một mũi tên lớn hơn so sánh với nó, là được rồi.”
Trong mắt Bạch đại nhân lóe lên tia vui mừng, âm thầm gật đầu, vuốt râu mà cười.
Cùng suy nghĩ với ông rồi.
Đồng tử Ô Duy hơi co lại: “Đây...”
Tô Lăng nhìn vẻ mặt hắn, đã biết đáp án của chính mình không sai.
Đang nói, nội giám mới vừa rồi ở phía sau Đỗ Duật đã trở lại. Trong tay hắn cũng là một khay bạc, chỉ là trên khay bạc, đặt một mũi tên so với mũi tên ban nãy, càng dài hơn.
Tầm mắt Tô Lăng xẹt qua, lại liếc mắt nhìn Trình Tầm một cái, hơi cong cong môi. Cậu chậm rãi đi đến trước mặt Ô Duy, cầm lấy mũi tên trong tay đối phương, lại tiếp nhận mũi tên trên khay bạc trong tay nội giám.
Hai mũi tên đặt cùng nhau, mũi tên trước kia rõ ràng đã ngắn đi rất nhiều.
Tô Lăng giơ lên trước mặt mọi người, cười hỏi: “Có phải đã ngắn đi rồi không?”
Dưới ánh đèn đỏ ấm áp, mặt mày nhị điện hạ thanh tú, phảng phất như một bức họa.
Đôi mắt Ô Duy thẳng tắp, hai phiến môi không khỏi run rẩy, ngập ngừng nói: “Phải...”
Đề thứ nhất, đáp án thế nhưng chỉ như vậy?
Hoàng đế cười ha ha, thật là vui thích: “Con ta thật thông tuệ.” Làm ra vẻ cực kỳ tự đắc. Ông lại cười hỏi Ô Duy: “Ô Duy, câu trả lời của nhị điện hạ có đúng hay không?”
Ô Duy đành phải nói: “Nhị điện hạ thiên tư thông minh, Ô Duy kính phục.”
Tô Lăng cong môi cười: “Người vừa nãy đã có câu trả lời, cũng không chỉ một mình ta.” Cậu nhìn bốn phía chung quanh: “Đề mục như vậy, liền muốn ban thưởng sao? Cảm thấy Đại Chu ta là cõi không người sao?”
Ô Duy không dám tin, hắn chỉ có thể an ủi chính mình, đừng sợ, vẫn còn hai đề mục. Trung Nguyên nhiều người tài, vốn dĩ cũng không trông cậy vào đề thứ nhất đã có thể làm khó bọn họ.
Phía sau vẫn còn hai đề mục, đặc biệt là đề thứ hai. Ở đây nhiều văn sỹ, mà đề mục thứ hai, khẳng định làm cho bọn họ bó tay không có biện pháp.
Ho nhẹ một tiếng, Ô Duy khom người thi lễ: “Đa tạ Hoàng tử điện hạ giải thích nghi hoặc. Ô Duy xin thỉnh giáo vấn đề thứ hai. Làm thế nào để bắn hai mũi tên này đồng thời trúng hồng tâm?”
“A?” Hoàng đế hơi sửng sốt, “Cái gì?”
Ô Duy lấy lại bình tĩnh, lặp lại câu hỏi của mình.
Trình Tầm đã nghe thấy rõ ràng, đây là muốn người bắn hai mũi tên cùng một phát? Nàng và Đỗ Duật liếc nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới khi còn ở thư viện Sùng Đức, thi cưỡi ngựa bắn cung, Tô Lăng đã bắn ba mũi tên cùng một lúc.
Hai mũi tên so sánh với ba mũi tên, có khó khăn cũng trở thành dễ dàng?
Mà bên kia, Tô Lăng đã chậm rãi nhếch môi, ý cười nhợt nhạt chảy xuôi nơi đuôi mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...