Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]



Thôi Hướng Trung nhướng mày, thò lại gần nói: "Sinh con cái gì đấy?"

Thời Quân Tranh ngẩn ngơ, thanh âm bên tai cực có tính uy hiếp, hắn thiếu chút nữa là đã ném văng điện thoại đi, cũng mặc kệ người bên kia có còn đang nghe hay không đều trực tiếp tắt máy. Thời Quân Tranh lùi a lùi ra sau mép giường, muốn chạy trốn, một chân bước xuống giường, nói: "Ách...... Tôi đau bụng, tôi muốn đi WC."

Bên kia bị đánh thức Diệp Bạch ngây ngốc ngồi ở trên giường, mơ mơ màng màng, thanh âm mang theo giọng mũi chưa tỉnh ngủ, nghe ra mềm mềm mại mại, hỏi: "Sao em lại giống như nghe được Tiểu Thời đang mắng em vậy, có phải là gặp ác mộng không vậy ta."

Lý Sùng Duyên cầm điện thoại di động tiện tay ném trên sô pha, sau đó đi tới, đem người ấn xuống giường, nói: "Trước đừng để ý cái đó."

"Di?"

Diệp Bạch cho rằng Lý Sùng Duyên cũng muốn lên giường ngủ, cậu còn muốn dịch sang bên nhường chỗ, bất quá Lý Sùng Duyên ấn cậu không bỏ, không đợi cậu tỉnh táo lại liền cúi đầu xuống hôn bờ môi của cậu. Diệp Bạch mơ mơ màng màng bị hôn đến đầu óc choáng váng, hô hấp bắt đầu khó khăn, trên mặt không khỏi đỏ bừng, thân thể da thịt cũng nổi lên một tầng đỏ ửng.

"Ách, chúng ta không ngủ sao?"

Diệp Bạch cúi đầu, phát hiện Lý Sùng Duyên đã hóa thân thành sói đói, gặm cắn khắp nơi toàn thân cậu, khiến cậu có muốn ngủ cũng ngủ không được, buồn ngủ bay mất tiêu. Sau đó trong lúc cậu mở miệng nói chuyện, quần áo bị cởi ra.

Lý Sùng Duyên hô hấp thô nặng, bớt thời giờ nói: "Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, hắn nói nhân ngư mang thai không giống nhân loại, ba tháng đầu cũng có thể làm."

"A? Thật sao."

Diệp Bạch cũng không biết thẹn thùng, dù sao thì hiện tại cũng không mệt nhọc, lại nghe Thời Quân Tranh nói không sao cả, vì thế vô cùng cao hứng vươn tay ôm lấy bả vai Lý Sùng Duyên, cười hì hì nói: "Vậy chẳng phải là anh đã nhịn vô ích mấy ngày rồi sao?"

Lý Sùng Duyên cắn bờ môi của cậu một chút, nói: "Anh sẽ đòi lại."

Đôi mắt Diệp Bạch sáng lấp lánh, một chút cũng không né tránh, nói: "Chẳng qua anh phải nhẹ một chút nhé, lỡ như đụng đến trứng trong bụng em là không xong đâu."

Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch làm vận động hài hòa của hai người, Thời Quân Tranh lại bị cái điện thoại kia hố thảm.

Thôi Hướng Trung một tay vớt người về, không cho hắn chạy trốn, đem tay phải hắn nhấn lên đỉnh đầu một cái, ngay sau đó "Lạch cạch" một tiếng, đem người dùng còng tay trói lại ở đầu giường.

"Anh anh lại trói tôi!" Thời Quân Tranh nháy mắt liền tạc mao, giãy giụa hai cái, cảm giác cổ tay phải bị trói đặc biệt đau, hắn nào dám cử động mạnh, nhìn lên sắc mặt Thôi Hướng Trung, trong đầu là một đống hồi ức bi thảm, nhanh chóng mềm khẩu khí, dùng miệng lưỡi tội nghiệp nói: "Cổ tay tôi đau, anh nhanh lấy chìa khóa mở ra cho tôi đi, tôi chỉ đi toilet thôi mà."

Thôi Hướng Trung nắm cằm hắn, hỏi: "Đừng giả đáng thương. Vừa rồi là Diệp Bạch gọi điện thoại tới?"

Thời Quân Tranh trả lời chậm nửa nhịp, lắc lắc đầu lại gật gật đầu. Không phải hắn không muốn trả lời, mà là hắn đang nghiêm túc tự hỏi, điện thoại là Lý Sùng Duyên gọi tới thì khác gì Diệp Bạch gọi tới đâu nhỉ? Hai tên này đã sớm tuy hai mà một rồi.

Ai ngờ Thôi Hướng Trung lại hiểu lầm ý tứ của hắn, cười lạnh một tiếng, nói: "Lá gan lớn nhỉ? Dám gạt tôi?"

"Tôi nào có......" Thời Quân Tranh vẻ mặt đau khổ, cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan hơn.

Thôi Hướng Trung không tin, Lý Sùng Duyên nói chuyện điện thoại y đương nhiên không nghe được, chỉ nghe được Thời Quân Tranh nói bên này, còn hô to gọi nhỏ dậm chân. Người bình thường làm sao sẽ tin tưởng chuyện một nam nhân sinh con được, huống hồ Thôi Hướng Trung cũng không biết việc Thời Quân Tranh không phải là nhân loại. Chợt nghe cái gì mà sinh con, còn tưởng rằng là Thời Quân Tranh làm nữ nhân nào đó lớn bụng, kết quả người ta muốn sinh con cho hắn.

Não bổ như vậy, Thôi Hướng Trung không tức giận mới là lạ, y hiện tại chỉ hận không thể đem Thời Quân Tranh làm chết ở trên giường. Dục vọng đáng sợ chiếm hữu của Thôi lão bản bắt đầu bùng nổ.

Thôi Hướng Trung nói: "Nữ nhân kia là ai?"

"Nữ nhân?" Thời Quân Tranh sửng sốt, hỏi ngược lại, "Nữ nhân gì?"

"Giả ngu với tôi?" Thôi Hướng Trung nói: "Nữ nhân mang thai, cũng sắp sinh con cho em rồi, em cho rằng em không nói với tôi, tôi liền không tra ra sao?"

Thời Quân Tranh quả thực là muốn quỳ Thôi lão bản luôn rồi, này rốt cuộc là não bổ như thế nào mà ra được vậy, nữ nhân con cái linh tinh cái gì, đều do Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch hết trơn. Thời Quân Tranh khóc không ra nước mắt, tâm nói nhìn tư thế nghiến răng nghiến lợi này của Thôi Hướng Trung chắc hôm nay mình sống không nổi nữa rồi, còn không bằng nói cho Thôi Hướng Trung biết chuyện mình là nhân ngư luôn đi, như vậy cũng so với chết oan uổng thì tốt hơn nhiều á.

Sắc mặt Thời Quân Tranh thay đổi lại thay đổi, cắn môi tránh đi ánh mắt Thôi Hướng Trung, trong lòng hắn đang do dự không quyết. Tuy rằng Thôi Hướng Trung rất biến thái, nhưng tổng thể mà nói đối với hắn cũng không tệ lắm. Nhưng ai biết y có phải chỉ là nhất thời hứng khởi đem hắn coi là pháo hữu không chứ, lỡ như y biết hắn chính là nhân ngư, rồi đem hắn lôi vào phòng thí nghiệm làm thực nghiệm thì làm sao bây giờ? Nhưng suy nghĩ đến đây, lại cảm thấy Thôi Hướng Trung không phải là người như vậy.

Trong lòng Thôi Hướng Trung cơn tức ngập trời, cảm thấy Thời Quân Tranh không dám nhìn mình, vậy khẳng định là thật sự có nữ nhân rồi. Y cười lạnh nói: "Em không trả lời cũng đúng."

Thời Quân Tranh nhanh chóng kéo y lại, nói: "Anh từ từ, anh từ từ đã! Tôi muốn nói cho anh một việc."

Thôi Hướng Trung nhẫn nại tính tình, nói: "Em nói."

"Tôi...... Tôi, kỳ thật tôi là......" Thời Quân Tranh cắn răng một cái, liền thẳng thắn nói: "Tôi nói cho anh đi, tôi căn bản không phải là nhân loại, kỳ thật tôi là một nhân ngư."

Hắn thẳng thắn xong rồi, chỉ cảm giác tay chân mình lạnh lẽo, đầu váng mắt hoa, sức lực toàn thân giống như là bị rút cạn, rồi lại như trút được gánh nặng. Chỉ tiếc...... Vì cái gì sắc mặt cái tên biến thái Thôi Hướng Trung kia lại càng thêm khó nhìn chớ?

"Anh sẽ không phải là không tin tôi đi!" Thời Quân Tranh cũng nổi nóng.

Thôi Hướng Trung đương nhiên không tin, dù sao y cũng đã sống hơn ba mươi năm rồi căn bản là chưa từng thấy qua chủng tộc phi nhân loại nào cả, mấy cái đó chỉ có trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng mà thôi, Thôi lão bản tuyệt đối không tin.

Thời Quân Tranh lười nhiều lời với y, mắt thấy mới là thật tai nghe là giả, lập tức đem hai chân của mình biến thành đuôi cá lớn màu lam.

Đuôi cá màu lam loá mắt hiện ra trước mắt Thôi Hướng Trung, loại đả kích này tuyệt đối không nhỏ, Thôi lão bản kiến thức rộng rãi, cũng phải sửng sốt ước chừng năm sáu giây, sau đó không khỏi duỗi tay sờ sờ, nói: "Thì ra là thật sự."

Thời Quân Tranh thấy y nhìn chằm chằm đuôi cá của mình, tựa hồ như bị mê hoặc vậy, trong lòng có chút đắc ý dào dạt, đuôi cá màu lam này chính là thứ làm hắn tự hào nhất. Thời Quân Tranh cuốn cái đuôi lên, đắc ý vênh váo vòng qua eo Thôi Hướng Trung, liền ở trên mông y phách một cái thật mạnh, nói: "Đương nhiên là thật sự, tôi nào có lừa gạt anh chứ."

Thôi Hướng Trung ý vị không rõ cười một tiếng, nói: "Vậy trước kia có phải là vẫn luôn gạt anh không?"

Thời Quân Tranh: "......"

Trong lòng Thời Quân Tranh một đống thảo nê mã vui sướng phi nước đại mà qua, hắn sắp khóc rồi, sao Thôi Đại lão bản lại cứ giống như con gái con lứa vậy, cứ đem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhớ rõ như vậy làm gì.

Thời Quân Tranh nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói: "Cho nên nữ nhân mang thai cái gì, đều là không có khả năng. Tôi chính là một nhân ngư Alpha, nếu như muốn tìm, sao có thể tìm một nữ nhân bất nhập lưu bình thường được chứ, đương nhiên là phải tìm người giống như Diệp Bạch ấy......"

Nói nhiều sai nhiều, nếu tay phải Thời Quân Tranh có thể động, nhất định sẽ tự cho mình một cái bạt tai.

"Diệp Bạch?" Thôi Hướng Trung nhớ tới ngày đó thấy Thời Quân Tranh cõng Diệp Bạch, Diệp Bạch có lộ ra một cái đuôi cá kim sắc thật dài, lúc ấy tưởng là đạo cụ, hiện tại nhớ lại thì ra là thật, thế nhưng cũng là một nhân ngư giống Thời Quân Tranh, nói: "Em muốn Diệp Bạch?"

"Sao có thể?" Thời Quân Tranh cấp tốc nói: "Anh đừng có nói bậy, Lý lão bản sẽ giết tôi mất. Dù sao thì tôi cùng nữ nhân là không có khả năng á, khác chủng tộc không thể yêu đương được đâu."

"Vậy chủng tộc của chúng ta thì giống nhau sao? Em còn không phải giống như bây giờ, nằm ở trên giường bị anh thao à?" Thôi Hướng Trung nói.

Thời Quân Tranh sắc mặt đỏ bừng, nói: "Anh cái đồ biến thái này! Tôi là bị cưỡng bách. A...... Anh làm gì đấy?" Hắn đang nói một nửa, Thôi Hướng Trung cư nhiên đã sờ tới sờ lui lung tung trên đuôi của hắn rồi.

"Đương nhiên là cưỡng bách em làm mấy việc trước kia thường làm." Thôi Hướng Trung đem hắn đè ở dưới thân, cũng không cởi bỏ còng tay cho hắn, thổi một hơi nóng rực bên tai hắn, nói: "Bộ dạng nhân ngư của em cũng rất dụ người, nói cho anh coi nhân ngư thì phải làm thế nào?"

Thời Quân Tranh cảm thấy được hơi thở bên tai mang theo cảm giác ái muội, quả thực là muốn thổi đến linh hồn nhỏ bé của hắn cũng phải teo đi, từng đợt rùng mình, nói: "Thôi, Thôi Hướng Trung, anh đừng có xằng bậy, a tôi nói với anh là đừng xằng bậy mà. Anh buông đuôi tôi ra, đừng có động vào đó, mau buông tay."

Thời Quân Tranh muốn đem đuôi cá lớn màu lam biến trở về hai chân, đáng tiếc Thôi Hướng Trung cứ luôn nhéo đuôi hắn, trên người hắn từng đợt vô lực, cái đuôi bị giữ lấy căn bản là không thể biến trở về được, nào biết Thôi Hướng Trung không thầy mầy vẫn làm nên, cư nhiên bắt được nhược điểm của hắn.

Trải qua suốt một đêm lăn lộn, Thời Quân Tranh chết đi sống lại, cảm giác mình quả thật là đã chết rồi lại chết thêm lần nữa. Hắn ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Thôi Hướng Trung ra mắng một lần, cảm thấy thể lực Thôi Hướng Trung tốt như vậy, khẳng định không phải là nhân loại, tuyệt đối không phải.

Thẳng thắn còn không bằng không thẳng thắn, quả thực đời không như mơ......

Bởi vì Thời Quân Tranh thẳng thắn, Thôi Hướng Trung chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu thông mọi việc, chuyện Diệp Bạch là nhân ngư Omega đương nhiên là giấu không được, chuyện Diệp Bạch mang thai cũng không giấu nổi nữa. Thời Quân Tranh phi thường nghiêm túc mà nói với Thôi Hướng Trung, nếu y đem việc này thọc ra ngoài, hắn sẽ liều mạng với y.

Thôi Hướng Trung hạng nhất là không thích xen vào việc của người khác, huống hồ Diệp Bạch mang thai khẳng định cũng là con của Lý Sùng Duyên, thọc ra ngoài cũng chẳng có gì tốt cho y cả. Ngày thường y giao hảo với Lý Sùng Duyên, sinh ý lui tới rất nhiều, không cần thiết phải vô duyên vô cớ đắc tội Lý lão bản.

Chẳng qua Thôi Hướng Trung cũng không phải là đèn cạn dầu, ngày hôm sau liền cho người qua bên chỗ Lý Sùng Duyên tặng thật nhiều đồ bổ cùng các loại đồ dùng cho trẻ con. Bất quá một câu cũng không nói ra, lần này vô thanh thắng hữu thanh.

*Editor: Ý nói dù không cần nói vẫn hiểu rõ


Sáng sớm, Diệp Bạch còn đang ngủ trong ổ chăn, liền nghe thấy Lý Sùng Duyên mở cửa đi ra ngoài, một lát sau lại trở lại. Trong ổ chăn thiếu một người, Diệp Bạch cảm thấy lạnh, Lý Sùng Duyên vừa đi tới, cậu liền lập tức chui vào trong lòng Lý Sùng Duyên, nói: "Đi toilet chậm quá."

Lý Sùng Duyên bị cậu làm cho cười, nói: "Anh đi xuống lầu, Thôi Hướng Trung cho người qua đây tặng quà."

"A?" Diệp Bạch mơ hồ, nói: "Đưa quà gì vậy. Quà mừng thọ ba ba anh sao? Sao lại đưa đến đây?"

"Tặng cho em." Lý Sùng Duyên nói: "Thôi Hướng Trung con cáo già này, phỏng chừng là đã biết chuyện em mang thai rồi. Y tặng một đống quà tới đây, một câu không nói, rõ ràng là đang nói cho anh là y đã biết, chẳng qua sẽ không nói ra bên ngoài, kiểu này anh rõ ràng là thiếu y một phần nhân tình rồi."

Đầu óc Diệp Bạch lập tức thanh tỉnh, nói: "Thôi tiên sinh đã biết? Khẳng định là Thời Quân Tranh nói lỡ miệng rồi, không chừng mà ngủ như heo nói mớ đây mà! Ngu muốn chết."

Nằm cũng trúng đạn Thời Quân Tranh lại cả một đêm cũng chưa ngủ, càng miễn bàn đến hy vọng xa vời nói mớ......

Lý Sùng Duyên nói: "Không cần lo lắng, Thôi Hướng Trung là người thông minh."

Diệp Bạch trở mình, nằm thẳng tiếp tục ngủ, nói: "Em mới không lo lắng." Cho dù trời có sập xuống, dùng Trọng Kiếm thọc trở về không phải là ok sao.

Lý Sùng Duyên cân nhắc một chút, nói: "Nếu Thôi Hướng Trung đã biết, vậy y cũng có chỗ cần dùng rồi."

"Cái gì?" Diệp Bạch không rõ.

Lý Sùng Duyên nói: "Thứ sáu anh muốn mang em đi gia yến, đến lúc đó đều là người của Lý gia, nói trắng ra là cả một đám chỉ nghĩ bản thân là cao nhân đẳng cấp cao."

Diệp Bạch vừa nghe đến gia yến, lập tức lo lắng, thì ra là thực sự có những chuyện làm người ta lo lắng hơn cả trời sập đấy. Hiện tại thân phận của Diệp Bạch chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, không có bối cảnh tốt, cũng không có tiền gì. Tuy rằng cậu có thể thực xa hoa mà đưa cho Lý Sùng Duyên một chiếc nhẫn đá quý giá trên trời, nhưng ngày thường Diệp Bạch không cần tiền, cũng không nghĩ sẽ đem các loại đồ vật phẩm cấp trân quý trong ba lô giả thuyết ra bán đổi tiền. Giá trị con người của cậu chỉ có giới hạn trong giới diễn viên mà thôi. Cho nên nói, là đòi tiền không có tiền, muốn thân phận cũng chẳng có thân phận.

Lý Sùng Duyên nói: "Đang nghĩ tìm cho em một thân phận bối cảnh, không nghĩ tới Thôi Hướng Trung sẽ tự dâng mình tới cửa."

Buổi chiều, Lý Sùng Duyên mang theo Diệp Bạch lái xe đến biệt thự của Thôi Hướng Trung bái phỏng.

Thời Quân Tranh còn đang ngủ bù, nghe bên ngoài có động tĩnh, lập tức nhảy dựng lên, Diệp Bạch đang ở chỗ này. Hắn nhanh chóng mặc quần áo, ở trước gương soi qua soi lại, cảm thấy bản thân thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Thôi Hướng Trung không nghĩ tới Lý Sùng Duyên sẽ mang theo người tự mình tới đây, có chút kinh ngạc, mời người tiến vào, nói: "Sao lại tới đây vậy? Tôi mang Tiểu Thời tới chỗ này nghỉ phép, nên không để lại người hầu gì, anh coi hiện ngay cả người để pha trà rót nước cũng không có đây này, có lỗi quá."

"Tôi đi." Thời Quân Tranh nói.

Thôi Hướng Trung nhìn như thực tùy ý vỗ vỗ eo hắn, nói: "Em được sao?"

Thời Quân Tranh thiếu chút nữa là eo mềm nhũn đầu gối mất sức quỳ trên mặt đất, hung hăng trừng y một cái liền đi châm trà.

Diệp Bạch ngồi ở trên sô pha, ngó trái ngó phải, cảm thấy chỗ này của Thôi Hướng Trung kỳ thật cũng không có gì khác với biệt thự của Lý Sùng Duyên cả. Đều thích bày một đống tác phẩm nghệ thuật trang trí, nghe nói là đủ thể loại.

Lý Sùng Duyên ngồi xuống, vỗ vỗ đầu Diệp Bạch, nói: "Buổi sáng Tiểu Bạch thu được quà của anh, liền nói muốn tới cửa nói lời cảm ơn."

Diệp Bạch: "......"

Thôi Hướng Trung biết anh đang tìm lý do thoái thác, cũng không chọc phá, nói: "Nga? Một chút tâm ý mà thôi, tôi cũng không có kinh nghiệm, không hiểu gì cả, chỉ cho người đi đặt mua đưa qua thôi. Nói tới cũng chưa có dịp gặp mặt chúc mừng anh đây, lần này Lý tiên sinh cùng Lý thái thái nhất định sẽ cao hứng đi, đây là sắp được bế cháu rồi. Anh cũng vậy, có thể quang minh chính đại mang Diệp Bạch về rồi."

Lý Sùng Duyên nói: "Chỉ sợ tôi cao hứng quá sớm."

Thôi Hướng Trung vừa nghe, sau lời này không phải là mục đích tới đấy chứ?

Quả nhiên nghe được Lý Sùng Duyên tiếp tục nói: "Chuyện của tôi cùng Diệp Bạch, còn nhờ Thôi lão bản giúp một chút."

Thôi Hướng Trung sao có thể nói không, giáp mặt cự tuyệt chính là không cho Lý Sùng Duyên mặt mũi rồi, chỉ có thể nói: "Anh thật là khách khí, giao tình của chúng ta bao nhiêu năm rồi, anh cứ việc nói."

Lý Sùng Duyên nói: "Diệp Bạch thiếu một cái thân phận, tôi trái lo phải nghĩ, cảm thấy Thôi lão bản chắc có thể giúp tôi chút việc này. Tôi thấy Thôi lão bản đối với Diệp Bạch cũng không tồi, không bằng nhận Diệp Bạch làm em trai đi."

Diệp Bạch mở to hai mắt, Thôi Hướng Trung không khỏi cười, thì ra là Lý Sùng Duyên đánh chủ ý này, để y làm chỗ dựa cho Diệp Bạch. Thôi gia tuy rằng kém Lý gia một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là đại gia tộc đếm được trên đầu ngón tay, nếu nhận cậu làm em trai, Diệp Bạch lại mang thai, chẳng phải là môn đăng hộ đối rồi sao, đố người khác xỉa ra được vấn đề gì đấy.

Thời Quân Tranh châm trà trở về, liền nghe thấy thế, không hiểu ra sao, hắn không rõ Lý Sùng Duyên là có ý gì. Diệp Bạch cũng cái hiểu cái không.

Thôi Hướng Trung liếc mắt nhìn Thời Quân Tranh một cái, liền nói: "Tôi cùng Diệp Bạch cũng khá hợp ý, chẳng qua thật ra tôi lại cảm thấy nhận Diệp Bạch làm em trai thì có chút không thỏa đáng. Anh coi Diệp Bạch nhỏ hơn tôi nhiều như vậy, cái tuổi này, không bằng nhận tôi làm cha nuôi đi? Diệp Bạch khiến cho người ta yêu thích như vậy, tôi thu một tiểu bối, Thôi gia khẳng định cũng sẽ cao hứng."

"Được đó được đó." Thời Quân Tranh là tên đầu tiên không tâm không phổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Thôi Hướng Trung làm cha nuôi của Diệp Bạch, vậy Diệp Bạch liền thấp hơn hắn một bối phận rồi, cái này đương nhiên là rất tốt.

Diệp Bạch trừng mắt nhìn Thời Quân Tranh một cái, ngay cả cậu cũng nghe ra được, Thôi Hướng Trung là đang muốn chiếm tiện nghi trên miệng. Thôi Hướng Trung chỉ mới đầu ba mươi, còn không quá Diệp Bạch một giáp đâu, nào có khoa trương như y nói chứ.

Lý Sùng Duyên vừa nghe liền cười, anh đương nhiên cũng nghe ra được, Thôi Hướng Trung là đang cảm thấy y bị anh hố một cái, cho nên dù chỉ là trên miệng cũng không để anh dễ chịu đi. Diệp Bạch chính là người của Lý Sùng Duyên, tiếng cha nuôi này, cũng đem Lý Sùng Duyên hạ thấp một bậc.

Cha nuôi là không có khả năng nhận, Thôi Hướng Trung cũng chỉ chiếm tiện nghi miệng một chút rồi thôi, nhận Diệp Bạch làm em trai. Lý Sùng Duyên lúc này mới vừa lòng, mang theo Diệp Bạch rời đi.

Việc này còn chưa tính là xong, tiếp theo đương nhiên là phải lăng xê tuyên truyền. Chuyện Diệp Bạch có bối cảnh, không thể lén lút, phải cho người khác biết, sau đó mới có thể truyền tới lỗ tai người Lý gia được.

Ngày hôm sau, trên mạng chính là tin tức che trời lấp đất, đầu đề tạp chí, đề tài Weibo, diễn đàn đỏ hỏn. Mọi người bắt đầu thảo luận khí thế ngất trời, thì ra lai lịch của Diệp Bạch cũng không đơn giản đâu, cư nhiên lại là em trai mà Thôi Hướng Trung lão bản thu nhận cách đây đã lâu, đó là nửa người Thôi gia đấy. Trách không được khi đóng phim có thể nhận được nhân vật tốt, trách không được một đường đều có người phủng.

Thân phận của Diệp Bạch vừa tuôn ra, một đống người liền hâm mộ ghen tị hận, fan nhiều hắc cũng nhiều, nhưng những điều này vẫn ngăn không được tốc độ tăng tiến giá trị con người của Diệp Bạch. Thôi Hướng Trung thành gió đông của Diệp Bạch.

Lý Sùng Duyên lo lắng an bài tốt hết thảy, đảo mắt đã tới tiệc mừng thọ thứ sáu.

Thứ sáu Lý tiên sinh mở tiệc mừng thọ, năm nào cũng đều là buổi chiều bốn năm giờ mới bắt đầu, nhưng sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Diệp Bạch không có kinh nghiệm gì, là Lý Sùng Duyên giúp cậu chọn quà mừng thọ, một khối gỗ điêu khắc bằng thủ công, thoạt nhìn rất mộc mạc, nhưng là Lý lão bản phí rất nhiều công sức.

Diệp Bạch xoay vài vòng ở trong phòng, Lý Sùng Duyên nói: "Cẩn thận đụng vào góc bàn, ngươi vẫn là lên trên giường ngồi yên đi."

Diệp Bạch không an tĩnh được, nói: "Nhà anh có bao nhiêu người? Hôm nay sẽ có rất nhiều người đi đúng không?"

Lý Sùng Duyên nói: "Cũng không phải rất nhiều, ngày thường không liên hệ mấy thì sẽ không mời. Buổi chiều qua đi, em đi cùng anh qua bên đó, đừng đi lung tung, mọi việc có anh chống đỡ cho em, không có gì phải lo lắng hết."

Diệp Bạch cũng định đi theo bên cạnh Lý Sùng Duyên cos cái bóng, gật gật đầu.

Lý gia cũng không phải là tiểu gia tộc gì, gia yến đương nhiên không thể so sánh với gia yến của nhà bình thường được, thời điểm Diệp Bạch được Lý Sùng Duyên mang qua, vừa đến cửa liền hoảng sợ. Bãi đỗ xe phía trước chật ních siêu xe, đều là mấy loại Diệp Bạch chưa từng thấy qua. Vừa thấy trận thế này, hoàn toàn không giống như là người không nhiều lắm có được không.

Diệp Bạch có chút bắp chân chuột rút, lôi kéo Lý Sùng Duyên nói: "Ra là anh gạt em, này còn không phải là trên dưới một trăm người hay sao?"

Lý Sùng Duyên cười, nói: "Đều là tới đưa quà mừng thọ thôi, sẽ không lưu bọn họ lại ăn cơm, em coi như không nhìn thấy bọn họ là được rồi, không cần ứng phó."

Diệp Bạch lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đem tim nhét về trong bụng.

Siêu xe tới đưa hạ lễ nối liền không dứt, chẳng qua rời đi cũng nhanh. Tất cả mọi người đều thừa dịp này tự mình tới cửa tặng lễ, chẳng qua nhà người ta là tổ chức gia yến, sẽ không giữ khách lại, cũng không thể mặt dày mày dạn lưu lại ăn cơm được. Kết quả hôm nay "người ngoài" tới chỉ có một mình Diệp Bạch mà thôi.

Diệp Bạch đi theo Lý Sùng Duyên vào lầu chính, Lý gia tam thiếu Lý Sùng Nghị đang đứng ở cửa khách sáo nói chuyện cùng một nam nhân mặc âu phục giày da. Cũng không biết nam nhân kia là ai, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc đặc biệt khéo léo, bên người đi theo một nữ nhân khoảng hai mươi, hẳn là con gái ông ta, lớn lên có vài phần tương tự.

Lý Sùng Nghị cười nói: "Hoàng tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, đã mấy năm không gặp rồi, vừa rồi tôi cũng không dám nhận đấy."

Nữ nhân nhìn lên rõ ràng một bộ tiểu thư nhà giàu, trên người lộ ra một cổ khí chất quý tộc thượng lưu, còn có một ít cao ngạo. Nghe Lý Sùng Nghị khen mình xinh đẹp, trên mặt có chút khinh thường, tựa hồ là ngày thường nghe thủng tai nhiều khích lệ như vậy rồi nên chẳng hiếm lạ gì nữa. Chẳng qua cũng có mang theo một chút biểu tình cao hứng.

Nam nhân nói: "Làm phiền, có rảnh chúng ta lại đến bái phỏng."

Cha con hai người kia đang định rời đi, liền nhìn thấy Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên mới vừa tiến vào cửa. Hai người kia tuy không biết Diệp Bạch là ai, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Sùng Duyên.

Đôi mắt nữ nhân tựa hồ sáng lên một chút, thần sắc ngạo mạn trên người kia trong nháy mắt biến thành vui sướng. Cô ta thoạt nhìn là muốn nói chuyện cùng Lý Sùng Duyên, chẳng qua lại do dự mà không dám tùy tiện đi qua.

Nam nhân nhưng lại chạy qua rất nhanh, vươn tay muốn bắt tay với Lý Sùng Duyên, nói: "Lý lão bản, ngài còn nhớ rõ tôi không? Lần trước có từng hợp tác cùng ngài, đáng tiếc ngài bận quá nên không thể hảo hảo tán gẫu cùng ngài một chút được."


Lý Sùng Duyên nhìn ông ta ân cần duỗi tay lại liền nhíu mi, anh có thói khiết phích, cho nên thói quen không thích bắt tay với người khác người trong vòng ai cũng biết.

Nam nhân nhìn thấy biểu tình của Lý Sùng Duyên, lúc này mới nhớ ra, ngượng ngùng mà buông tay, nhanh chóng cười làm lành nói: "Lý lão bản, đây là con gái của tôi Hoàng Như Mẫn, năm nay mới vừa mười chín tuổi. Con bé vẫn luôn đặc biệt ngưỡng mộ ngài, cứ muốn tôi mang theo gặp một lần ngài, đáng tiếc luôn không có cơ hội, hôm nay thật đúng là vận khí không tồi."

Hoàng Như Mẫn cười có chút ngượng ngùng, mặt có chút đỏ, hơi xấu hổ. Nửa cúi đầu nói một tiếng, "Lý lão bản."

Lý Sùng Duyên gật gật đầu có lệ, ý tứ của nam nhân khi muốn đem con gái của mình giới thiệu cho Lý lão bản rất rõ ràng, quả thực là có tư thế làm mai. Bên cạnh sắc mặt Lý Sùng Nghị trầm xuống, không quá tốt đẹp. Vài phút trước Hoàng lão bản mới đem con gái ông ta giới thiệu cho Lý Sùng Nghị, nói lời hay nửa ngày, ý tứ kia là muốn cho bọn họ cùng một chỗ, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng bao lâu, Hoàng lão bản đã lại đem Hoàng Như Mẫn giới thiệu cho Lý Sùng Duyên, hoàn toàn không để Lý Sùng Nghị vào mắt.

Không khí không quá tốt, phỏng chừng cũng chỉ còn dư lại Diệp Bạch là không trong trạng thái. Diệp Bạch căn cứ theo tôn chỉ làm cái bóng sau lưng Lý Sùng Duyên, vừa vào cửa liền một câu cũng không ra khỏi cổ họng, đứng ở sau lưng Lý Sùng Duyên, cậu chỉ lo đối phó với khẩn trương, vẫn chưa nghe ra được có người lại đang cạy góc tường cậu.

Hoàng Như Mẫn thấy Lý Sùng Duyên không nóng không lạnh, trong lòng có chút mất mát, nhưng cô ta lại không muốn từ bỏ, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Lý Sùng Duyên.

Lý Sùng Duyên nói: "Các vị cứ từ từ, tôi lên lầu gặp phụ thân trước." Nói rồi, nhẹ nhàng đáp eo Diệp Bạch một chút, mang theo cậu đi vào trong.

Tựa hồ là bởi vì động tác này của Lý Sùng Duyên, Hoàng lão bản cùng Hoàng Như Mẫn mới chú ý tới Diệp Bạch. Hoàng Như Mẫn nhíu nhíu mày, nhạy bén phát hiện thái độ của Lý Sùng Duyên đối với Diệp Bạch không đúng. Lý Sùng Duyên căn bản là không thèm che dấu, thái độ ôn nhu đối với Diệp Bạch, không giống lãnh đạm đối với người khác. Trong lòng Hoàng Như Mẫn đoán được vài phần, thiếu niên diện mạo đẹp đẽ này, phỏng chừng là tiểu tình nhân của Lý lão bản.

Hoàng Như Mẫn đoán được, nhưng cũng không thương tâm không khổ sở, ngược lại có chút hưng phấn. Trong vòng công tử nhà giàu ưa thích chơi đùa, chơi chơi một chút căn bản là không có gì. Trước kia cô ta nghe nói Lý Sùng Duyên không gần nữ sắc, nghiễm nhiên có chút bộ dáng công tác cuồng, thì ra chỉ là tung tin vịt mà thôi, nếu thật là như vậy cô ta ngay cả một chút hy vọng cũng không có rồi.

Hoàng Như Mẫn cao hứng cực kỳ, cảm thấy Diệp Bạch chẳng qua cũng là một nam nhân mà thôi, ngày thường ở party xã hội thượng lưu cũng chưa từng thấy Diệp Bạch lộ diện qua, xuất thân khẳng định là kém hơn cô ta, vậy thì có gì đáng sợ chứ? Tưởng tượng như vậy, Lý Sùng Duyên quả thực chính là vật trong bàn tay cô ta rồi.

Hoàng lão bản lo lắng sốt ruột mang theo cô gái ông ta rời đi, vừa lên xe liền nói: "Xem ra trèo không tới Lý Sùng Duyên được đâu, con gái à, không bằng con tiếp xúc với Lý Sùng Nghị nhiều một chút đi. Lý Sùng Nghị tuy rằng kém hơn Lý Sùng Duyên, nhưng tốt xấu gì cũng là người của Lý gia."

"Ba ba." Hoàng Như Mẫn oán trách nhìn ông ta, nói: "Lý Sùng Nghị nào có tốt bằng một phần mười Lý Sùng Duyên chứ? Cho dù có là người của Lý gia thì thế nào, toàn bộ Lý gia đều là của Lý Sùng Duyên, gã tính là thứ gì chứ. Ba bảo con đi theo gã, này không phải là muốn hại con sao?"

Hoàng lão bản vừa nghe, liền lập tức ngồi thẳng thân thể, nói: "Đừng có nói hươu nói vượn, vẫn còn đang ở Lý gia đấy, để người nghe được thì nhà chúng ta đừng hòng được qua nữa."

Hoàng Như Mẫn hừ một tiếng, nói: "Con nói là sự thật à. Còn nữa, về sau con trở thành nữ nhân của Lý Sùng Duyên, còn ai dám động vào nhà chúng ta chứ?"

"Con nói cái gì?" Hoàng lão bản hỏi.

Hoàng Như Mẫn nói: "Ba ba không thấy được sao? Thiếu niên mà Lý Sùng Duyên mang đến kia, khẳng định là có quan hệ không bình thường với anh ấy. Ba nhìn con gái của ba đi, nào có điểm nào kém cậu ta chứ? Lý Sùng Duyên chính là bị truyền bá quá kì diệu, nên không ai dám đi tiếp cận mà thôi, lần này để con gái nhặt được tiện nghi lớn rồi."

Hoàng lão bản nói: "Sao ba lại cảm thấy việc này có chút...... Không chừng thiếu niên kia là có địa vị cao không chừng."

Hoàng Như Mẫn nói: "Địa vị cao cái gì chứ? Ba cứ chờ coi đi. Ngày thường mấy cái party tiệc rượu kia, cũng đâu có nhìn thấy thiếu niên kia tham dự lần nào đâu, có thể có địa vị cao gì chứ? Có địa vị cao chẳng lẽ người khác sẽ không mời cậu ta sao? Lý lão bản cùng thiếu niên kia chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, con nhất định sẽ đoạt được Lý lão bản."

*Editor: Vâng, trong đam mỹ không thiếu nữ phụ pháo hôi với suy nghĩ não tàn thích tự tìm chết, và màn hành chết nữ phụ là màn yêm mong chờ nhất!

Diệp Bạch nào có biết Lý Sùng Duyên bị người khác nhớ thương, còn đang ra sức vờ ngoan ngoãn. Lý tiên sinh nhìn thấy cậu đưa lễ vật tới, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng biểu tình cũng coi như là vừa lòng. Khối gỗ khắc thủ công kia giá trị cũng không thấp, không phải một diễn viên nhỏ như Diệp Bạch có thể mua nổi. Chẳng qua Lý tiên sinh cũng có so đo của mình, Diệp Bạch đưa cái này khẳng định là chủ ý Lý Sùng Duyên đề ra, cũng chứng minh Lý Sùng Duyên phí tâm.

Còn nữa, Lý tiên sinh quan hệ rộng khắp, chuyện Diệp Bạch được Thôi Hướng Trung nhận làm em trai, ông sao có thể không biết được. Mặt mũi của Thôi gia, Lý tiên sinh không thể không cho. Tiệc mừng thọ trôi qua đơn giản, không hề nói gì, đối với Diệp Bạch cũng là vẻ mặt ôn hoà.

Người tới gia yến đích xác không nhiều lắm, chẳng qua so với nhà người bình thường thì vẫn nhiều hơn vài lần. Phòng tiệc phi thường lớni, giữa phòng có một cái bàn tròn, mọi người ngồi xuống quanh cái bàn, đều có vị trí cố định. Diệp Bạch là đi theo Lý Sùng Duyên, liền được an bài ở bên cạnh Lý Sùng Duyên, vốn dĩ là dựa gần vào Lý Sùng Duyên nay phải dịch sang bên cạnh một tí.

Nhị thiếu Lý gia thoạt nhìn có vài phần giống với Lý Sùng Duyên, chẳng qua khí chất lại hoàn toàn khác nhau, ở nước ngoài nhiều năm, khó được trở về một lần, Lý thái thái tự nhiên là vô cùng quan tâm y. Nhị thiếu Lý gia cũng không thích kinh thương, cho nên không quá hứng thú với mây người đối diện, quan hệ với Lý Sùng Duyên cũng coi như là hòa hợp, dời sang một vị trí khác cũng không cảm thấy sao cả.

Lý Sùng Nghị ở gần đó lại khác, quả thực là nghiến răng nghiến lợi, trong bụng đầy tức giận. Gã vừa rồi ở cửa bởi vì Lý Sùng Duyên mà nghẹn một cục, lúc này lại vì một người ngoài mà phải dời vị trí đi, sao có thể bình tĩnh được, liền cân nhắc phải làm sao để khiến Lý Sùng Duyên xấu mặt. Tròng mắt gã đổi tới đổi lui, dư quang quét qua Diệp Bạch vài lần.

Diệp Bạch ngoan ngoan ngoãn ngoãn, thoạt nhìn còn có chút sợ người lạ, ngồi ở bên cạnh Lý Sùng Duyên. Ghế dựa bị Diệp Bạch dịch qua, dựa gần với Lý Sùng Duyên hơn, khoảng cách với nhị thiếu Lý gia bên kia cũng xa hơn. Lúc ăn cơm Diệp Bạch cũng không duỗi đũa bao nhiêu, Lý Sùng Duyên gắp cho cậu cái gì cậu ăn cái đó, một chút cũng không kén ăn.

Lý Sùng Nghị quan sát trên dưới, cảm thấy Diệp Bạch quả thực đúng là một tiểu bạch thỏ, hẳn là phi thường dễ lừa.

Lý Sùng Nghị cũng có nghe nói, Diệp Bạch hiện tại là nửa người Thôi gia, cũng coi như là có danh dự uy tín có thân phận. Tong lòng gã thầm nghĩ, Lý Sùng Duyên không hiểu phong tình như vậy, là lần đầu tiên yêu đương, gã thì lại khác, có thể nói là cao thủ tình trường, dụ Diệp Bạch tới tay chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay sao?

Lý Sùng Nghị càng nghĩ càng cảm thấy không sai, nếu gã có thể nắm được Diệp Bạch trong tay, Thôi gia khẳng định sẽ trợ giúp cho gã, gã sẽ có thêm một thế lực lớn. Lại nói đến Lý Sùng Duyên, đào người của anh ta đi, chính là đã hung hăng vả mặt Lý Sùng Duyên rồi, ngẫm lại liền cảm thấy thật sảng khoái.

Diệp Bạch vờ vịt quá thành công, lừa gạt hết cặp mắt của mọi người, đâu chỉ riêng Lý Sùng Nghị mắc mưu bị lừa, ngay cả Lý thái thái cũng càng nhìn càng cảm thấy cậu thuận mắt, không khỏi khi nói chuyện với cậu cũng ôn nhu hơn vài phần. Lý thái thái nghĩ thầm, Diệp Bạch quả nhiên là một đứa nhỏ ngoan, thiệt chọc người đau. Thôi Hướng Trung chính là một tên nhân tinh, y nhận Diệp Bạch, khẳng định là có nguyên nhân, cũng chứng minh Tiểu Bạch đích xác có chỗ hơn người.

Diệp Bạch ngẩng đầu, dùng dư quang nhìn chằm chằm một đĩa tôm cầu* lớn siêu cấp nơi xa, nước miếng cứ nghẹn mãi. Tôm cầu tròn tròn hấp dẫn, bề ngoài bóng lưỡng, đánh giá hẳn là vị chua ngọt, thoạt nhìn thật khiến cho người ta muốn ăn. Đáng tiếc......

*Tôm cầu: là một loại ăn vặt đặc sắc của Hồ Bắc Vũ Hán, là thức ăn phổ biến tại các quán ăn khuya. Tôm loại bỏ đi phần trên cơ thể bao gồm cả nội tạng, phần còn lại cuộn thành hình tròn, sau khi xào với gừng, tỏi, ớt cay, hạt tiêu, hành phi, vỏ ngoài đỏ hồng, chất thịt trắng, tươi mới ngon miệng, đầy đủ sắc, hương, vị.(theo baidu)(Editor: Nhìn như mấy quả gì gì đấy... Tuy không biết là quả gì, nhưng mà vẫn thèm quá (ˉ﹃ˉ))



Diệp Bạch cúi đầu, nhìn trong chén mình đủ loại rau dưa, một đống lớn cái gì mà cà rốt, cà chua, súp lơ, rong biển liền phát sầu. Ngày thường Lý Sùng Duyên nói cậu mang thai nên ăn nhiều rau dưa chứa nhiều vitamin một chút, chẳng qua Diệp Bạch không nghe lời, cũng trị không được cậu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

Diệp Bạch tâm nói, Lý Sùng Duyên tuyệt đối là đang trả thù cậu.

Lý thái thái nhìn lên, nói: "Diệp Bạch thích ăn đồ này vậy sao, cần tây xào này ăn cũng ngon lắm, để Lý Sùng Duyên gắp một chút cho con thử xem." Diệp Bạch này đích xác là không tồi, chỉ đáng tiếc là một nam nhân, không thể sinh con, nếu là một đứa con gái, Lý thái thái chỉ ước gì Lý Sùng Duyên sớm định ngày ra luôn thôi.

Biểu tình của Diệp Bạch đều sắp vặn vẹo lên rồi, căng da đầu gật gật đầu, còn thực lễ phép nói cảm ơn. Lý Sùng Duyên nhìn xuống, gắp cho cậu một đũa, cũng may không có gắp nhiều.

Diệp Bạch ngửi được mùi rau cần liền đau đầu, bảo cậu ăn rau cần còn không bằng nhai đũa luôn đi cho khỏe.

Trên bàn cơm đương nhiên không thể chỉ có ăn cơm, ngoại trừ Diệp Bạch không nói nhiều lắm ra, những người khác đều nói chuyện không ngừng. Bọn họ tuy rằng thấy Lý Sùng Duyên mang theo một nam nhân trở về, hơn nữa còn là nam nhân có quan hệ không bình thường, nhưng cũng không dám trực tiếp hỏi, nói bóng nói gió, lại ngầm quan sát biểu tình của Lý tiên sinh cùng Lý thái thái.

Diệp Bạch nhìn bọn họ, cũng không khỏi cảm thấy mệt thay họ.

Cơm ăn được kha khá, Diệp Bạch ăn một bụng, lại uống thật nhiều canh. Ăn xong rồi lại nghe bọn họ tiếp tục nói chuyện, thoạt nhìn tiệc mừng thọ còn phải tiếp tục ít nhất vài giờ nữa.

Diệp Bạch có chút ngồi không yên, lại muốn đi toilet, liền lặng lẽ kéo tay Lý Sùng Duyên, nói: "Em muốn đi toilet."

Lý thái thái ngồi gần nhất, nghe được cậu nói chuyện, liền hòa ái nói: "Toilet ở ngay bên kia, ra khỏi phòng rẽ phải là tới, dì cho người đưa con đi."

Lý Sùng Duyên nói: "Đừng để bị đụng."

"Nào có ngốc như vậy chứ." Diệp Bạch lẩm bẩm một tiếng, liền đi theo người hầu.

Lý Sùng Duyên tại tiệc mừng thọ là người bận rộn, trên bàn người đầu tiên phải nịnh bợ chính là Lý tiên sinh, tiếp theo chính là anh. Lý tiên sinh hiện tại đã lui ra sau màn, mọi người khen tặng nịnh hót nói tốt, đối với Lý Sùng Duyên lại không chỉ phải nói lời hay, còn phải tạo quan hệ nữa.

Một bữa cơm này Lý Sùng Duyên ăn không yên ổn, liên tiếp có người tới bắt chuyện với anh không ngừng. Anh vốn định bồi Diệp Bạch đi toilet, chẳng qua vẫn mãi không rút thân ra được.

Diệp Bạch chân trước mới vào toilet, sau lưng đã có người vào theo, theo bản năng quay đầu lại nhìn, cư nhiên là Lý Sùng Nghị.

Lý Sùng Nghị bắt được thời cơ hiếm có, lập tức cũng làm bộ đi toilet, một đường theo lại đây. Gã vừa mới tiến vào, liền đem cửa toilet nhẹ nhàng khóa trái từ bên trong.

"Tiểu Diệp, đây có phải là đồ cậu làm rơi không?" Lý Sùng Nghị đi tới, trong tay cầm một cái khăn tay thoạt nhìn phi thường xa hoa, đi đến trước mặt Diệp Bạch.

Đồ vật kia đương nhiên không phải là của Diệp Bạch, mà là của Lý Sùng Nghị. Lý Sùng Nghị muốn nhân cơ hội đến gần, cho nên kiếm lấy cái cớ mà thôi. Lý Sùng Nghị cũng không phải là thứ tốt gì, ngày thường chuyện thiếu đạo đức gã làm cũng không ít. Trên cái khăn tay này gã có tẩm thuốc bột, hút vào liền có thể kích thích tình dục của người ta, còn sẽ làm cho cả người hôn mê trầm trầm không chút sức lực nào.

Lý Sùng Nghị nghĩ, hôm nay nhiều người tới như vậy, lúc này giữ lấy Diệp Bạch, cùng Diệp Bạch làm chút việc kia trong toilet, sau đó lại không cẩn thận để người vào, vậy chính là làm trò trước mặt mọi người vả mặt Lý Sùng Duyên rồi, chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Diệp Bạch đối với Lý Sùng Nghị từ trước đến nay luôn không chút hảo cảm nào, thấy vẻ mặt xum xoe của gã, liền không thoải mái. Cậu cũng không duỗi tay đi lấy, chỉ lắc lắc đầu, nói: "Không phải."

Lý Sùng Nghị nhìn thấy bộ dạng Diệp Bạch lãnh lãnh đạm đạm có chút phát ngốc, cái này đâu có chút nào giống với bộ dạng tiểu bạch thỏ ngoan ngoan ngoãn ngoãn vừa rồi cơ chứ. Gã ngây người một giây, lại nhanh chóng tiến lên, không chịu từ bỏ nói: "Thật kỳ quái, vừa rồi tôi ở phía sau thấy từ trong túi rơi ra mà, thật sự không phải là của cậu sao? Cậu hảo hảo xem một cái đi."


Gã nói rồi giơ khăn tay đến trước mặt Diệp Bạch, cầm một góc, muốn giũ thuốc bột trong khăn tay ra. Như vậy chỉ cần Diệp Bạch hít vào một hơi thôi, khẳng định sẽ lập tức hút thuốc bột vào ngay.

Diệp Bạch cũng đâu phải là người thường, cậu võ công bất phàm, sức quan sát tự nhiên là so với người bình thường thì lợi hại hơn nhiều. Trước khi Lý Sùng Nghị buông lỏng khăn tay, cậu đã nhìn thấy trên khăn tay kia lộ ra không ít bột phấn màu trắng rồi, không khỏi trong lòng cười lạnh một tiếng, thì ra người hiện đại cũng thích chơi loại xiếc khỉ hái hoa tặc truyền lưu lại này đấy, bất nhập lưu như vậy à.

Lý Sùng Nghị vừa run khăn tay lên, Diệp Bạch liền lui về phía sau nửa bước, tùy tay vỗ ra một chưởng, chưởng phong đi tới, tất cả bột phấn màu trắng bị run xuống đều theo thế gió ụp thẳng lên mặt Lý Sùng Nghị.

"Khụ khụ khụ khụ......"

Lý Sùng Nghị không kịp ngừng thở, hút vào đặc biệt nhiều bột phấn, bị sặc đến ho khan kịch liệt, hoảng sợ trợn to mắt, mặt cũng đỏ lên.

Diệp Bạch đoán được bảy tám phần tác dụng của thuốc bột kia, tâm nói phải cho gã này một giáo huấn mới được, người này cũng thật quá chán ghét rồi. Vì thế liền tại thời điểm Lý Sùng Nghị che miệng lại ho khan, liền cho Lý Sùng Nghị một cái kỹ năng "Túy nguyệt". Đó chính là một trong những tuyệt học của Tàng Kiếm Sơn Trang, ở trong trò chơi trên lý luận là sẽ làm người ta chóng mặt bốn giây, chẳng qua hiện tại Diệp Bạch lại dùng với một người bình thường, hiệu quả tự nhiên tốt hơn nhiều.

Lý Sùng Nghị có chút há hốc mồm, cảm thấy váng đầu hoa mắt, cả người không chịu khống chế không động đậy nổi. Trong lòng gã kinh ngạc, thuốc bột sẽ làm cơ thể người mất tỉnh táo đấy, nhưng sẽ không nhanh như vậy chứ? Quả thực là gặp quỷ rồi.

Diệp Bạch đắc thủ, liền mở cửa toilet ra, sau đó đóng cửa kỹ càng cho gã, cúi đầu nhìn nhìn, từ bên ngoài cửa khóa lại.

Lý Sùng Nghị không chỉ chóng mặt có bốn giây mà thôi, y theo tố chất thân thể của gã, chóng mặt trọn bốn phút, đứng tại một chỗ không thể động đậy nổi. Bốn phút còn chưa qua đi, dược hiệu của thuốc bột đã có tác dụng rồi, hai chân gã mềm nhũn, "Rầm" một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Chờ hiệu quả của "Túy nguyệt" qua đi, Lý Sùng Nghị đã mềm đến bò không dậy nổi nữa, muốn kêu người mở cửa cứu gã ra, nhưng cũng chỉ kêu được chút thanh âm như tiếng muỗi vo ve.

Diệp Bạch vô cùng cao hứng trở về, vừa ngồi xuống liền kéo tay áo Lý Sùng Duyên, nói: "Anh đoán vừa rồi em làm cái gì?"

"Khẳng định không phải là chuyện tốt." Lý Sùng Duyên nói, "Nhìn em cười đến muốn ăn đòn như vậy mà."

Diệp Bạch cười hì hì, nói: "Đợi chút nữa em mang anh đi nhìn."

Qua mười phút, Diệp Bạch liền nói bụng đau. Lý thái thái vừa nghe, liền nói: "Có phải ăn thứ gì không sạch sẽ không, ăn hỏng bụng rồi sao?"

Lý Sùng Duyên biết cậu cố ý, liền nói: "Con bồi Diệp Bạch đi ra ngoài thay đổi không khí một chút, phỏng chừng là em ấy buồn thôi, tính em ấy không ngồi yên được."

Lý thái thái gật gật đầu, Lý Sùng Duyên liền mang theo Diệp Bạch rời khỏi phòng tiệc.

Diệp Bạch lôi kéo anh đi về phía toilet, Lý Sùng Duyên hỏi: "Sao lại đi toilet nữa?"

Diệp Bạch không trả lời anh, cố ý thừa nước đục thả câu. Tới cửa toilet rồi, làm bộ đẩy cửa đương nhiên đẩy không nổi, cửa khóa lại từ bên ngoài mà.

Diệp Bạch thuận tay gọi tới một người hầu, nói: "Toilet không thể dùng được sao? Sao cửa mở không ra được?"

Người hầu nhìn thấy khóa lại, liền mở ra cho Diệp Bạch, nói: "Chỉ là khóa lại thôi, nơi này có chìa khóa, hiện tại đã mở ra rồi, khách nhân ngài có thể...... A!"

Người hầu kia hét lên một tiếng, vừa mở cửa liền hoảng sợ. Chỉ thấy bên trong Lý Sùng Nghị đang ghé vào bồn rửa tay, mềm sụp, cúc áo sơmi rớt đầy đất, dây lưng tháo ra quần cũng cởi đến gót chân. Cả người hô hấp thô nặng, dục vọng đầy mặt khó có thể che dấu, trên bồn rửa tay cùng trên gương còn có không ít dịch thể trắng đục, ai cũng có thể nhìn ra là đang làm cái gì.

Người hầu là một nữ hài, bị dọa không nhẹ, ngây dại.

Trong lòng Diệp Bạch cảm khái, thì ra thứ thuốc này lợi hại như vậy à? Lý Sùng Nghị hạ liều thuốc có phải là có chút mạnh không nhỉ? Dù sao cũng không thể trách cậu được nha, cũng có phải là cậu phóng thuốc bột đâu à.

Lý Sùng Duyên cũng lắp bắp kinh hãi, chẳng qua rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói: "Đây là em làm?"

Diệp Bạch lắc đầu như trống bỏi, nói: "Là chính gã, không liên quan đến em nha."

Một tiếng kêu vừa nãy của người hầu, khó tránh khỏi khiến người tò mò đi lại xem, cũng may tất cả mọi người đều đang ở đại sảnh. Lý Sùng Duyên nhìn lên, liền nói: "Đỡ tam thiếu về phòng đi, kêu bác sĩ tới đây xem cho tam thiếu."

Diệp Bạch túm lấy anh, làm mặt quỷ với anh, tâm nói tính tình Lý Sùng Duyên sao lại tốt như vậy chứ, cư nhiên còn cho người đỡ Lý Sùng Nghị về phòng nữa, vậy không phải là không còn ai có thể nhìn thấy Lý Sùng Nghị xấu mặt được nữa sao.

Lý Sùng Duyên vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ, nháo quá lớn, phụ thân anh cũng sẽ bị ảnh hưởng không tốt."

Diệp Bạch lúc này mới đồng ý.

Người trong đại sảnh chỉ biết bên ngoài có chút náo động, chẳng qua cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, sau khi ai về nhà nấy, lúc này Lý tiên sinh mới hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Lý Sùng Duyên đương nhiên một năm một mười nói cho Lý tiên sinh, chẳng qua lược bỏ đi nhân tố Diệp Bạch kia. Lý tiên sinh vừa nghe, liền tức giận đến trực tiếp ném vỡ chén trà, nói: "Cho người đánh thức Lý Sùng Nghị dậy, kéo đến đây! Quả thực là muốn điên rồi, quá khác người, thật là vô pháp vô thiên."

Lý thái thái vừa nghe, cũng thiếu chút nữa là tức đến ngất lịm, bọn họ chú ý nhất là mặt mũi, cái này nếu vừa rồi thật sự để cho mọi người phát hiện, chỉ sợ là không còn mặt mũi nào mà sống nữa rồi.

Lý Sùng Duyên nên làm đều đã làm xong, nên nói cũng đã nói xong, liền mang theo "Tiểu bạch thỏ" Diệp Bạch rời đi.

Diệp Bạch ra khỏi cửa Lý gia, liền lập tức lộ nguyên hình, hít từng ngụm khí to, cảm giác như mới vừa vượt qua một cái khảo nghiệm trọng đại vậy. Hôm nay còn thuận tiện giáo huấn Lý Sùng Nghị một chút nữa, cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ đâu.

Bộ phim thứ hai của Diệp Bạch đã kết thúc, tiếp đó một đống người chạy theo mời Diệp Bạch nhận phim mới, chẳng qua Diệp Thất Chỉ đều từ chối hết cho Diệp Bạch, chỉ nhận thông cáo nhỏ, chỗ Lý lão bản còn chưa chịu buông lỏng, cô cũng không dám đáp ứng nhận diễn, nhiều lắm thì chỉ nhận một vai phụ người qua đường Giáp mà thôi, thư mời chỉ mấy ngày liền xử lý xong.

Tạp chí bát quái lại một lần nữa tuôn ra tin tức Diệp Bạch lại lần nữa bị tuyết tàng, một đống người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, một đống người cảm thấy tiếc hận, chẳng qua đây đều chỉ là bọn họ tự tạo tiêu khiển vui vẻ mà thôi.

Một ngày này Diệp Bạch lại ở nhà vượt qua một ngày nhàm chán nữa, cảm giác mình sắp mọc lông dài đến nơi rồi, quảng cáo không phải ngày nào cũng chụp, mv cũng không phải mỗi ngày đều có, một tuần có thể có một lần đã là không tồi rồi, cho nên có đến năm ngày là ăn không ngồi rồi.

Diệp Bạch nhàm chán quay cuồng ở trên giường, Lý Sùng Duyên cũng không có biện pháp nào với cậu cả, cho người trải một đống thảm thật dày ở trong phòng, miễn cho Diệp Bạch sơ ý ngã, hoặc là chạy chân đất lạnh khắp nơi.

Lý Sùng Duyên nói: "Nếu em cảm thấy nhàm chán, có thể xem điện ảnh đấy."

Diệp Bạch nói: "Điện ảnh khó coi, mấy cái kỹ năng đó quá giả đi thôi á."

Lý Sùng Duyên lại nói: "Vậy tìm người tâm sự đi?"

Diệp Bạch nói: "Tất cả mọi người đều rất bận, chỉ có mình em nhàn, không ai bồi em nói chuyện phiếm cả."

Lý Sùng Duyên không ngừng cố gắng: "...... Nếu không em cũng giống mẹ anh đi, kiếm người chơi mạt chược đi."

Diệp Bạch mắt trợn trắng, nói: "Càng nhàm chán hơn, một chút khó khăn cũng không có, chỉ có mấy cái bài như vậy, xào nặn đảo một hồi, em vẫn nhớ rõ cái nào ở chỗ nào đấy, có cái gì mà chơi hay chứ."

Lý Sùng Duyên: "......"

Ngay tại thời điểm Lý lão bản không còn lời nào để nói, di động Diệp Bạch đột nhiên vang lên, cái này làm cho tinh thần Diệp Bạch rung lên. Chẳng qua đến khi cầm lấy xem, là một dãy số xa lạ, cậu còn tưởng là Diệp Thất Chỉ gọi điện thoại tới, thông báo cậu có thông cáo. Diệp Bạch liền có chút mất mát như vậy.

Lý Sùng Duyên hỏi: "Ai điện vậy?"

Diệp Bạch nói: "Không biết, phỏng chừng là đẩy mạnh tiêu thụ đi, bảo hiểm hoặc là bán phòng?" Tuy rằng cậu nói như vậy, nhưng vẫn tiếp máy. Lý Sùng Duyên không khỏi lắc đầu, cảm thấy Diệp Bạch chắc là sắp bị nghẹn điên rồi đi, biết là đẩy mạnh tiêu thụ còn tiếp điện thoại......

Gọi tới cũng không phải là đẩy mạnh tiêu thụ cái gì, mà là Triệu Đằng Liêm đã sớm bị Diệp Bạch quên đi. Triệu Đằng Liêm đầu tiên là tự khai báo tên họ, sau đó cũng không lằng nhằng lủng củng gì, liền nói: "Anh nghe nói gần đây em không có thông cáo gì, chỗ anh vừa lúc có một cái quảng cáo thích hợp với em, có muốn tiếp không?"

Diệp Bạch lập tức tỉnh táo, nói: "Quảng cáo gì vậy?"

Triệu Đằng Liêm nói: "Là quảng cáo tuyên truyền đảo nghỉ phép, anh cảm thấy có thể gọi em cùng Thời Quân Tranh, ba chúng ta cùng nhau quay được."

"Còn có Thời Quân Tranh à?" Diệp Bạch càng thêm hứng thú, nhiều người náo nhiệt.

Triệu Đằng Liêm nói: "Đương nhiên, em không cảm thấy quảng cáo đảo nghỉ phép, ba chúng ta cùng nhau quay là cực kỳ thích hợp lắm sao?"

"Vì cái gì chớ?" Diệp Bạch không hiểu ra sao.

Triệu Đằng Liêm: "......"

Sự thật chứng minh, kế hoạch của Triệu Đằng Liêm đích xác là không tồi, ba nhân ngu bọn họ quay quảng cáo cho đảo nghỉ phép, đích xác là phi thường hoàn mỹ. Khí chất ba người tuy rằng khác hẳn nhau, nhưng đều rất thích hợp đứng ở bên bờ biển bờ cát, lại xứng với hoàn cảnh xa hoa xa xỉ, phi thường có sức hút.

Diệp Bạch nhìn lên thấy nước biển bao la rộng lớn kia, đôi mắt vẽ thành vòng xoáy, không khỏi nghĩ thầm ngồi một chỗ đúng là chuyện tốt, nói: "Không phải là quay quảng cáo à, vì cái gì lại phải tới bờ biển chớ. Có đánh chết tôi cũng sẽ không xuống nước đâu."

Thời Quân Tranh: "......" Thật là bôi đen chủng tộc nhân ngư chúng ta.

Triệu Đằng Liêm: "......" Hắn còn chưa thể thích ứng được với chuyện nhân ngư không biết bơi này đâu.

Lý Sùng Duyên gần đây rất bận, không thể đi cùng Diệp Bạch tới đảo nghỉ phép quay quảng cáo được, thật sự là phi thường đáng tiếc. Chẳng qua Lý lão bản đã an bài xong rồi, cố ý chuẩn bị máy bay tư nhân đưa ba người bọn họ qua. Triệu Đằng Liêm mặc dù có tiền, nhưng nếu Lý Sùng Duyên đã vui lòng trả phí, vậy hắn chẳng khách khí.

Đương nhiên, Lý Nam Dịch vẫn luôn dính nam thần nhà cậu ta, như hình với bóng. Đừng nhìn Lý Nam Dịch ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, vừa thấy Triệu Đằng Liêm liền như hóa thân thành mèo con, lông cũng mềm xuống, dịu ngoan cực kỳ. Làm một nhân ngư Alpha cường thế, Triệu Đằng Liêm rất là hưởng thụ loại biểu hiện này của Lý Nam Dịch.

Thời Quân Tranh vui mừng nhất chính là Thôi Hướng Trung gần đây cũng rất bận, cho nên cũng không thể tới được, hắn quả thực giống hệt như con dê bị sổng chuồng, chỉ kém giang rộng hai tay một đường chạy nước rút một đường hô to trên bờ biển mà thôi.

Diệp Bạch nhìn bộ dạng Thời Quân Tranh ngây ngô cười một mình, liền phóng ánh mắt đồng tình thương hại đi qua, nói: "Sao anh lại cao hứng như vậy hả, Thôi tiên sinh mà biết, trở về khẳng định sẽ làm anh đến muốn chết luôn đấy."

Thời Quân Tranh nhanh chóng che miệng Diệp Bạch lại, kéo người qua một bên nhỏ giọng giáo huấn, "Cậu nói nhỏ một chút, đừng để cho cái tên " Triệu mặt đau " kia nghe được."

Diệp Bạch: "......" Người ta rõ ràng tên là Triệu Đằng Liêm mà.


*Editor: Triệu Đằng Liêm là "Zhào téng lián", còn Triệu mặt đau(Triệu kiểm đông) là "Zhào liǎn téng", Tiểu Thời chơi chữ đây mà

Thời Quân Tranh đối với Triệu Đằng Liêm tựa hồ có chút mâu thuẫn, đương nhiên không phải là cố ý, mà là theo bản năng. Alpha đều rất mạnh lại tự tin, hai cường giả đụng phải nhau, khó tránh khỏi sẽ tương đối bài xích nhau. Huống hồ, nếu như bị Triệu Đằng Liêm biết, một nhân ngư Alpha như hắn mà lại bị một nhân loại đè rồi lại áp, chẳng phải là sẽ càng thêm chẳng có mặt mũi gì hay sao?

Triệu Đằng Liêm nhìn hai tên kia lẩm nhẩm lầm nhầm với nhau, chỉ là cười quỷ dị. Trên người Thời Quân Tranh nồng đậm hơi thở nhân loại như vậy, ai mà chẳng ngửi thấy chứ. Chẳng qua Triệu Đằng Liêm mới không thèm nói ra đâu, cứ để Thời Quân Tranh lo lắng hãi hùng đi, thiệt có cảm giác mèo vờn chuột á.

Dáng người Triệu Đằng Liêm cùng Thời Quân Tranh đều phi thường không tồi, ba người đứng chung một chỗ, Diệp Bạch rõ ràng là có chút "Yếu đuối", dù sao thì cậu cũng là người lùn nhất cũng là gầy nhất, gương mặt phần lớn thiên về vẻ đẹp trung tính, không giống hai người kia. Cái khí tràng mà được phô ra, dùng ngôn ngữ trên mạng của đông đảo hủ nữ mà nói, thì chính là công thụ lập tức hiện rõ.

Quảng cáo chỉ quay một ngày, thực nhanh đã quay xong, ảnh chụp bị truyền ra trên mạng, lập tức ồn ào huyên náo. Vốn dĩ là bởi vì bộ phim truyền hình kia, mà cp Thời Quân Tranh x Diệp Bạch có nhân khí cực tốt, ngày thường hai người hỗ động cũng không ít, càng làm cho một đống fan cp đứng gót chân vững vàng, kết quả hiện tại cp Triệu Đằng Liêm x Diệp Bạch lại nhảy ra nữa, liền kéo thêm một đống fan. Khẩu vị nặng hơn, đương nhiên chính là 3p cái gì......

Diệp Bạch cầm di động lướt Weibo, nhìn đến trừng mắt thẳng, nói: "Ánh mắt bọn họ đây là làm sao vậy nè, vì cái gì lại cảm thấy tôi tương đối thụ chớ?"

Thời Quân Tranh tìm được an ủi rồi, mỹ tư tư nói: "Đôi mắt quần chúng sáng như tuyết, cái thân thể nho nhỏ khuôn mặt xinh xinh kia của cậu, nhìn lên liền biết ngay là thụ. A ha ha, cậu xem bình luận này, khôi hài quá thể."

Triệu Đằng Liêm cũng nhìn lên một cái, bên cạnh Lý Nam Dịch lại lôi ra mấy cái di động lập mấy chục tài khoản Weibo, loạn chiến cùng một đống fan cp, Triệu Đằng Liêm rõ ràng là của nhà cậu ta, lập bậy cp cái gì, không thể nhịn được nha.

Triệu Đằng Liêm chỉ coi như không chú ý, sau đó đột nhiên nói: "Đang làm cái gì vậy?"

Lý Nam Dịch nhanh chóng nhét hết điện thoại vào trong túi, đè tập tạp chí tlên trên, nói: "Không, không làm gì hết, em đang tra dự báo thời tiết thôi, nghe nói có mưa đó."

"Nga? Đúng không." Triệu Đằng Liêm cúi đầu hôn tóc bên tai Lý Nam Dịch một chút, nói: "Trời mưa, vậy chỉ có thể về phòng nghỉ ngơi thôi nhỉ."

Lý Nam Dịch nháy mắt liền vựng vựng hồ hồ, phỏng chừng đã eo mềm chân cũng mềm rồi.

Mà bên kia Diệp Bạch cùng Thời Quân Tranh còn đang cãi cọ nhau đỏ mặt tía tai. Diệp Bạch thật sự tức giận quá sức, không tìm được một cái bình luận nào nói cậu thực công cả, không phải thật xinh đẹp dễ thương thì chính là thật đáng yêu hết.

Sau đó Diệp Bạch liền nhìn thấy một bình luận, "Thật là, xấu muốn chết, còn là Mary Sue nữa chứ, các nam thần của tui sao có thể sẽ thích người xấu như vậy dược chớ."

Có fan không có hắc là không có khả năng, loại bình luận ác ý hãm hại này Diệp Bạch cũng từng thấy qua, chẳng qua "Mary Sue" là có ý gì vậy?

Diệp Bạch hỏi Thời Quân Tranh: "Mary Sue là có ý gì?"

Thời Quân Tranh giải thích nửa ngày cho cậu, nói: "Chính là kiểu như vạn nhân mê kiểu đó đó, mọi người vừa nhìn thấy liền thích thôi. Chẳng qua cái này đều chỉ dùng để nói nữ nhân, cậu xem nữ chính của mấy cái kịch bản nát kia có rất nhiều người đều là Mary Sue đấy."

"Cái gì?" Diệp Bạch không vui, "Vì cái gì lại là nói nữ nhân chớ."

"Nói nam nhân thì là Jack Sue. Cậu chưa đọc qua truyện ngựa giống à? Nam chủ đều là Jack Sue hết đó, là nam chính là nữ nhân nào cũng sẽ thích hết ấy." Thời Quân Tranh tự kỷ chỉ chỉ bản thân, nói: "Vầng hào quang Jack Sue có muốn chắn cũng không ngăn được."

Diệp Bạch: "......"

Diệp Bạch nói: "Vậy tôi cũng không phải là Mary Sue, tôi là Jack Sue."

Lúc cơm chiều, Triệu Đằng Liêm đề nghị nói: "Không bằng ba chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đi, cũng coi như là tụ hội vậy."

Diệp Bạch nói: "Ba chúng ta? Vậy Nam Dịch đâu?"

Triệu Đằng Liêm nói: "Nam Dịch ở trong phòng nghỉ ngơi, vừa rồi cậu ấy mệt."

Diệp Bạch: "......"

Thời Quân Tranh: "......"

Hai người đều suy nghĩ, thì ra vừa rồi bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, không nhìn thấy Triệu Đằng Liêm cùng Lý Nam Dịch là vì nguyên nhân này đấy à......

Triệu Đằng Liêm nói: "Phía trước có một tiệm lẩu, hương vị cũng không tệ lắm. Vừa lúc chỉ có ba chúng ta, cũng dễ nói chuyện hơn."

Diệp Bạch lúc này mới hiểu được ý tứ của hắn, ba người bọn họ đều là nhân ngư, cho nên nói chuyện không cần cố kỵ, nói: "Cảm giác giống như đồng hương tụ hội ấy nhỉ?"

Thời Quân Tranh khóe miệng giật giật, sao từ trong miệng Diệp Bạch nói ra lại có cảm giác rùng mình ghê vậy ta?

Ba người đi tiệm lẩu, gọi phòng, sau đó một bên nói chuyện phiếm một bên ăn cơm. Tiệm lẩu tương đối đặc biệt, bên cạnh nồi uyên ương còn có một chỗ có thể nướng BBQ, lại có thể vừa ăn lẩu lại vừa có thể ăn nướng BBQ, hai trong một. Diệp Bạch chủ yếu là ăn cơm, cậu đã lâu không có ăn cay như vậy rồi, Lý Sùng Duyên luôn cứ không cho cậu ăn cái này không cho cậu ăn cái kia.

Diệp Bạch gọi người phục vụ tới, nói: "Dĩa tương vừng cùng chén dầu mè, hai loại tôi đều muốn."

Triệu Đằng Liêm nói: "Ăn đủ loại đấy nhỉ."

Bình thường ăn lẩu, Lý Sùng Duyên đều sẽ tự mình chuẩn bị tốt đĩa gia vị cho Diệp Bạch, tỷ như chén dầu mè cộng thêm xì dầu, dấm cùng bột ngọt, Diệp Bạch chỉ việc ăn mà thôi. Lúc này Diệp Bạch đành phải tự mình chuẩn bị thôi.

Diệp Bạch thêm một muỗng bột ngọt vào trong chén dầu mè, sau đó lại bỏ thêm xì dầu, nói với Thời Quân Tranh: "Đưa dấm cho tôi."

Thời Quân Tranh nâng mí mắt một chút, nói: "Trong tầm tay cậu đấy thôi."

"Nga." Diệp Bạch nhìn thấy bình nhỏ trong suốt bên cạnh, liền cầm lên đổ vào trong chén dầu mè, chất lỏng trong suốt chảy ra......

Diệp Bạch sửng sốt, nói: "Tại sao ăn lẩu lại dùng giấm trắng chứ?"

"Giấm trắng cái gì?"

Thời Quân Tranh vừa ngẩng đầu lên liền choáng váng, người phục vụ đi vào đưa đồ ăn cũng choáng váng, vừa vào cửa liền thấy khách đổ dầu chống dính vào trong chén dầu mè, nhanh chóng nói: "Quý khách, dầu này không thể trực tiếp ăn được, cần phải đun nóng, là dầu dùng để phết lên khay nướng thịt."

Thời Quân Tranh nén cười, thiếu chút nữa là đem thức ăn đang nhai trong miệng phun ra, nhanh chóng nói: "Không phải lỗi của tôi nha, tôi nói là lọ kia cơ."

Diệp Bạch: "......" Trong tay còn cầm một cái lọ nhỏ, đôi mắt hung tợn nhìn Thời Quân Tranh, trước nay còn chưa từng bị mất mặt như thế đâu......

Triệu Đằng Liêm tựa hồ là đang xem kịch vui, còn ở bên cạnh đẩy bình dấm đến trong tầm tay Diệp Bạch, nói: "Bình này mới là dấm."

Đổi mới chén dầu mè, Diệp Bạch hầm hừ tiếp tục ăn.

Diệp Bạch ăn một trận cơm chiều vừa lòng, lúc rời khỏi chỗ ngồi liền cảm thấy căng muốn chết, dạ dày đầy đầy, đành phải hoạt động tiêu hóa một chút.

Triệu Đằng Liêm nhận được điện thoại, nói: "Nam Dịch tỉnh rồi, đã trễ như vậy, cũng nên trở về thôi."

Vì thế ba người đồng hương liền rời khỏi tiệm lẩu, chuẩn bị ra cửa lái xe trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Ba người mới vừa ra khỏi tiệm, bỗng nhiên có một cái đèn xe chói mắt chiếu tới đây. Thời Quân Tranh nghiêng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa là bị dọa ra bệnh tim, cũng không kịp kêu một tiếng cẩn thận.

Một chiếc siêu xe màu đen đột nhiên từ chỗ không xa vọt lại đây, tốc độ phi thường nhanh, chủ xe dẫm chân ga, dẫm ra thanh âm kít kít của xe thể thao, chói tai cực kỳ, thẳng đâm về phía ba người bọn họ.

Nói chuẩn xác một chút, hẳn là đâm về phía Diệp Bạch.

Triệu Đằng Liêm phản ứng xem như nhanh chóng, duỗi tay muốn túm lấy Diệp Bạch. Chẳng qua Diệp Bạch hiển nhiên là nhanh hơn hắn nhiều, tay hắn còn chưa có đụng tới cánh tay Diệp Bạch, đã nghe một tiếng "Phanh" vang lớn.

Triệu Đằng Liêm cùng Thời Quân Tranh đều trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ hóa đá, phía sau cổ từng đợt gió lạnh thổi phù phù đến.

Diệp Bạch nhấc chân chính là một đá về phía siêu xe đâm lại đây. Cái xe màu đen kia chịu lực cản lập tức đã bị bức bách ngừng lại, nắp máy móc phía trước bị Diệp Bạch đá đến độ bật khỏi bản lề biến hình, còn đang nổi lên từng đợt khói mù mịt.

Chủ xe kia hẳn là không nghĩ tới sẽ có người có sức lực lớn như vậy, lái xe đi đâm ngược lại lại đem xe đâm nát. Lực va đập chỉ là tương đối, cùng với tiếng vang thật lớn, chủ xe đụng vào tay lái, lập tức ngất xỉu.

Hai vị vây xem gần đó luôn tự hào là Alpha thật lâu không nói nên lời, bị Diệp Bạch dọa sợ tới mức mãi vẫn không tiêu hóa nổi. Nào có Omega nào bạo lực như vậy chớ, cái này tuyệt đối không khoa học......

Omega bạo lực như vậy, còn có Alpha nào dám theo đuổi chứ. Hai người đều ở trong lòng chảy mồ hôi ròng ròng, yên lặng thắp một ngọn nến cho lão bản Lý Sùng Duyên.

Diệp Bạch hoàn toàn là thái độ như người qua đường, nói: "Sao lại có người lái xe không có mắt như vậy nhỉ."

Thời Quân Tranh phục hồi tinh thần lại, khẩn trương hỏi: "Diệp Bạch cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì." Diệp Bạch lắc đầu, "Di" một tiếng, chỉ vào chủ xe đang chết ngất trong xe, nói: "Nữ nhân kia, ngất đi rồi. Sai lại trông có chút quen mắt vậy ta? Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải."

Triệu Đằng Liêm nói: "Em từng gặp qua? Kẻ thù của em?"

Diệp Bạch nói: "Kẻ thù? Tôi nào có kẻ thù chứ."

Không phải kẻ thù sao lại sẽ lái xe đâm cậu chứ...... Khẳng định là thâm cừu đại hận đấy được không.

Diệp Bạch nói: "Tôi nhớ ra rồi, lúc Lý Sùng Duyên mang tôi đi Lý gia, có gặp qua nữ nhân này, họ Hoàng."

*Editor: No zue no die, why you try? Não của nữ phụ pháo hôi thiệt đúng là không thể nào hiểu nổi ╮(╯▽╰)╭

,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui