Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Từ khi bộ phim truyền hình đầu tiên Diệp Bạch quay phát sóng, nhân khí của cậu liền đặc biệt vượng, thù lao đóng phim nghiễm nhiên đã giống như diễn viên một đường đóng phim rồi. Đương nhiên, phim truyền hình Lý Sùng Duyên đầu tư thì càng sẽ không hạ thấp thù lao đóng phim của cậu được.

Ở chỗ Diệp Thất Chỉ nhận được một đống điện thoại, mời Diệp Bạch tiếp nhân vật, điện thoại dâm môi cũng nhận được không ít. Tuy rằng Lý Sùng Duyên không dấu diếm quan hệ giữa anh và Diệp Bạch, nhưng người không biết vẫn là tuyệt đại đa số. Diệp Bạch đỏ lên, liền có dâm môi dây dưa cậu, mời cậu đi ăn cơm bồi rượu, có người còn công khai bao một ngày giá cả một trăm vạn.

Diệp Thất Chỉ đương nhiên sẽ không để cho Diệp Bạch tiếp loại việc này, nhưng thật ra có vài tiết mục phỏng vấn tương đối đáng tin cậy, gọi điện thoại thương lượng với Diệp Bạch có muốn đi tham gia hay không.

Diệp Bạch nhận được điện thoại, nói: "Qua mấy ngày nữa cũng không bận lắm, bất quá cái loại tiết mục giải trí này thoạt nhìn hình như là muốn đùa giỡn thôi, em không muốn đi."

Diệp Thất Chỉ cười, nói: "Cái này không giống đâu, là phỏng vấn rất đứng đắn mà, hơn nữa là phát sóng trực tiếp, sẽ không có kiểu cắt vá đâu, rất nhiều minh tinh bận bịu cũng muốn tham gia tiết mục này đó."

Diệp Bạch nghe Diệp Thất Chỉ nói cũng không tệ lắm, liền gật đầu đáp ứng.

Thời Quân Tranh nói: "Cái tiết mục kia tôi có tham gia qua, chủ trì vẫn rất có tố chất, nhưng bởi vì phát sóng trực tiếp, cho nên nói chuyện cũng phải có đúng mực, đừng có nghĩ muốn nói cái gì là nói. Bất quá cũng không cần lo lắng, cậu trước tiên cứ qua nửa giờ trước đi, chủ trì sẽ tiếp đón cậu, nói trước với cậu một chút những nội dung mà lát nữa cô ấy sẽ hỏi."

Diệp Bạch nói: "Tôi nói chuyện có chừng mực mà."

Thời Quân Tranh: "......" Hắn cũng ngượng ngùng phun tào Diệp Bạch, mỗi ngày không tức chết một hai người thì không thoải mái, có gì mà gọi là có chừng mực chứ.

Diệp Bạch nói với Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên nói: "Chiều hôm đó anh có chuyện, không thể đưa em qua đó, ngày mai anh đưa quần áo sang cho em, mặc đi phỏng vấn cho đẹp chút."

Diệp Thất Chỉ đã kế hoạch xong, ngày tiếp thu phỏng vấn, buổi chiều đi qua đoàn phim đón Diệp Bạch, cùng nhau ăn cơm chiều, sớm đi qua một chút, tiết mục là tám giờ rưỡi bắt đầu.

Giữa trưa Diệp Bạch đi theo Thời Quân Tranh đi ăn cơm trưa, Thời Quân Tranh nói: "Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, cậu cứ lên lầu ngủ đi, đừng để lát nữa tham gia tiết mục tinh thần lại không tốt."

Diệp Bạch gật gật đầu, di động đặt trên bàn lại vang lên, cúi đầu nhìn xuống là một dãy số xa lạ. Di động của Diệp Bạch hầu như không có người lạ gọi vào, đương nhiên ngoại trừ điện thoại quấy rầy bán hàng đa cấp bán phòng bán bảo hiểm gì gì đó.

Diệp Bạch tiếp nhận, liền nghe được bên kia là thanh âm một nữ nhân, đặc biệt chói tai đặc biệt lớn tiếng.

"Mày cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ này, mày mà cũng xứng làm người của Lý Sùng Duyên à? Tao phi, chỉ có tap mới xứng làm thái thái của Lý Sùng Duyên thôi. Tao nói cho mày biết, hiện tại nếu tao mà muốn thì mày sẽ chết ngay......"

Thanh âm nữ nhân quá lớn, Thời Quân Tranh ngồi ở bên cạnh ăn cơm cũng nghe được. Thời Quân Tranh sửng sốt, dù nghe thanh âm cũng không nghe hiểu là ai, nhưng là Diệp Bạch đã từng nói qua với hắn về nữ nhân Lưu Thiến Tuyết kia, cho nên khẳng định là nữ nhân kia gọi tới rồi. Chỉ là Lưu Thiến Tuyết hiện tại đã là vị hôn thê của Lý Sùng Nghị rồi, vậy mà còn dám trắng trợn táo bạo như vậy nữa, cũng thật sự là kiêu ngạo đó.

Diệp Bạch cũng sửng sốt một chút, cũng chưa kịp phản ứng lại là chuyện như thế nào, sau đó liền bình tĩnh tắt điện thoại, cũng không nói chuyện, tiếp tục ăn cơm. Ăn hai ngụm tay liền dừng, mở to hai mắt, cười hì hì nói với Thời Quân Tranh, "Cái điểm tâm này có phải là vị sầu riêng không vậy?"

Thái dương Thời Quân Tranh nhảy dựng, mới vừa rồi còn đang lo lắng Diệp Bạch có thể chịu kích thích quá độ hay không, còn nghĩ nên an ủi cậu như thế nào một chút, nào nghĩ đến đối phương lại giống như không có việc gì, hiện tại còn không tim không phổi châm chọc mình nữa.

Thời Quân Tranh trừng mắt nhìn cậu một cái, nói: "Đừng để tôi nghe thấy hai chữ kia, tôi vừa nghe liền dị ứng rồi, dám nhắc lại tôi cho cậu liền."

Diệp Bạch vừa muốn cãi lại, điện thoại lại vang, vẫn là dãy số kia.

Thời Quân Tranh không cao hứng, nói: "Nữ nhân bệnh tâm thần này, đưa di động cho tôi, tôi giúp cậu cho vào sổ đen. Cô ta có gọi nữa cũng không được."

Diệp Bạch gật gật đầu, thành thật đưa điện thoại cho hắn.

Thời Quân Tranh hai cái thiết trí xong, điện thoại an tĩnh vài phút. Ai ngờ đến Lưu Thiến Tuyết như là uống sai thuốc gì, cư nhiên lại đổi điện thoại khác lại tiếp tục gọi tới.

"Dứt khoát tắt nguồn điện thoại di động luôn đi." Thời Quân Tranh nói, "Tắt máy xem cô ta gọi thế nào được."

Diệp Bạch lập tức đoạt điện thoại lại, lắc đầu nói: "Không thể tắt máy, Lý Sùng Duyên sẽ gọi điện thoại tới."

Thời Quân Tranh bị cậu nói đến tức chết khiếp, nói: "Vậy cậu gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên đi, cáo trạng nữ nhân điên kia, bảo Lý Sùng Duyên giết chết cô ta đi chứ."

"Không cần." Diệp Bạch lắc đầu, nói: "Lý Sùng Duyên rất bận, chút việc nhỏ này không cần phiền toái anh ấy."

Thời Quân Tranh trợn trắng mắt, nói: "Này sao lại là việc nhỏ được?"

Diệp Bạch nói: "Chỉ là mấy cuộc điện thoại mà thôi, không nhận cũng không tốn tiền."

"......" Thời Quân Tranh chưa từ bỏ ý định lại nói: "Thế nhưng cái nữ nhân điên kia sẽ không chịu bỏ qua đâu, nếu không gọi điện thoại, ngược lại cho người bắt cóc cậu thì làm sao bây giờ? Tôi nói cậu biết, đám người Lưu gia kia đầy mưu mô bất chính, đừng cho là tôi nói chuyện giật gân."

Diệp Bạch vừa nghe, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Thật sự sao?"

Thời Quân Tranh cho rằng cậu sợ, nói: "Đương nhiên."

Diệp Bạch liền nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vậy càng tốt, nếu cô ta tìm tới, chẳng phải là đưa tới tận cửa rồi sao, không cần Lý Sùng Duyên tôi cũng có thể giải quyết được."

Thời Quân Tranh: "......" Hắn phản ứng lại vài giây, cuối cùng lựa chọn yên lặng cúi đầu ăn cơm, giá trị vũ lực của Diệp Bạch đích xác không cần người khác lo lắng.

Điện thoại chưa từ bỏ ý định vẫn luôn reo lên, Thời Quân Tranh không nhịn được, nói: "Dứt khoát để âm rung đi."

Diệp Bạch gật đầu: "Ý kiến hay."

Vì thế Diệp Bạch điều chỉnh điện thoại thành âm rung, sau khi ăn trưa xong mới phát hiện, Lưu Thiến Tuyết gọi 57 cuộc điện thoại cho cậu, nghị lực rất đáng được thưởng thức, khiến người bội phục không thôi.

Thời Quân Tranh nói: "Lưu Thiến Tuyết thật là điên rồi, cũng không biết cô ta lấy từ đâu ra cảm giác về sự ưu việt nữa. Lấy cái khuôn mặt kia của cô ta, 60% chắc chắn là chỉnh dung ra rồi, hơn nữa còn là một nhân loại phổ thông nữa chứ. Đúng rồi, nghe nói sinh hoạt ngầm của cô ta đặc biệt loạn, cái gì mà quán bar tiệc tùng, mỗi ngày đều ngâm ở bên ngoài, nam nhân lên giường với cô ta thì vô số kể. Lý Sùng Duyên làm sao có thể nhìn trúng cô ta nổi chứ?"

Thời Quân Tranh tuy rằng đã sớm từ bỏ theo đuổi Diệp Bạch, bất quá hắn vẫn cảm thấy Diệp Bạch là một Omega, lực hấp dẫn tự nhiên là so một nữ tính nhân loại bình thường thì mạnh hơn nhiều.

Diệp Bạch nghe hắn lải nhải một đường, không khỏi đặt câu hỏi nói: "Cô ta sẽ không cũng cùng Thôi Hướng Trung tiên sinh có một chân đâu nhỉ?"

"Sao có thể chứ!" Thời Quân Tranh thiếu chút nữa là nhảy lên, làm hắn hơi sửng sốt, sau đó quyết đoán phản bác, nói: "Họ Thôi tuy rằng không phải là chim tốt gì, thế nhưng phẩm vị cũng chưa kém đến vậy đâu."

"Nga." Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Tôi nghe anh chán ghét cô ta như vậy, còn cho rằng cô ta đã từng đào góc tường nhà anh đấy."


Thời Quân Tranh lại bị Diệp Bạch làm cho tức chết rồi, nói: "Tôi thật đúng là không nên nói chuyện với cậu, cậu sao có thể...... Tôi mặc kệ cậu đấy."

Lưu Thiến Tuyết sở dĩ bộ dáng chó cùng rứt giậu như vậy, là bởi vì hôm nay Lý Sùng Duyên trở về bổn gia. Lý Sùng Duyên nói trong nhà có việc, cho nên phải trở về một chuyến. Lại qua một đoạn thời gian nữa chính là đại thọ của Lý tiên sinh, mỗi lần tiệc mừng thọ đều sẽ làm thực xa hoa. Bất quá tiệc mừng thọ chỉ mời người của Lý gia, cho nên trên ý nghĩa nào đó cũng coi như là tiệc gia đình.

Lý Sùng Duyên trở về chính là muốn thương lượng một chút, ngày mở tiệc mừng thọ muốn mang theo Diệp Bạch qua đây. Bởi vậy, chính là đang nói rõ ràng cho người của Lý gia, quan hệ của Diệp Bạch và anh, đã không thể thay đổi được nữa.

Lưu Thiến Tuyết nghe xong liền nóng nảy, nào nghĩ đến Lý Sùng Duyên cư nhiên lại thích Diệp Bạch như vậy chứ. Lý tiên sinh kêu Lý Sùng Duyên tiến vào thư phòng, nói chuyện đến hai giờ, Lưu Thiến Tuyết vẫn luôn bồi hồi đi tới đi lui, cuối cùng Lý Sùng Duyên đi ra, biểu tình tự nhiên rời đi.

Lưu Thiến Tuyết sốt ruột, nhìn dáng vẻ Lý tiên sinh có vẻ như không thể đánh động Lý Sùng Duyên được rồi.

Lý tiên sinh khuyên nhủ Lý Sùng Duyên nửa ngày, cuối cùng vẫn không thể lay động anh, chỉ có thể đề ra một cái yêu cầu, anh cần có một đứa con. Lý Sùng Duyên đáp ứng, một đứa con mà thôi, trẻ con nuôi trong ống nghiệm muốn thế nào thì có thế đó, không cần thiết phải bởi vì cái này mà đối nghịch với phụ thân. Anh cũng không biết Diệp Bạch hiện tại là một con Omega nhân ngư, Omega là thích hợp để mang thai nhất, ở bọn họ phân loại nam nữ ngược lại cũng không phải trọng điểm.

Lý tiên sinh không có cách nào với anh, Lý Sùng Duyên hiện tại cơ bản đã nắm giữ thế lực cùng tài chính của Lý gia rồi, ông là một Thái thượng hoàng, có nói cũng đã không còn tác dụng bằng trước kia nữa.

Lý thái thái nói: "Sao ông lại không hảo hảo khuyên nhủ nó chứ."

Lý tiên sinh nói: "Tôi nói thì được gì chứ. Hiện tại bà cứ chờ mong, đại nhi tử bảo bối của bà cùng tiểu diễn viên kia ở cùng nhau tính cách không hợp rồi chia tay đi."

Lý thái thái nói: "Này......"

Lý tiên sinh nói: "Giới giải trí loạn như vậy, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nói không chừng sẽ thật sự chia tay không biết chừng. Bà nhìn trong vòng kia thử, có mấy đôi là thiệt tình chứ, không phải đều hợp ý thì chơi sao, nói cho dễ nghe thì sẽ đều phải chia tay thôi."

Lý thái thái không nói gì.

Buổi chiều Diệp Thất Chỉ tới đón Diệp Bạch, xách túi của cậu, nói: "Thời tiết lạnh như vậy, em cũng nên mặc nhiều vào."

Diệp Bạch nói: "Em không lạnh."

Diệp Thất Chỉ nói: "Mau lên xe, đi ăn cơm chiều trước. Em muốn ăn cái gì, hôm nay chị mời, qua đoạn đường này là không có cửa hàng nữa đâu."

Diệp Bạch nói: "Nghe nói là mì lạnh ăn rất ngon, em còn chưa có ăn qua đâu."

Diệp Thất Chỉ sửng sốt, nói: "Ai nói với em vậy, thật là làm khó chị rồi." Diệp Bạch nếu là muốn ăn đồ cao cấp, vậy thì dễ dàng rồi, nhưng là bên này mì lạnh không phổ biến, đều là mấy quán bán hàng rong nhỏ ven đường mới bán. Nếu là dừng xe lại đi xuống mua mì lạnh, bị đội paparazzi chụp được thì khổ rồi.

Cuối cùng quyết định, Diệp Thất Chỉ dẫn cậu đi ăn một bữa lẩu.

Tới địa phương, Diệp Thất Chỉ thả người tới cửa, nói: "Chị đi dừng xe, em đến phòng chờ chị đi, có nghe không, đừng để cho paparazzi chụp được đấy."

Diệp Bạch đáp ứng, xe của Diệp Thất Chỉ mới vừa rời đi, liền có một chiếc xe theo sát ngừng lại. Xe là một chiếc màu đen, thực bình thường, không có biển số, hẳn là hàng sắp thanh lý. Từ trên xe đi xuống hai nam nhân, bước nhanh tới ngăn cản đường đi của Diệp Bạch.

Diệp Bạch ngừng bước chân nhướng mày. Một nam nhân nói: "Diệp Bạch tiên sinh, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến." Tuy rằng gã nói năng khách khí, bất quá động tác lại không như thế, móc ra một cây súng để ở phía sau lưng Diệp Bạch.

Diệp Bạch bỗng nhiên nghĩ đến lời Thời Quân Tranh nói lúc giữa trưa, liền nói: "Các anh là Lưu Thiến Tuyết tìm tới?"

Hai nam nhân rõ ràng là sửng sốt một chút, phỏng chừng không có nghĩ đến Diệp Bạch sẽ nhìn thấu thân phận của họ. Nam nhân bắt lấy Diệp Bạch, nói: "Lên xe sẽ biết."

Diệp Bạch không phản kháng, hiếm thấy phi thường phối hợp, bị hai người nhét vào trong xe. Trong xe còn có hai nam nhân, thấy người bị bắt bào, lập tức đưa qua cho đồng bọn cái còng tay.

Xe đóng cửa, nhanh chóng rời đi.

Diệp Bạch ngồi ở phía sau, trái phải đều có người nhìn cậu, mu bàn tay cậu bị cột ở phía sau lưng, còng tay đặc biệt không rắn chắc, tựa hồ chất lượng còn không tốt bằng đạo cụ tình thú ngày đó Thời Quân Tranh đưa cho cậu đâu. Bất quá Diệp Bạch còn chưa tính toán thoát ra.

Nam nhân bên trái đem đồ trong túi áo cậu lấy ra, di động bị lấy đi tắt máy, lại cũng đem cả đồng hồ của cậu lấy xuống luôn.

Diệp Bạch không cao hứng, nhíu mày nói: "Cái đồng hồ kia anh giữ cho tốt, hỏng rồi anh bồi không dậy nổi đâu."

Nam nhân khinh thường cười lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện nữa, thoạt nhìn còn rất có tố chất.

Diệp Bạch nói: "Các anh là mang tôi đi gặp Lưu Thiến Tuyết sao?" Cậu nghe lời như vậy, chính là vì để những người này dẫn cậu đi gặp Lưu Thiến Tuyết, bằng không đã sớm đem mấy con mèo ba chân này đánh ngã rồi.

Xe đi đặc biệt lâu, Diệp Bạch có chút không kiên nhẫn, nói: "Còn xa lắm không? Tôi lát nữa còn có tiết mục phải tham gia, không thể đến trễ được."

Nam nhân lái xe cười, nói: "Mày còn muốn trở về à, đừng có nằm mơ. Tao thấy mày có chết cũng không biết mình chết như thế nào đâu."

Lại qua năm phút đồng hồ, xe chạy vào một khu biệt thự vùng ngoại ô, chạy đến bãi dừng xe liền ngừng lại. Diệp Bạch bị người lôi kéo đi ra, sau đó đẩy cậu vào bên trong biệt thự.

"Người mang đến rồi?"

Diệp Bạch đi vào, quả nhiên nghe được thanh âm của Lưu Thiến Tuyết. Bên cạnh cô ta còn có một nam nhân đang đứng, tuổi không lớn, nhưng là diện mạo rất quái lạ.

"Biểu tỷ, chính là người này?" Nam nhân nói.

Lưu Thiến Tuyết nói: "Chính là người này, cậu không phải thích trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp sao? Cậu xem chị mang đến cho cậu trông thế nào?"

Nam nhân lấm la lấm lét nhìn chằm chằm Diệp Bạch, nói: "Khuôn mặt thì xinh đẹp, nhưng không biết cởi quần áo ra thì thế nào."

Lưu Thiến Tuyết nói: "Đây chính là người Lý Sùng Duyên nhìn trúng, cậu nói thế nào."

Nam nhân khinh thường nói: "Lý Sùng Duyên nào có biết chơi như em."

"Vậy à." Lưu Thiến Tuyết nói: "Bất quá nó trước kia có tiếp nhận lõa thế đó."


"U, vậy hẳn là có khả năng đấy." Nam nhân trở nên hưng phấn.

Diệp Bạch đánh giá hai người bọn họ, quả thực giống như là Song Hoàng* biểu diễn, kẻ xướng người hoạ đối đáp cực giỏi.

*Song hoàng: một loại hình biểu diễn, một người biểu diễn động tác, một người giấu ở phía sau nói hoặc xướng, phối hợp với nhau.

Diệp Bạch nói: "Tôi vốn dĩ không định tính toán so đo, cha mẹ Lý Sùng Duyên thoạt nhìn không quá thích tôi, nếu để bọn họ biết tôi và cô có mâu thuẫn, vậy rất không tốt. Bất quá thoạt nhìn, cô lại không biết cảm kích nhỉ."

Lưu Thiến Tuyết cười rộ lên, nói: "Tao chính là không cảm kích đấy, mày hiện tại đã bị tao bắt rồi, cư nhiên còn vênh váo tự đắc như vậy, tao xem mày còn có thể cao hứng được bao lâu."

Cô ta vứt cho nam nhân một ánh mắt, sau đó tiếp tục nói: "Lý Sùng Duyên mày hẳn là biết rồi, anh ấy chán ghét nhất là thứ đồ không sạch sẽ. Lát nữa tao sẽ cho người hảo hảo chiêu đãi mày, hầu hạ mày thoải mái dễ chịu, lại đem video phóng lên trên mạng, xem Lý Sùng Duyên còn muốn thứ đồ bẩn thỉu như mày nữa không."

Diệp Bạch một trận trầm mặc, sao mỗi lần Lưu Thiến Tuyết nói chuyện đều giống như lời kịch của đoàn phim cách vách vậy, không có sáng tạo gì cả à.

Nam nhân gọi người mang tới đây một cái camera, sau đó liền xoa tay hầm hè gấp không chờ nổi đi tới, làm bộ muốn ôm lấy Diệp Bạch.

Diệp Bạch nghiêng người chợt lóe nhấc chân một đá, đừng nhìn cậu động tác nhẹ nhàng, chính là lực đạo lại thực sự tàn nhẫn. Nam nhân "A" la lên một tiếng, trực tiếp bay ra ngoài, đụng vào sô pha, cư nhiên còn đâm xuyên qua sô pha luôn.

"A......" Lưu Thiến Tuyết hoảng sợ, không bị đá lại hét lên một tiếng, "Người tới, đè nó lại cho tao, lột sạch quần áo nó cho tao, đè nó lại."

Nam nhân ngã trên mặt đất bò không dậy nổi, đau đến rầm rì. Hai bảo tiêu bên cạnh nhanh chóng đi đỡ lấy nam nhân, mấy tên bảo tiêu khác đều nhào qua chế trụ Diệp Bạch.

Hai bảo tiêu kia mới vừa nâng nam nhân dậy, còn chưa có đứng vững liền có người bị Diệp Bạch ném tới, làm ba người bị đánh ngã.

"Ca" một tiếng, đôi tay Diệp Bạch giật một cái, còng tay theo tiếng bị đứt ra, rơi trên mặt đất. Cậu hoạt động cổ tay một chút, nói: "Tôi vừa rồi đã cho cô cơ hội rồi, đừng nói là tôi khi dễ nữ nhân nhé."

Lưu Thiến Tuyết sợ đến phát run, nhìn chằm chằm còng tay trên mặt đất, không thể tưởng tượng nổi trừng lớn đôi mắt, nói: "Mày mày mày đừng có tới đây!" Cô ả lui về phía sau vài bước, la hét bảo tiêu nhanh chóng chạy lại. Chỉ tiếc bảo tiêu đều lăn lộn đầy đất rồi, chân mềm đứng dậy không nổi, tất cả đều đang tự thân khó bảo toàn.

Lưu Thiến Tuyết nói: "Mày muốn làm gì!"

Diệp Bạch nhìn nhìn camera bên cạnh giá, nói: "Cô không phải muốn chụp ảnh sao?"

Lưu Thiến Tuyết run run một cái, nói: "Mày dám?! Mày biết tao là ai sao?"

Cô ta nhìn Diệp Bạch hoàn toàn không để bụng, trong lòng sợ hãi muốn chết, sợ Diệp Bạch thật sự muốn ăn miếng trả miếng, lột sạch cô ta chụp ảnh khỏa thân uy hiếp cô ta. Cô ta vừa đính hôn cùng Lý Sùng Nghị, nếu như có ảnh khỏa thân chảy ra, khẳng định sẽ bị Lý gia ghét bỏ, nói không chừng còn lập tức phải giải trừ hôn ước mất.

Lưu Thiến Tuyết linh cơ vừa động, duỗi tay liền từ trong túi lấy điện thoại di động ra. Di động của cô ả mới vừa móc ra ấn một cái, liền "Bang" một tiếng, bị đánh rơi trên mặt đất, di động rơi xuống nhảy lên một chút, nhảy ra chỗ thật xa.

Lưu Thiến Tuyết giả bộ trấn định, nói: "Mày đừng có làm bậy, tao vừa rồi đã gọi điện thoại cứu viện, người Lưu gia sẽ lập tức tới đây ngay. Hừ hừ, mày không chạy thoát được đâu."

Diệp Bạch cười, nói: "Tôi tự nhiên sẽ không chạy, tới bao nhiêu người cũng không sợ, càng đừng nói là cô còn chưa kịp ấn điện thoại xong."

"Nói bậy, tao đã gọi điện thoại rồi. Mày không thấy được mà thôi."

Diệp Bạch ánh mắt tụ lại, nói: "Cô vừa rồi đầu gối run lên ba cái, ngón áp út tay phải co giật một chút, đôi mắt liếc một chút, tôi đã nhìn thấy rành mạch, chỉ là không nhìn thấy cô ấn nút gọi điện thoại thôi."

Lưu Thiến Tuyết trong lòng càng thêm sợ hãi, đầu gối lại bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa là quỳ xuống.

Diệp Bạch đi qua sờ máy quay phim một chút, "Đinh" một tiếng liền mở, đem màn ảnh điều chỉnh một chút đến Lưu Thiến Tuyết, tốn nửa ngày, mới chuẩn bị xong. Ngày thường thấy đạo diễn làm việc rất nhẹ nhàng, bất quá nếu thực sự ra tay thì đúng là không dễ rồi.

Diệp Bạch nâng nâng cằm với cô ả, nói: "Cô nói đi."

"Nói nói cái gì?" Lưu Thiến Tuyết không dám động, lại muốn tránh khỏi màn ảnh, thân thể thành bộ dáng vặn vẹo, thoạt nhìn đặc biệt biệt nữu.

Diệp Bạch nói: "Hôm tiệc đính hôn cô và Lý Sùng Nghị ở phòng nghỉ đã nói qua, lặp lại lần nữa, sau đó đem chuyện cô gọi năm mươi cuộc điện thoại cho tôi thuật lại một lần, đúng rồi, còn có chuyện cô cho làm người trói tôi lại đây nữa. Nhất nhất nói rõ với màn ảnh, tôi hôm nay sẽ tạm thời thả cô."

"Mày......" Lưu Thiến Tuyết hoảng sợ trừng mắt, "Ngày đó là mày ở phòng nghỉ!"

Diệp Bạch nhìn nhìn thời gian, nói: "Tôi lát nữa còn có tiết mục muốn thu, cô mau một chút đi, không cần chậm trễ chính sự của tôi."

Lưu Thiến Tuyết vừa nghe, cố ý muốn kéo dài thời gian, bắt đầu đông xả tây xả, như là con đàn bà đanh đá kêu ca. Diệp Bạch thật sự không kiên nhẫn nữa, duỗi tay vung lên, liền nhìn thấy một đạo kim quang hoa lên, bàn trà pha lê bên người Lưu Thiến Tuyết đột nhiên "Loảng xoảng" lập tức bị chém thành hai đoạn, chén trà trên bàn tất cả đều bị rớt xuống dưới vỡ tan nát. Chỗ thiết ngân đứt gãy của bàn trà dị thường bóng loáng.

Động tác của Diệp Bạch quá nhanh, ai cũng không nhìn thấy rõ ràng, cậu là đột nhiên rút Trọng Kiếm ra, một kiếm chẻ nát bàn trà.

Lưu Thiến Tuyết trợn mắt há hốc mồm, lúc kịp phản ứng lại thì đã sợ tới mức sắp khóc, lập tức quỳ gối trên mặt đất, không đứng lên nổi.

Diệp Bạch đột nhiên mất tích, sau khi Diệp Thất Chỉ dừng xe trở về liền tìm không thấy người. Cô sốt ruột đến không chịu được, bắt một người phục vụ lại hỏi có nhìn thấy hay không, người phục vụ nói không có nhìn thấy người, trong phòng vẫn luôn không thấy người tới. Vẫn là người trông cửa nói nhìn thấy có một chiếc xe ngừng ở cửa, thiếu niên bị hai nam nhân mang lên xe.

Diệp Thất Chỉ luống cuống, gọi di động cho Diệp Bạch liền truyền ra tiếng nhắc nhở tắt máy máy móc, trong lòng cô chỉ có một ý tưởng, Diệp Bạch bị người bắt cóc. Diệp Thất Chỉ nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên mới từ bổn gia trở về, vội vội vàng vàng đuổi tới đây.

Di động gọi không thông, thiết bị định vị bên trong di động của Diệp Bạch cũng không hiện lên, xem ra đối phương là có bị mà đến, Diệp Bạch trong lúc nhất thời chẳng biết đã đi đâu. Sắc mặt Lý lão bản đen vô cùng, lập tức cho người đi tìm.

Diệp Thất Chỉ không giúp được gì, liền chạy đến hiện trường thu tiết mục trước, lần này chính là phỏng vấn phát sóng trực tiếp, nếu đến lúc đó Diệp Bạch không đến được, chưa biết sẽ bị truyền ra thành cái dạng gì. Cô đuổi qua hỏi một câu có thể thay đổi thời gian khần cấp được hay không.

Lý Sùng Duyên gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, hỏi Diệp Bạch đi nơi nào.

Thời Quân Tranh nhận được điện thoại, hắn đã mệt đến muốn ngủ rồi, vừa nghe Diệp Bạch không thấy nháy mắt liền nhảy dựng lên, làm cho Thôi Hướng Trung đang xem tạp chí bên người cũng hoảng sợ.


Thời Quân Tranh nói: "Không thấy? Bị người bắt cóc? Có phải là nữ nhân điên Lưu Thiến Tuyết kia làm không!"

"Lưu Thiến Tuyết?" Lý Sùng Duyên nhíu mày.

Thời Quân Tranh nói: "Khẳng định là có quan hệ với cô ta, giữa trưa cô ta giống như bà điên gọi hơn năm mươi cuộc điện thoại cho Diệp Bạch, tôi còn bảo Diệp Bạch phải cẩn thận một chút."

Lý Sùng Duyên nói: "Tôi đã biết." Anh tắt điện thoại, cho người lái xe lập tức đi Lưu gia.

Thôi Hướng Trung nhìn hắn từ trên giường bò dậy, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào người, nói: "Em không phải mệt mỏi sao, làm gì vậy?"

Thời Quân Tranh mắt trợn trắng, nói: "Diệp Bạch bị người bắt cóc, tôi đi ra ngoài."

"Có Lý Sùng Duyên ở đó rồi, em có thể hỗ trợ cái gì?" Thôi Hướng Trung nói.

Thời Quân Tranh bị y hỏi đến sửng sốt, Thôi Hướng Trung nói: "Không nên gấp gáp, nếu ngay cả Lý Sùng Duyên cũng tìm không thấy người, vậy không ai có thể làm gì được đâu."

"Phi!" Thời Quân Tranh nói: "Anh không thể nói lời tốt đẹp một chút được sao."

Hắn giống như nhớ tới cái gì, nói: "Tôi vẫn là đi ra ngoài thôi, hôm nay Diệp Bạch có tiết mục, hiện tại tìm không thấy người, chẳng phải là sẽ rối loạn sao, tôi qua đó có thể giúp cậu ấy trong chốc lát."

Thôi Hướng Trung thở dài, nói: "Em lo lắng cho cậu ta như vậy à? Sao lại chưa thấy em sốt ruột cho anh lần nào chứ."

Thời Quân Tranh nói: "Sốt ruột cho anh làm cái gì? Anh không đem người chỉnh chết đã là chuyện tốt rồi."

Thôi Hướng Trung nghe hắn nói như vậy, chỉ cho là hắn đang khen ngợi mình, ngược lại cảm thấy cao hứng, nói: "Anh lái xe đưa em qua đó."

Thời Quân Tranh khẽ hừ một tiếng, lại cũng không có cự tuyệt.

Thời Quân Tranh vội vội vàng vàng đuổi qua, hắn mới vừa làm vận động kịch liệt xong, chỗ nào cũng đều đau, cắn răng đuổi tới hiện trường thu hình, vừa xem thời gian liền còn kém mười phút nữa. Ở dưới lầu còn phải chờ thang máy chưa xuống dưới, mặt hắn đều đỏ lên.

Bên cạnh có một tiểu cô nương cũng chờ thang máy, trước ngực đeo một cái thẻ, hẳn là phóng viên nơi này, nhìn thấy Thời Quân Tranh liền kinh hỉ vô cùng, nói: "Thời lão sư, là ngài sao? Ngài hôm nay cũng tới thu tiết mục à? Hôm nay không phải là Diệp lão sư tới phát sóng trực tiếp sao, ngài sao cũng tới vậy. Tôi chính là fan CP của hai người đó."

Thời Quân Tranh nhanh chóng trả lại một nụ cười phi thường ưu nhã, nói: "Đúng vậy, chính là vì có Diệp Bạch tới cho nên tôi mới đến cổ động. Chính là cá tính Diệp Bạch mơ màng hồ đồ, không biết có phải là vì quên thời gian nên đến trễ hay không, nếu là đến muộn tôi liền phải hảo hảo cười nhạo cậu ấy mới được."

Tiểu cô nương bị hắn chọc cười, nói: "Cảm tình của các anh thật đúng là tốt, bất quá hôm nay Diệp lão sư không có đến trễ nga, tôi vừa rồi có nhìn thấy người đó, đang ở trên lầu kìa."

"Cái gì?" Thời Quân Tranh hoài nghi mình nghe lầm, nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, nói: "Cậu ấy đã tới rồi? Vậy xem ra kế hoạch của tôi phải ngâm nước nóng rồi."

Bọn họ khi nói chuyện thang máy liền chạy tới, Thời Quân Tranh trong lòng thấp thỏm bất an, chờ thang máy tới tầng mười một, cửa mới mở ra một cái khe hở, hắn liền nhìn thấy thân ảnh lúc ẩn lúc hiện của Diệp Bạch.

Thời Quân Tranh hoài nghi mình vừa rồi đều là đang nằm mơ......

Khẳng định là bị Thôi Hướng Trung lăn lộn quá nên mệt mỏi, sinh ra ảo giác rồi.

Diệp Bạch quay đầu lại nhìn thấy Thời Quân Tranh, còn muốn chào hỏi với hắn, nói: "Sao anh lại tới đây?"

Thời Quân Tranh chưa kịp nói chuyện, Diệp Thất Chỉ đã lôi kéo Diệp Bạch nói: "Nhanh đi qua đi, có cái gì thì lát nữa lại nói."

Diệp Bạch đành phải sửa sang quần áo lại một chút, nói với Lý Sùng Duyên bên cạnh: "Vậy em đi trước đây."

Lý Sùng Duyên từ bên cạnh ôm cậu một chút, nói: "Thu xong tiết mục anh muốn hảo hảo trừng phạt em."

Diệp Bạch có chút ủy khuất, nói: "Cũng không phải là em sai mà, rõ ràng là anh trêu hoa ghẹo nguyệt."

Diệp Bạch nói leng keng hữu lực, làm Lý Sùng Duyên không thể nào phản bác được.

Thời Quân Tranh mơ mơ màng màng đi lên chiếu cái mặt, lại mơ mơ màng màng đi xuống. Thôi Hướng Trung còn đang ngồi ở trong xe chờ, thấy hắn tới, liền nói: "Nhìn thấy Diệp Bạch rồi, an tâm chưa? Trở về tiếp tục ngủ đi."

"Sao anh lại biết." Thời Quân Tranh nói.

Thôi Hướng Trung chỉ chỉ di động, nói: "Lý Sùng Duyên gọi điện thoại cho anh."

Lý Sùng Duyên mới vừa cho người lái xe đi về phía Lưu gia, bỗng nhiên liền nhận được điện thoại của Diệp Thất Chỉ, Diệp Thất Chỉ cũng không biết nên kinh ngạc hay là vui mừng, cô vội vội vàng vàng đuổi tới hiện trường thu hình, cư nhiên lại nhìn thấy Diệp Bạch vừa mất tích, nhanh chóng gọi điện thoại báo bình an cho Lý Sùng Duyên.

Diệp Bạch ghi hình Lưu Thiến Tuyết lại, sau đó cầm USB liền thi triển khinh công, không đến vài phút liền chạy tới hiện trường thu hình, thế nhưng so với Diệp Thất Chỉ còn nhanh hơn.

Lý Sùng Duyên chạy tới, nhìn thấy Diệp Bạch tâm rốt cục cũng về tới trong bụng, thì ra lại là sợ bóng sợ gió một hồi nữa.

Người chủ trì là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn thực ưu nhã có khí chất, còn có một chút hài hước. Diệp Bạch tuy rằng lần đầu tiên tham gia tiết mục, bất quá một chút cũng không có vẻ khẩn trương.

Người chủ trì nói lời dạo đầu một phen, sau đó liền bắt đầu hỏi Diệp Bạch một ít nội dung cơ bản, như là xuất đạo khi nào, từng diễn cái gì, thích diễn nhân vật thế nào, thưởng thức diễn viên nào, thưởng thức đạo diễn nào linh tinh.

Người chủ trì hỏi tiếp: "Trong phim truyền hình đang hot gần đây, cậu diễn nam hai, mọi người đối với nhân vật cậu diễn khen ngợi như nước, cậu cảm thấy nhân vật này cậu diễn thế nào?"

Diệp Bạch nghĩ đến Thời Quân Tranh dặn dò, nhấp miệng cười cười, làm người ta có vài phần ảo giác thẹn thùng, nói: "Cũng được, tận lực diễn thôi."

Người chủ trì nói: "Cậu có từng ở trên mạng xem qua, một đoạn MV mà các võng hữu làm cho cậu và Thời Quân Tranh không, tuy rằng không phải là cắt nối biên tập trong phim truyền hình, bất quá có rất nhiều võng hữu đều phi thường thích, còn trêu ghẹo ghép hai người thành một đôi? Cậu có cảm thấy phiền chán hoặc là không thích hành vi như vậy không?"

Diệp Bạch lắc lắc đầu.

Người chủ trì nói: "Cậu lắc đầu, không cảm thấy phiền chán. Vậy tôi có phải có thể lý giải là vì, cậu đối với đồng tính luyến không có phản cảm không? Hoặc nói là duy trì tán đồng?"

Ở trong vòng, vấn đề đồng tính luyến là phi thường mẫn cảm, trong nước không cởi mở giống nước ngoài, nước ngoài đã thừa nhận hôn nhân đồng tính, trong nước không thừa nhận, trong vòng cũng không thích gay, làm bộ thì có thể, nhưng là thật thì lại không được. Cho nên bất luận là ai, đều rất lảng tránh vấn đề này. Tuy rằng trong vòng này, khả năng có rất nhiều gay, lại không ai nguyện ý thừa nhận.

Diệp Bạch cũng không quá thích vấn đề này, cảm giác người chủ trì hỏi không thể hiểu được, cố ý trộm đổi khái niệm còn cứng đờ như vậy, liền nói: "Cô kỳ thị?"

Người chủ trì không nghĩ tới cậu sẽ hỏi lại, bị hỏi ngẩn ra, nhanh chóng cười nói: "Sao có thể chứ." Mặc kệ cô ta nghĩ như thế nào, hiện tại là hiện trường phát sóng trực tiếp, sao có thể trả lời kỳ thị được.

Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Tôi đương nhiên cũng không kỳ thị, nếu là thiệt tình thích, tôi cảm thấy vấn đề nào đó cũng có thể xem nhẹ được."

Người chủ trì cười tiếp một câu, nói: "Cậu là nói thiệt tình thích thì có thể xem nhẹ giới tính, nhưng nếu chúng ta thiệt tình thích mèo con chó con thì cũng sẽ không cùng nó kết hôn đâu nha, vậy cậu nói làm sao bây giờ đây?"

Diệp Bạch cho cô một cái ánh mắt đồng tình, nói: "Tôi chỉ có thể nói là khẩu vị của cô rất nặng."


Người chủ trì bị Diệp Bạch làm cho tắt lời, thiếu chút nữa là làm lạnh tràng.

Diệp Thất Chỉ ở bên ngoài chờ có chút không chịu nổi, vừa lúc có Lý Sùng Duyên lão bản làm chỗ dựa, trực tiếp kêu người phụ trách tới, nói: "Tôi không biết các anh định ra vấn đề như thế nào, nhưng loại vấn đề này không phải đã kế hoạch tốt trước rồi sao?"

Người phụ trách nhanh chóng nói: "Tiểu Cao vẫn luôn chủ trì tiết mục này, cũng không biết hôm nay sao lại thế này nữa, phát huy quá thất thường, chúng tôi lập tức thay thế cô ấy ngay."

Người phụ trách muốn lâm thời đổi người chủ trì xuống, cũng may vừa lúc tới thời gian quảng cáo, tự mình đi lên kêu chủ trì xuống dưới. Lúc sau tiết mục mới trở về bình thường.

Diệp Bạch thu xong tiết mục, bị đưa tới phòng nghỉ, Lý Sùng Duyên cùng Diệp Thất Chỉ đều đang chờ cậu. Diệp Thất Chỉ phi thường không cao hứng, nói: "Không biết người chủ trì kia sao lại thế nữa, cô ta khẳng định là cố ý, không chừng là bị ai sai sử."

Lý Sùng Duyên nói: "Việc này trước cứ như vậy đã, hôm nay Diệp Bạch mệt mỏi rồi, tôi mang người đi đây. Ngày mai lại đưa em ấy về đoàn phim."

Diệp Bạch thấy Lý Sùng Duyên sắc mặt không tốt, liền thành thật đi theo người rời đi, bất quá lại tức giận, tâm nói Lý Sùng Duyên thật nhỏ mọn, rõ ràng là anh kéo Lưu Thiến Tuyết tới, vậy mà còn giận mình à.

Lý Sùng Duyên đưa người tới trên xe, cũng không khởi động, nói: "Hiện tại có thể hảo hảo nói rõ ràng với anh, đã phát sinh chuyện gì đi?"

Diệp Bạch một năm một mười nói rõ, sau đó đem USB lấy ra đưa cho Lý Sùng Duyên, nói: "Video ghi hình lại ở chỗ này."

Lý Sùng Duyên không nghĩ tới Lưu Thiến Tuyết to gan như vậy, lấy laptop ra, ở trên xe liền mở đoạn video kia. Vốn dĩ anh nghe Diệp Bạch giải thích một phen, sắc mặt có chuyển biến tốt đẹp, hiện tại lại khó coi muốn chết.

"Chúng ta đi nơi nào vậy?" Diệp Bạch thấy anh khởi động xe, liền hỏi.

"Nhà." Lý Sùng Duyên nói: "Mang em trở về bổn gia, đi gặp cha mẹ anh."

Diệp Bạch ngẩn ngơ, "Từ từ! Từ từ, em có phải đã mất trí nhớ rồi không, sao lại đột nhiên trở về nhà anh vậy."

Lý Sùng Duyên nói: "Để cha mẹ anh xem đoạn video này."

"Cái này lúc này cũng không cần phải gấp gáp như vậy mà, đều đã trễ thế này rồi." Diệp Bạch nhanh chóng nói.

Lý Sùng Duyên nói: "Hiện tại đi, mới có thể thể hiện ra tính chất thất thố ác liệt được."

Diệp Bạch lẩm bẩm nói: "Chính là em không muốn đi á. Cũng chưa chuẩn bị tốt nữa. Lần trước đi, cha mẹ anh đã không quá thích em rồi. Thời Quân Tranh nói khẳng định là do em không có mang lễ vật đi đó."

Lý Sùng Duyên bị tức cười, nói: "Em cùng Thời Quân Tranh vẫn là không nên ngốc cùng nhau nữa đi thôi, một tên ngốc rồi hai tên ngốc luôn."

"Anh nói cái gì." Diệp Bạch không hài lòng trừng anh.

Lý Sùng Duyên mặc kệ cậu cự tuyệt, đưa người tới bổn gia, người hầu nhìn thấy đại thiếu gia đã trở lại, nhanh chóng đi nói với tiên sinh thái thái.

Lý thái thái từ phòng ngủ đi ra, nói: "Sùng Duyên à, đây là làm sao vậy? Sao lại trông lo lắng như vậy, là có chuyện gì quan trọng à."

Lý tiên sinh một lát cũng xuống dưới ngay.

Diệp Bạch tận lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình, vẫn luôn đứng ở phía sau lưng Lý Sùng Duyên, không phát ra âm thanh nào. Lý Sùng Duyên lại kéo cậu đến bên người, để cậu ngồi ở sô pha, còn mình vẫn đứng ở bên người cậu không ngồi xuống, còn nhẹ giọng nói với cậu: "Đừng sợ hãi, em ở chỗ này, không ai có thể làm gì em đâu."

Diệp Bạch nghe không hiểu, kỳ quái nhìn anh. Liền nhìn thấy Lý Sùng Duyên cho cậu một cái ánh mắt, bảo cậu an tâm.

Lý tiên sinh nói: "Rốt cuộc là sao vậy?"

Lý Sùng Duyên cho người chiếu video trong USB ra, sau đó nói: "Vừa rồi Diệp Bạch bị người bắt cóc, cũng may con phát hiện đúng lúc, lập tức dẫn người đi cứu Diệp Bạch, đến đúng lúc, Diệp Bạch không bị thương tổn gì, nhưng lại bị kinh hách."

Diệp Bạch nghe được liền sửng sốt, Lý Sùng Duyên nói hiển nhiên là không giống sự thật á, mình sao lại biến thành tiểu bạch thỏ bị chấn kinh rồi, Lý Sùng Duyên cố ý nâng hình tượng của mình lên, như vậy thật sự được chứ?!

Lý Sùng Duyên tiếp tục nói: "Con chỉ là không nghĩ tới kẻ cho người bắt cóc Diệp Bạch cư nhiên lại chính là Lưu Thiến Tuyết."

"Cái gì? Là Lưu Thiến Tuyết?" Lý thái thái cả kinh đến không chịu được, video vừa lúc bắt đầu, bên trong quả nhiên là Lưu Thiến Tuyết.

Lưu Thiến Tuyết khóc đến nước mũi chảy nước dãi đầy, nói mình cùng Lý Sùng Nghị kết hôn là có mục đích, cô ả vẫn luôn thích Lý Sùng Duyên, lại nói mình đã sai sử người đi bắt cóc Diệp Bạch, chính là bởi vì Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên quan hệ tốt đẹp, cho nên nhìn ghen ghét.

Lý thái thái tức giận đến cả người run run, nói: "Nữ nhân này! Quá không biết xấu hổ rồi, cô ta sao có thể như vậy được chứ? Lý gia sao có thể để cho người như vậy vào cửa được, còn không phải để cho người khác cười rớt răng hàm sao. Cô ta đâu rồi, tức chết tôi rồi."

Lý tiên sinh bình tĩnh hơn nhiều, hiển nhiên là đã gặp qua sóng to gió lớn, nói: "Video này là nơi nào tới? Con nói Lưu Thiến Tuyết bắt cóc Diệp Bạch, nhưng là ba thấy trong video cô ta mới như là bị uy hiếp."

Diệp Bạch không lên tiếng, trong lòng nghĩ lòi rồi, cho anh bịa chuyện đi, hiện tại lòi rồi đấy.

Lý Sùng Duyên không chút hoang mang, nói: "Là Lưu Thiến Tuyết cùng bọn bắt cóc mà cô ta tìm tới nội chiến. Cũng coi như là vạn hạnh, bằng không không biết Diệp Bạch đã bị bọn họ tra tấn thành bộ dáng gì rồi. Bọn bắt cóc kia phỏng chừng là muốn công phu sư tử ngoạm, Lưu Thiến Tuyết không bỏ được tiền, lúc con đuổi tới bọn họ đã nội chiến rồi, bất chấp Diệp Bạch, bắt đầu ghi hình Lưu Thiến Tuyết xảo trá. Con vừa lúc ngư ông đắc lợi, liền thuận lợi cứu Diệp Bạch ra."

Diệp Bạch trợn mắt há hốc mồm, Lý Sùng Duyên thật là biết bịa chuyện á.

Lý tiên sinh nửa tin nửa ngờ, nói: "Là chuyện như thế nào?" Ông hỏi chính là Diệp Bạch, cũng nhìn Diệp Bạch.

Diệp Bạch nào nghĩ đến ông lại nhìn chằm chằm mình, thực không có cốt khí co rụt lại phía sau Lý Sùng Duyên, chặn tầm mắt ông. Lý Sùng Duyên nói: "Phụ thân, Diệp Bạch bị dọa, ba cũng đừng dọa em ấy."

Lý Sùng Duyên lại nói: "Con thấy trong video Lưu Thiến Tuyết nói, lúc lão Tam đính hôn đã phát hiện cái gì, không bằng kêu lão Tam tới đi, vừa hỏi chẳng phải là sẽ biết trong video nói là thật hay giả sao."

Lý thái thái lập tức cho người kêu Lý Sùng Nghị tới, Lý Sùng Nghị không biết đã xảy ra sự tình gì, kết quả bị dọa cho suýt nữa thì cái rắm không giữ nước tiểu không lưu được, sự tình bại lộ, lập tức sợ tới mức phân rõ giới hạn với Lưu Thiến Tuyết, nói: "Ba mẹ, con là nhất thời mềm lòng, con thích Tiểu Tuyết mà. Hôm đính hôn con mới trong lúc vô tình biết được chuyện Tiểu Tuyết thích đại ca, cãi với cô ấy một trận, chính là con thiệt tình thích cô ấy a, liền khuyên cô ấy hết hy vọng đi, cô ấy đã đáp ứng con, con liền nhất thời mềm lòng tin là thật, không nghĩ tới cô ấy cư nhiên còn......"

Lý Sùng Nghị đem bản thân nói thành kẻ si tình, một chút lỗi sai cũng không có, ngược lại đặc bị tình thâm. Gã tốt xấu gì cũng là con trai thân sinh của Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, cũng không cần gã phải nhiều lời cái gì. Bất quá trong video nói xem như đã bị Lý Sùng Nghị chính miệng thừa nhận rồi.

Lý tiên sinh phi thường tức giận, nói: "Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu thích nữ nhân họ Lưu đó, ngày mai liền đi Lưu gia giải trừ hôn nhân ngay. Lưu gia không biết xấu hổ như vậy, về sau không cần lại hợp tác nữa."

Lý thái thái nhìn bộ dáng Diệp Bạch đáng thương "Bị dọa", tâm cũng mềm đi, nói: "Đã trễ thế này rồi, Sùng Duyên à, ở lại nghỉ ngơi đi, dù sao phòng cũng nhiều, mẹ cho người hầu thu dọn một gian phòng khách nhé."

Lý Sùng Duyên tuy rằng không thường ở bổn gia, bất quá phòng của anh mỗi ngày đều có người quét tước, là không cần thu dọn. Lý thái thái nói như vậy, chính là đáp ứng để Diệp Bạch lưu lại qua đêm. Lý thái thái nói chuyện, Lý tiên sinh cũng không thể phản bác, liền lên lầu trước.

Lý Sùng Duyên nói: "Không cần phiền toái vậy, Diệp Bạch ở phòng của con nghỉ ngơi là được rồi."

"Vậy đi thôi." Lý thái thái nói.

Lý Sùng Duyên gật gật đầu, chờ Lý thái thái cũng lên lầu, mới lôi kéo Diệp Bạch đi về phòng mình.

"Bang" đóng cửa phòng lại, đè người ở trên khung cửa, cúi đầu liền hôn khóe miệng Diệp Bạch một cái. Lý Sùng Duyên nói: "Hiệu quả so với tưởng tượng còn tốt hơn nhỉ."

*Editor: đại vũ lực+biên kịch giỏi=không gì không làm được há


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui