Nhược Khuê nhìn thấy năm vị nam thần đang mỉn cười đợi nàng, không khỏi vui vẻ đáp xuống.
Vứt bỏ Lâm Vũ bị đánh ngất xỉu trên mặt đất.
Vui vẻ nói.
“Năm vị công tử không cần phải lo lắng nữa.
Tên ác ma Lâm Vũ đã bị ta tiêu diệt, phải chịu phán xét của công lý.”
Nhưng đáp lại nàng chỉ là những ánh mắt lạnh lùng, nụ cười hơi ghê rợn.
Khiến nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, cả người có chút run rẩy.
“Ta...Ta...”
“Ha ha...Nhược Khuê cô nương đừng sợ...Cô nương có thể cho chúng ta mượn sách ma pháp và đũa phép thuật của cô nương có được không”
Nhược Khuê dù có chút bất an, khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa cho đám người Đào Vân Long vũ khí phòng thân của mình.
Đám người Đào Vân Long không khỏi mỉn cười, bắt đầu thử sử dụng đũa phép cùng sách ma pháp.
Nhưng vô dụng, bọn hắn không thể sử dụng được chúng.
Nhược Khuê thấy vậy không khỏi vội vàng nói.
“Các vị công tử, ta đã nói rồi.
Ngoài ta ra không ai có thể sử dụng được chúng...”
“Nếu cô chết đi thì sao.
Chúng ta cũng có thể thử ha ha...”
Nhược Khuê nhìn đám người đang cười nham hiểm, độc ác, hai mắt lạnh lùng, thâm độc.
Từng bước, từng bước...Bước về phía nàng không khỏi sợ hãi vội vàng hét lớn.
“Các vị công tử...Đừng...Đừng đùa ta nữa...Mau trả...trả lại đũa phép cùng sách ma thuật cho...cho ta...”
“Chát...”
Một cái tát mạnh, lạnh lùng đánh lên mặt Nhược Khuê...Nhược Khuê mở lớn hai mắt, không dám tin tưởng ngã lăn trên mặt đất, khóe miệng chảy máu tươi.
Đào Vân Long không do dự túm lấy tóc Nhược Khuê, kéo mạnh về sau khi khiến Nhược Khuê đau đớn hét lớn.
“Aaaaaa...”
Cả đám người không khỏi bật cười tà ác, sung sướng nhìn cảnh tưởng trước mắt.
“Chát...”
Một cái bạt tai tiếp tục giáng mạnh lên mặt Nhược Khuê, khiến đầu óc nàng quay cuồng, rỉ máu tươi trên mặt đất, không ngừng rên rỉ đau đớn.
“Aaaaaa....Aaaaaa...”
Đào Vân Long túm lấy tóc Nhược Khuê, kéo sát mặt mình.
Cay độc nói.
“Ha Ha...Nếu không phải ngươi còn giá trị lợi dụng, chúng ta đã sớm giết chết ngươi.
Con ngốc...”
“Xoẹt...”
Đào Vân Long không do dự một kiếm chém rách toạc chiếc áo Nhược Khuê đang mặc.
Lạnh lùng ném cô ta trên mặt đất trước mặt đám người.
Nhược Khuê không khỏi sợ hãi che đi cơ thể, hai gò má ướt đẫm nước mắt, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, sợ hãi run rẩy, nhìn đám người, bất ổn điên loạn lẩm bẩm.
“Aaaa...Đừng qua đây...Ta cầu xin các ngươi, đừng qua đây...”
Đám người Đào Vân Long cảm thấy hành hạ cô ta như vậy cũng đủ rồi.
Không khỏi cầm lấy đầu Lâm Vũ đã bị đánh ngất xỉu, chém bay đầu Lâm Vũ, nhìn về phía rừng cây rậm rạp bật cười hét lớn.
“Ha Ha...Lâm Vũ, ngươi tưởng rằng chúng ta không biết đây chỉ là phân thân của ngươi sao.
Mau ra đi.
Nếu không chúng ta sẽ giết chết cô ta...”
Lâm Vũ không khỏi lạnh lùng bước ra bên ngoài.
Lạnh lùng nhìn đám người Đào Vân Long.
Đám người Đào Vân Long thấy vậy, không khỏi nở ra nụ cười nham hiểm, lập tức khởi động sát ma đại trận.
Trận pháp này tuy chỉ dùng một lần, nhưng sức hủy diệt vô cùng lớn, đại đạo cảnh bước vào bên trong cũng chết trong nháy mắt.
Lâm Vũ vừa lạnh lùng xuất hiện, nhìn đám người Đào Vân Long.
Lập tức cả cơ thể nổ tung, tan thành tro bụi.
Đám người không khỏi cười lớn, cười hả hê, cười sung sướng...
“Ha ha...Ha ha...Ha Ha...”
“Ha Ha...Ha ha...Ha Ha...”
Một tiếng cười khác lại vang lên, Lâm Vũ từ từ bước ra bên ngoài, nhìn đám người Đào Vân Long lạnh lùng nói.
“Ha ha...Các ngươi tưởng rằng ta không biết các ngươi đã giăng bẫy từ trước, dùng Nhược Khuê làm mồi nhử, bày sẵn sát trận chờ ta tới sao.
Vừa rồi chỉ là phân thân để đánh lừa các ngươi mà thôi...”
Đám người Đào Vân Long thấy vậy không khỏi nhìn nhau, bật cười vui vẻ, cười ngạo nghễ, cười nham hiểm.
“Ha ha...Ngu bức...Ngươi tưởng rằng chúng ta không biết ngươi sẽ dùng phân thân để đánh lừa chúng ta sao.
Vậy chúng ta liền tương kế tựu kế.
Dùng sát trận giết chết phân thân của ngươi, dụ ngươi ra ngoài.
Sau đó mới dùng sát chiêu thực sự để giết chết ngươi”
Đám người Đào Vân Long không do dự lấy ra một đồng tiền.
Đây là Sinh Tử Tiền.
Thần khí giết người dùng một lần, chỉ cần sử dụng, kẻ bị nhắm tới chắc chắn phải chết.
Có lẽ Lâm Vũ không biết.
Đám người Đào Vân Long đã sớm âm thầm khởi động pháp trận tìm kiếm, bọn hắn chuẩn bị từ trước.
Âm thầm tìm xem Lâm Vũ thật đang ẩn thân ở đâu.
Bọn hắn nói nhiều, làm nhiều hành động vô nghĩa như vậy, chỉ là để qua mặt Lâm Vũ, cố gắng kéo dài thời gian, tìm ra Lâm Vũ thật đang trốn ở đâu.
Rất nhanh, bọn hắn đã tìm thấy Lâm Vũ thật đang ẩn thân ở nơi xa, đứng bên cạnh con hắc cẩu và heo mập.
Âm thầm quan sát động tĩnh nơi đây.
Đám người không do dự hất tung đồng tiền.
Đập mạnh xuống bàn tay.
“Rầm...”
Cả người Lâm Vũ nổ tung, máu thịt rơi đầy đất.
Heo mập cùng hắc cẩu mở lớn hai mắt, không dám tin nhìn Lâm Vũ nổ tung ngay trước mặt bọn nó.
Đám người Đào Vân Long không khỏi cười hả hê, cười sung sướng, cười điên dại.
“Ha ha...Ha ha...Ha Ha...”
““Ha ha...Ha ha...Ha Ha...”
Một tiếng cười khác lại vang lên.
Đám người im bặt mà dừng.
Nhìn Lâm Vũ đang cười lạnh lùng trước mặt bọn hắn.
“Ha ha...Các ngươi tưởng rằng ta không biết.
Các ngươi sẽ dùng sát trận để lừa ta sao.
Sau đó âm thầm dùng trận pháp tìm kiếm bản thể thật của ta.
Vậy ta liền tương kế tựu kế.
Cho phân thân ẩn thân bên cạnh hắc cẩu cùng heo mập.
Giả làm Lâm Vũ thật đánh lừa các ngươi.”
Đám người Đào Vân Long lại tiếp tục nhìn nhau, không khỏi bật cười vui vẻ, cười ngạo nghễ.
“Ha ha...Lâm Vũ...Ngươi tưởng rằng chúng ta không biết ngươi sẽ dùng phân thân.
Giả làm Lâm Vũ thật đứng bên cạnh con hắc cẩu và heo mập.
Để đánh lừa chúng ta sao...”
“Ha Ha...Ha Ha...Đúng rồi đấy, chúng ta không biết thật...”
“Ha ha...Ha ha...Ha Ha...”
“Ha ha...Ha ha...Ha Ha...”
Đám người Đào Vân Long lập tức lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, tức giận gầm thét.
“Lâm Vũ, ngươi thật âm hiểm, xảo trá...Thiên hạ đều nói chúng ta nham hiểm độc ác, quỷ kế đa đoan, nhưng so với ngươi.
Chúng ta tự nhận không bằng...”
Bọn hắn thiên tính, vạn tính cũng không ngờ Lâm Vũ thật lại là kẻ đang đứng trước mặt bọn hắn.
Kẻ thông minh luôn dễ đoán, nhưng kẻ điên như Lâm Vũ, bọn hắn đoán không được.
Bọn hắn tưởng Lâm Vũ sẽ giống như những kẻ thông minh khác, chỉ biết âm thầm trốn trong bóng tối, quan sát động tĩnh, chờ đợi thời cơ.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, thì nhảy ra bổ đao cuối.
Làm trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, ung dung thu hoạch thành quả.
Những kẻ như vậy chỉ có chết sớm trong tay bọn hắn.
Nghĩ thiên hạ ngu sao mà dễ dàng để trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Trong thiên hạ chỉ không thiếu duy nhất những kẻ tự cho là thông minh.
Đám người lập tức âm thầm khởi động trận pháp dịch chuyển, chuẩn bị sẵn từ trước.
Bọn hắn nói nhảm nãy giờ cũng chỉ để câu thời gian chạy trốn mà thôi.
Chỉ cần trận pháp khởi động xong, bọn hắn có thể lập tức biến mất.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn đám người, âm thầm quan sát bầu trời.
Nhìn Huyết Ma Đỉnh đang từ trên bầu trời, từ từ úp xuống.
Hắn nói nhảm nãy giờ cũng chỉ để kéo dài thời gian.
Chờ Huyết Ma Đỉnh rơi xuống mà thôi.
Hắn đã phát hiện Huyết Ma Đỉnh có một công dụng vô cùng nghịch thiên khác.
Đó là bất cứ thứ gì rơi vào bên trong Huyết Ma Đỉnh, không có sự cho phép của hắn, thì không thể ra ngoài.
Muốn ra ngoài chỉ có hai cách, phá vỡ nó hoặc giết chết hắn.
Phá vỡ Huyết Ma Đỉnh là không thể nào...cho nên chỉ có một cách ra ngoài duy nhất là giết chết hắn.
Nhưng nhược điểm là tốc độ của Huyết Ma Đỉnh.
Tuy đã phóng to Huyết Ma Đỉnh, để nó rơi trên không trung, nhưng tốc độ thu vật thể sống vào bên trong không thể nào nhanh như hắn mong muốn, vì thực lực của hắn còn quá thấp.
Chỉ cần đám người Đào Vân Long vào bên trong Huyết Ma Đỉnh, bọn hắn chắc chắn phải chết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...