Bạch Lãng nằm mơ thấy ác mộng, hắn thấy tỷ tỷ Bạch Linh cầm trong tay viên Huyết Tinh tàn nhẫn giết chết hắn, mặc cho hắn tuyệt vọng cầu xin tha thứ.
Giống như cách Lý Thúc điên cuồng muốn giết chết hắn vậy.
Bạch Lãng mồ hôi lạnh ướt đẫm cả cơ thể, giật mình tỉnh dậy.
Vội lau đi vệt mồ hôi trên khuôn mặt, hoảng sợ lo lắng rót cho mình một cốc nước, uống liên tục từng ngụm lớn để có thể lấy lại bình tĩnh.
Mấy ngày hôm nay, hắn liên tục bị những cơn ác mộng dày vò.
Dù mọi việc đã qua đi.
Nhưng hắn vẫn bị ám ảnh bởi vụ tai nạn đó.
Những người hắn quen biết liên tục cầm viên huyết tinh trong tay, muốn giết chết hắn, tất cả đều muốn giết chết hắn.
Bạch Lãng mở ra cửa phòng, bầu trời một màu u ám.
Bạch Lãng hai mắt vô hồn bước đi lang thang.
Hắn thấy khung cảnh thật tiêu điều, lẻ loi mình hắn, hắn dường như lạc lõng, trống trải.
Một cảm giác bất lực, tuyệt vọng, đau khổ xuất hiện trong lòng hắn.
Sau sự việc đó, Thiếu Nham, Thiếu Sâm đã trở thành người hùng trong mắt tất cả mọi người, được nhận mọi sự ngưỡng mộ, chào đón.
Còn hắn...!hắn cảm thấy tất cả mọi người đều đang khinh thường hắn, chế diễu hắn, nhục nhã hắn.
Nếu hắn trở thành tu sĩ...Nếu hắn có sức mạnh hủy thiên diệt địa...Thì hắn sẽ không phải chịu đau khổ, hắn sẽ không phải chịu sự dày vò, sợ hãi, hắn sẽ có thể làm được tất cả, hắn sẽ có được sự tôn sùng, ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
Bạch Lãng không khỏi ngã quỵ, quỳ trên mặt đất.
Hai mắt bi thương, tuyệt vọng nhìn trời, nhưng bầu trời chỉ là một màu u ám.
Bạch Lãng nhịn không được gào thét.
“Tại sao...Tại sao chỉ có mình ta phải chịu đau khổ...Tại sao...”
Lý Nhu một mình rời khỏi thôn làng, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, từ sáng sớm, con gái nàng Bạch Linh đã hẹn nàng ra hồ nước vắng vẻ ngoài thôn để gặp mặt.
Bầu không khí u ám, kèm theo ánh mặt trời chưa ló rạng, sương mù ẩn hiện đang bao vây xung quanh nơi đây một cách lãnh lẽo.
Khiến nàng có chút sợ hãi, nhưng vì con gái Bạch Linh đang chờ đợi, nàng vẫn tiếp tục bước tiếp, từng bước, từng bước.
“Mẫu thân, người đến rồi”
Lâm Vũ mơ màng tỉnh dậy, mở ra cánh cửa sổ ngắm nhìn bầu trời.
Bầu trời một màu u ám.
Lâm Vũ không khỏi thầm nghĩ, có lẽ hôm nay sẽ có mưa lớn.
Lâm Vũ quay đầu nhìn viên Huyết Tinh đang nằm im lặng trên mặt bàn không khỏi cảm thấy đau đầu.
Viên tinh thạch này như âm hồn bất tán, ném đi cũng không được mà giữ lại cũng không xong.
Hắn thậm chí từng ném nó xuống dung nham dưới lòng đất, cũng từng ném nó xuống biển sâu vô tận.
Nhưng thứ này vẫn có thể thần kỳ xuất hiện trước mặt hắn.
Có vài lần, Bạch Lãng thiếu chút nữa đã vô tình chạm vào nó.
May mắn mỗi lần hắn đều kịp thời ra tay ngăn cản.
“Rầm...”
Cánh cửa phòng Lâm Vũ bỗng được bật tung ra, Bạch Lãng khắp người đều là vết bầm tím, vết chém của đao kiếm, máu tươi ướt đẫm cả mặt đất, ngã quỵ xuống dưới chân Lâm Vũ.
Liên tục ho ra máu tươi...Lâm Vũ vội đỡ Bạch Lãng dậy, muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...
Thì Bạch Lãng đã nắm chặt lấy tay Lâm Vũ, hai mắt bi thương, ướt đẫm nước mắt nhìn Lâm Vũ, tuyệt vọng nói.
“Lâm Ca, mau cứu mẫu thân của đệ...Mẫu thân của đệ bị yêu thú bắt vào trong rừng núi, sợ là lành ít dữ nhiều...Huynh mau đi cứu mẫu thân của đệ, Lâm ca...Cầu xin huynh”
Lâm Vũ nghe đến đây không khỏi hoảng sợ, lập tức mang theo hắc cẩu và heo mập chạy vào sâu trong rừng núi, mạng người là quan trọng, hắn không thể chậm trễ.
Bỏ lại sau lưng viên Huyết Tinh đang lóe sáng.
Lý Nhu ôm lấy con gái hai mắt đẫm lệ ngồi bên mặt hồ, Bạch Linh chỉ biết cúi đầu dựa vào vai mẫu thân khóc thút thít.
Lý Nhu không khỏi thở dài, nàng chỉ là một người bình thường, cố gắng cho con gái tất cả những gì tốt nhất mình có, nhưng hoàn cảnh đã giới hạn nàng.
“Bạch Linh, con thích Lâm công tử nhiều như vậy tại sao không nói ra...”
Bạch Linh mỉn cười, lau đi những giọt nước mắt.
“Mẫu thân, người nghĩ Lâm công tử sẽ thích con sao, con không ngốc như Bạch Lãng, Lâm công tử chắc chắn không phải là võ sư mà chàng ấy là một người tu luyện”
“Tu sĩ sẽ thích phàm nhân sao, tu sĩ có thể sống thiên thu vạn đại, có vô số mỹ nữ vây quanh, tiền tài tiêu không hết, ngày ngày sơn hào hải vị.
Còn con...Con chỉ là một cô gái không có nhan sắc, không có tài năng, không có gì cả...Chỉ có tấm chân tình.
Nhưng chân tình có thể ăn được sao, có thể thay đổi hiện thực nghiệt ngã sao...”
Lý Nhu nghe con gái nói xong không khỏi cảm thấy đau lòng, thế gian này vốn nghiệt ngã như vậy, nhưng chúng ta không thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận ôm lấy vết thương, tiếp tục kiên cường bước tiếp về phía trước, không ngừng hi vọng...
Bạch Linh mỉm cười, ngừng khóc.
Vươn mình đứng dậy.
Thật ra sau khi đọc xong cuốn sách đó một lần nữa.
Nàng đã có quyết định cho bản thân, đốt cuốn sách thành cho bụi.
Nàng là một cô ngốc, tương lai Lâm Vũ không phải ở bên cạnh nàng.
Thích một người là níu kéo, thật lòng yêu một người là hi sinh.
Bạch Linh mỉm cười nhìn bầu trời rõ ràng là một màu u ám trước mắt, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Khiến nàng cảm thấy, bầu trời tươi sáng đến kỳ lạ.
“Mẫu thân, chúng ta nên về thôi.
Ta muốn làm một bữa sáng thật ngon cho huynh ấy thưởng thức.
Thời gian của huynh ấy ở đây đã không còn nhiều nữa.
Ta muốn trân trọng quãng thời gian ít ỏi này...”
Lâm Vũ điên cuồng vào sâu trong rừng núi tìm kiếm, hắc cẩu cũng không hề phát hiện ra một chút tung tích nào về mẫu thân của Bạch Lãng.
Điều này thật vô lý, Bạch Lãng là một người đơn thuần, chắc chắn sẽ không nói dối hắn...
Lâm Vũ chợt dừng bước, hoảng sợ tới cực điểm, hắn cảm thấy có gì đó không ổn...Nếu Bạch Lãng nói dối hắn thì sai, vết thương trên người Bạch Lãng không hề do yêu thú gây ra, vết thương tuy nhiều nhưng hoàn toàn không có điểm trí mạng.
Với lại tại sao yêu thú phải bắt đi mẫu thân Bạch Lãng, việc này hoàn toàn vô lý.
Lâm Vũ nhớ lại những lần Bạch Lãng vô tình muốn chạm vào Huyết Tinh.
Là vô tình hay cố ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...