Trước lối vào bí cảnh đã có vô số tu sĩ tụ tập, khắp nơi đều là tiếng ồn ào náo nhiệt, chủ đề được các tu sĩ nói nhiều nhất đương nhiên là bí cảnh. Ai chẳng mang trong mình khao khát đổi đời, nhất phi trùng thiên. Lâm Vũ cũng không ngoại lệ, bảo hắn không chờ mong là giả dối. Rất nhanh, có một người làm Lâm Vũ chú ý. Đó là vị tiểu ca mặc một bộ đồ đen rộng thùng thình. Nhưng đó khônh phải điều gây lên Lâm Vũ chú ý.
Điều làm cho Lâm Vũ chú ý là vị tiểu ca này đang dao bán bản đồ bí cảnh, một viên hạ phẩm linh thạch một tấm bản đồ. Với tu sĩ mà nói đây là cái giá rất rẻ, thậm chí là cho không. Nghe vị tiểu ca này chào hàng đã biết sặc mùi lừa đảo. Nhưng cho không,có ngu mới không lấy, nếu tấm bản đồ là giả thì chỉ mất một viên hạ phẩm linh thạch, còn nếu là thật thì đó chính là vô tận cơ duyên. Còn cần lựa chọn sao, tất nhiên là phải mua.
Lâm Vũ đi đến trước mặt vị tiểu ca này, khuôn mặt có vẻ hơi trắng bệch, cả người nồng nặc mùi thuốc, nhưng Lâm Vũ vẫn có thể ngửi thấy một mùi thối như có như không từ vị tiểu ca này.
“ Bán cho ta một tấm”
Lâm Vũ từ trong người móc ra một viên hạ phẩm linh thạch giao cho tiểu ca, rất nhanh vị tiểu ca này từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Lâm Vũ. Không thể không nói tấm bản đồ này thật chi tiết, mọi nơi đều được đánh dấu cụ thể. Xem xong tấm bản đồ, Lâm Vũ liền quay người rời đi.
Hắc cẩu lúc này mới tiến lại gần Lâm Vũ dùng thần thức nói “ trên cơ thể hắn có mùi xác chết”
“ Nói nhảm, ta cũng ngửi thấy nhưng liên quan gì đến chúng ta “
Lâm Vũ trở về vị trí cũ, tiếp tục chờ đợi bí cảnh mở ra. Bỗng một âm thanh vang lên khiến bầu không khí trở lên yên tĩnh “ Là Bách Hoa Dương công tử, Bách Hoa Dương công tử”.
Chỉ thấy một vị công tử cả người hoa phục lỗng lẫy, khuôn mặt vô cùng trẻ trung, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp. Tu vi càng là đạt tới tẩy cốt cảnh đỉnh phong chỉ còn kém nửa bước liền đột phá trở thành hoán huyết cảnh cường giả. Đằng sau vị công tử đó là hơn mười tên thông kinh cảnh, từ đó có thể thấy được vị công tử này không đơn giản.
Lâm Vũ cũng hiếu kì,tò mò hỏi người bên cạnh “ Người này là ai”
Nhưng càng bất ngờ là chính Lâm Vũ cũng không để ý đến bên cạnh mình lại là một vị đại mỹ nữ. Tu vi cũng đã đạt đến tẩy cốt cảnh. Mỹ nữ xoay người lại nhìn Lâm Vũ một chút, không lạnh không nhạt trả lời “ Đừng hỏi ta” sau đó liền quay đầu lại không thèm để ý đến Lâm Vũ.
“ Nha ngươi kiêu ngạo, vợ ta còn đẹp hơn ngươi nhiều”
Lâm Vũ trong lòng tự an ủi bản thân, tiếp tục chú ý đến vị công tử trước mắt, xem ra vị công tử này danh khí không tệ,được rất nhiều tu sĩ hoan nghênh. Tất cả lời nói đều là vị công tử này tốt bao nhiêu, nhiệt tình giúp đỡ mọi người thế nào, trẻ tuổi đã tài hoa ra sao. Lâm Vũ nghe một lúc liền bịt tai không nghe nữa.
Đợi mọi người dần im lặng về sau, vị Bách Hoa Dương công tử lúc này mới tỏa ra nụ cười ấm áp, từ tốn nói “ Các vị, như mọi người đã biết bí cảnh này chỉ có từ tẩy tủy cảnh trở xuống mới có thể đi vào. Những vị luyện khí cảnh đi vào chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh. Dương mỗ bất tài, xin nguyện dẫn các vị luyện khí cảnh tìm cơ duyên, để mọi người có thể an toàn rời bí cảnh”
Vô số tiếng hoan hô, tiếng ca ngợi vang lên ầm ĩ. Rất nhanh đã có hơn ba mươi người gia nhập đội ngũ của vị công tử này. Bỗng vị Bách Hoa Dương công tử này trên mặt mang theo nụ cười ấm áp đi đến chỗ Lâm Vũ hỏi “ Cô nương, tại hạ là Bách Hoa Dương không biết quý tính đại danh của cô nương là gì?”
Thì ra là đến bắt chuyện với vị đại mỹ nữ bên cạnh, Lâm Vũ trong lòng nghĩ đến.
“ Tiểu nữ tên gọi Lưu Ly Lan Linh, không biết công tử tìm tiểu nữ có chuyện gì sao”
Bách Hoa Dương nở ra một nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt tươi cười, cộng thêm vẻ trẻ trung trên khuôn mặt, quả là một vị suất ca. Ấm áp nói “ cô nương là phận nữ nhi, trong đó lại vô cùng nguy hiểm, chi bằng để ta bảo vệ cô nương một đoạn đường. Cô nương thấy sao?”
“Đa tạ ý tốt của công tử, xin cho phép tiểu nữ từ chối”
Bách Hoa Dương công tử trên mặt nộ ra vẻ tiếc nuối, thở dài “ Đáng tiếc” nhưng không hề ép buộc,sau đó quay ra cười nhìn Lâm Vũ hỏi “ Vậy còn vị huynh đệ này, không biết có muốn cùng tại hạ đi cùng một đoạn đường không”
Lâm Vũ cũng nở một nụ cười sau đó khéo léo từ chối.
Nhưng con chó săn của vị Bách Hoa Dương lại không như vậy, thấy Lâm Vũ từ chối liền tức giận mắng “ ngươi chỉ là một tên phàm nhân, được Hoa Dương công tử mời là phúc phận của ngươi. Ngươi lại không biết điều mà từ chối. Muốn chết”
Sau đó liền lao đến,linh lực bạo phát tấn công Lâm Vũ. Lâm Vũ cũng không do dự liên tục đánh trả. Trận chiến diễn ra hoàn toàn nghiêng về phía Lâm Vũ, chỉ cần cho Lâm Vũ ít thời gian liền có thể đánh bại tên chó săn đó.
Nhưng lúc này, vị Bách Hoa Dương công tử lên tiếng “ Dừng tay” sau đó tát cho tên chó săn một cái. Nhìn Lâm Vũ, khuôn mặt hối lỗi nói “ mong vị huynh đài đây tha thứ, là do ta quản thuộc hạ không chu đáo”
Lâm Vũ chỉ cười nhạt cho qua chuyện nhưng trong lòng nghĩ gì không ai biết.
Xong xuôi mọi chuyện, Bách Hoa Dương mới dẫn mọi người rời đi. Trước lúc đi, tên chó săn còn không quên quay đầu lại mắng hai câu “ một tên phàm nhân vô dụng, một kẻ phàm căn phế vật. Hai người các ngươi quả nhiên là xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp” mới chịu theo vị Bách Hoa Dương công tử rời đi
Lúc này Lâm Vũ mới quay sang hỏi Lưu Ly Lan Linh “ sao ngươi vừa nãy lại từ chối,không đi theo hắn”
Lưu Ly Lan Linh cũng quay sang nhìn Lâm Vũ, đôi mắt như lưu ly, lung linh màu hồng tím, không thể phủ nhận cái tên Lưu Ly Lan Linh vô cùng thích hợp với vị đại mỹ nữ trước mặt, chỉ cần nhìn vào đôi mắt này cũng đã đủ hút hồn không biết bao nhiêu người đàn ông trong thiên hạ.
“Vậy sao ngươi không đi với hắn”
“ Ta thích một mình”
“ Ta cũng vậy”
Lâm Vũ yên lặng trong lòng đánh giá cô gái bên cạnh hắn, người này không hề đơn giản,vô cùng thông minh lại xảo trá, đừng nhìn hắn và cô ta chỉ nói vài lời đơn giản. Nhưng trong đó chính là môt cuộc đấu trí vô cùng kịch liệt, cô ta không ngốc, hắn cũng không phải người ngu. Hai bên chỉ nói nửa có nửa không để che dấu đi tất cả. Nhìn như cuộc nói chuyện vô nghĩa nhưng lộ ra rất nhiều tin tức. Cô ta dùng chính câu hỏi của hắn để hỏi lại hắn che dấu đi ý nghĩ bản thân, hắn lại dùng một câu trả lời vô nghĩa để không lộ ra một tia sơ hở. Rồi lại bị chính cô ta dùng nó bịt đi tất cả. Ha Ha còn về hai bên che dấu điều gì trong đầu, chap sau sẽ rõ.
Thu hồi suy nghĩ, Lâm Vũ khẽ mỉn cười, xem ra chuyến đi này không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Cùng lúc đó, Lưu Ly Lan Linh cũng yên lặng đánh giá Lâm Vũ. Lâm Vũ cho nàng cảm giác hắn là một tên ngu ngốc. Nhìn con cẩu bên cạnh hắn liền biết, là một con mặt ngốc cẩu. Nhưng càng như vậy,Nàng càng khẳng định Lâm Vũ kẻ này không hề đơn giản. Nàng không thể biết được hắn suy nghĩ điều gì, toan tính điều gì. Từng hành động,lời nói của hắn đều không có sơ hở.
Loại người này chỉ có hai loại,một là quá thông minh, am hiểu lòng người, diễn kĩ quá tốt,hai hắn là một kẻ ngốc thật. Nhưng nàng càng thiên về hướng loại thứ nhất nhiều hơn.
Không để mọi người đợi lâu, rất nhanh cửa vào bí cảnh liền mở ra. Các tu sĩ không do dự điên cuồng chen nhau lao về phía trước. Một trận cơ duyên kèm theo máu tươi rất nhanh lại được lần nữa tiếp diễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...