La Mị Nguyệt nhìn vị công tử vị công tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người đẹp như tranh vẽ, nụ cười ấm áp như gió xuân, cả người khí chất bất phàm, siêu phàm thoát tục trước mắt không khỏi mỉn cười nói.
“Đa tạ công tử đã có lòng hảo tâm muốn giúp đỡ Long Tiên Nam, đề nghị của công tử, tiểu nữ cần thêm chút thời gian để suy xét, mong công tử lượng thứ”
Vị công tử thong dong cười nhạt, gật đầu đồng ý. Hắn cũng không hi vọng La Mị Nguyệt sẽ ngay lập tức chấp nhận yêu cầu của hắn.
“Không sao, đây là điều cần thiết. Ta rất thích những người phụ nữ thông minh như cô nương”
La Mị Nguyệt mỉn cười đa tạ. Nói thật đề nghị của vị công tử này quả thật vô cùng hấp dẫn, khiến cho nàng động tâm không thôi. Chỉ cần Long Tiên Nam đồng ý hợp tác với tổ chức thế giới mới. Ngay lập tức, tổ chức này sẽ giúp nàng chấm dứt nguy cơ chiến tranh đang xảy ra ở Long Tiên Nam, không những vậy còn cho nàng vay mượn một khoản tiền khổng lồ với con số trên trời, giúp Long Tiên Nam phát triển nhanh chóng, tổ chức này còn cam kết sẽ không can thiệp vào chuyện nội bộ của Long Tiên Nam. Thực sự là trăm lợi, không hại. Như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy. La Mị Nguyệt nhìn vị công tử trước mắt, nhịn không được hỏi.
“Công tử có thể cho tiểu nữ biết mục đích khi làm vậy không”
Vị công tử nhẹ nhàng mỉn cười, cầm chén trà trên tay nhẹ nhàng nói.
“Ta làm vậy vì dân chúng trong thiên hạ”
“Nếu tất cả mọi người trong thiên hạ đều nằm dưới quyền cai trị của một người mãi mãi, thì không phải sẽ rất tốt sao. Cô nương thấy ta nói đúng không”
La Mị Nguyệt nhíu mày, nhìn vị công tử trước mắt khó hiểu nói.
“Công tử nói vậy có ý gì, thứ lỗi cho tiểu nữ không hiểu. Công tử có thể giải thích rõ hơn được không…”
Vị công tử chỉ mỉn cười, lắc đầu không trả lời, sau đó đứng dậy, cáo từ rời đi. Chợt vị tử này bỗng dừng bước, quay đầu nhìn La Mị Nguyệt mỉn cười nói.
“Không biết cô nương đã nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ của đệ nhất mỹ nữ tham nguyên đế quốc, Vạn Bảo Nhi. Con gái của các chủ Vạn Tiền Các chưa.”
La Mị Nguyệt sửng sốt trong giây lát, tin tức này hôm qua nàng cũng vừa mới nhận được. Đây chính là một chuyện lớn chấn động Đại Vận Thế Giới. Chẳng qua vẫn chưa công bố rộng rãi mà thôi. La Mị Nguyệt suy nghĩ một lúc, sau đó liền mỉn cười nói.
“Đa tạ công tử đã nhắc nhở, tới lúc đó. Tiểu nữ nhất định sẽ tham gia”
Vị công tử mỉn cười hài lòng, quay người rời đi. La Mị Nguyệt nhìn theo bóng lưng vị công tử, dù đây là lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng vị công tử này đã mang lại cho nàng cảm giác. Vị công tử này là bậc chính nhân quân tử, lòng mang thiên hạ. Thấu tình đạt lý, biết đối nhân xử thế, quả thật là một người tốt hiếm có trên thế gian này.
Lâm Vũ cùng ba vị huynh đệ nằm trên mặt đất, vô lực nhìn người dân như xác sống đang lao tới, lấy mạng bọn hắn. Đến đây là kết thúc, Lâm Vũ hắn không cam tâm, không cam tâm. Hắn không muốn chết. Hắn không muốn chết…
Lâm Vũ hai bỗng mắt trở nên đen kịt, sâu thẳm như chứa đựng mọi sự tà ác, nham hiểm của thế gian, khí chất trở lên lạnh lùng, lãnh khốc như ác ma, mái tóc dần trở nên bạc trắng. Cả thiên địa như biến sắc, vặn vẹo đầy tà ác, chìm trong màn đêm tăm tối, đen kịt. Hệ thống thấy vậy nhịn không được sợ hãi, run rẩy nói.
“Chủ…Chủ nhân…Người tỉnh…”
Vô Thượng giới, Nhất Niệm Độc Tôn đang cầm một quân cờ trên tay, đột nhiên quân cờ nằm trong tay hắn bỗng nhiên nổ tung, nát thành tro bụi, tên vô thượng nhíu mày, sát ý trong lòng nổi lên.
Một vị nam tử dẫn theo một con hắc hổ, cùng một con kỳ lân đang dạo bước trên cánh đồng vắng, tên nam tử đột nhiên rùng mình dừng lại, quay đầu nhìn về phương xa, ánh mắt mang theo sợ hại cùng nghi hoặc. Ma đã thoát ra khỏi nơi đó rồi sao. Không thể nào, không có khả năng. Hắn không bao giờ có thể thoát ra khỏi nơi đó, chắc chắn không…
Tất cả người dân Tiêu Lâm thôn trước sự thay đổi của Lâm Vũ, dù bị điều khiển lý trí nhưng vẫn biết run rẩy sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất. Ma Vật Lý Hùng đến thở nhẹ cũng không dám, chỉ biết cúi đầu quỳ trên mặt đất run nẩy bẩy.
Lâm Vũ ánh mắt đen kịt đầy tà ác, không chứa một tia tình cảm. Cả người lãnh khốc, vô tình nhìn về phương xa. Sau đó lập tức ngã lăn trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Ma Vật Lý Hùng thấy vậy không do dự sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
“Định”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên. Khiến thời gian như đọng lại. Ma Vật Lý Hùng cùng toàn bộ người dân Tiêu Lâm thôn đều đứng yên bất động.
Từ trong hư không, một vị lão giả lão giả khuôn mặt vừa cương nghị, lại vừa hiền lành hiện ra. Người này không phải ai khác. Chính là Đại Trí. Đại Trí nhìn xung quanh nhíu mày, vừa nãy rõ ràng có một ánh nhìn ghê rợn bao trùm toàn bộ người hắn nhưng ngay sau đó liền biến mất. Ánh mắt này cho hắn một cảm giác. Hắn chỉ là một con cờ nằm trong tay kẻ khác, mọi điều hắn nghĩ, hành động của hắn đều bị nhìn thấu, điều khiển theo cách kẻ đó sắp xếp. Quá kinh khủng.
Đại Trí nhìn bốn vị huynh đệ nằm hôn mê trên mặt đất, lại nhìn những người dân xung quanh, nhịn không được thở dài. Giúp bốn vị huynh đệ giải độc.
“Huynh đệ, ngươi mau tỉnh, mau tỉnh lại…”
Lâm Vũ mơ màng mở mắt, hắn thấy ba vị huynh đệ đang nhìn hắn. Lâm Vũ nhịn không được chán nản nói.
“Đây là âm phủ sao, chúng ta mau đi đầu thai thôi”
“Bốp…”
“Huynh đệ, ngươi mau tỉnh lại. Chúng ta vẫn còn sống”
Lâm Vũ nghe xong, liền vội vàng giật mình bật dậy, tự tay vả thật mạnh vào mặt mình.
“Bốp…Á…Đau…Ha ha…Ta còn sống ha ha…”
Lâm Vũ nhịn không được ngẩng mặt lên trời, bật cười ha hả. Hắn sớm nên biết điều này mới đúng. Hắn thông minh tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, sao có thể chết được chứ. Hắn mà chết thì còn cái gì để xem nữa. Không phải sẽ khiến rất nhiều mỹ nữ trong thiên hạ phải cô đơn sao ha ha…
“Huynh đệ, ngươi mau tới đây. Chính vị này đã cứu chúng ta”
Lâm Vũ lúc này mới bừng tỉnh, trở về thực tại. nhìn về phía ba vị huynh đệ, kim quang sáng mù hai mắt hắn. Đây không phải ông lão lừa đảo…À không, Đại Trí tiền bối đó sao.
Lâm Vũ đang định muốn chắp tay đa tạ thì Đại Trí đã mỉn cười, nói.
“Từ sau lần chia tay. Thiếu hiệp đã trưởng thành lên rất nhiều.”
“Quả thật, khó khăn sinh đại bàng, dễ dàng sinh gà công nghiệp. Thiếu hiệp từ một con gà công nghiệp nay đã trở thành một con gà biết đi bộ. Xin chúc mừng thiếu hiệp”
Lâm Vũ mặt đen lại. Đây là mắng hắn, vẫn là đang khen hắn. Dù vậy, Lâm Vũ hắn vẫn chắp tay, đa tạ Đại Trí. Mang ơn người không thể không báo đáp.
“Đa tạ Đại Trí tiền bối đã cứu giúp, ơn này ta nhất định không quên”
Đại Trí chỉ lắc đầu mỉn cười, sau đó liền chắp tay cáo từ rời đi.
Lâm Vũ nhìn người dân Tiêu Lâm thôn nằm hôn mê trên mặt đất, nhìn ma vật Lý Hùng cả người đứng yên không động đậy. Không do dự trực tiếp một quyền giết chết ma vật Lý Hùng. Giải quyết tất cả mọi chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ tựa vào gốc cây đứng đằng xa nhìn ba vị huynh đệ đang nói lời tạm biệt với người dân Tiêu Lâm thôn. Người dân ai lấy đều cảm động, không nỡ để ba vị huynh đệ rời đi.
Chính Nhất thấy Lâm Vũ đứng tựa người ở gốc cây đằng xa nhìn xem tất cả, nhịn không được mỉn cười, kéo Lâm Vũ lại vui vẻ nói.
“Ha ha…Thật ra mọi người nên cảm ơn Lâm Vũ huynh đệ, đệ ấy mới là người có công lớn nhất trong chuyện này ha ha…”
Lâm Vũ còn muốn nói gì đó, thì đôi bàn tay nhăn nheo của vị thôn trưởng đã nắm lấy tay Lâm Vũ, vị thôn trưởng nhịn không được bật khóc, nghẹn ngào nói.
“Đa tạ thiếu hiệp đã giúp đỡ, ơn này, thôn dân chúng ta nhất định sẽ không bao giờ quên”
Lâm Vũ nhìn khuôn mặt nhăn nheo của vị thôn trưởng, lại nhìn khuôn mặt chất phát, lương thiện của người dân Tiêu Lâm thôn, không biết nên nói gì cho phải. Bỗng một vị bác gái mập mập, nhịn không được nhét một con gà mái vào tay Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Thiếu hiệp xin hãy nhận lấy…”
Sau đó là vô số người dân, mang theo từng mớ rau, quả trứng, lương khô nhét vào tay Lâm Vũ.
“Cả ta nữa…ta nữa…ta nữa…Thiếu hiệp xin hãy nhận lấy”
Lâm Vũ nhìn con gà mái trong tay, nhìn từng mớ rau quả trứng, nhìn từng người dân hiền lành đang mỉn cười vui vẻ nhét vào tay hắn tấm lương khô nhỏ bé. Nhịn không được mỉn cười nói.
“Đa tạ”
Ba vị huynh đệ Chính Nhất, Chính Nhị, Chính Tam cũng mỉn cười vui vẻ nhìn Lâm Vũ. Thật hiếm khi bọn hắn thấy được, Lâm Vũ mỉn cười thật lòng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...