Nhân Lộ Thành Thần

Lâm Vũ hắn hiện đang ở Ngũ Diệu thành, một thành trì nhỏ của Tinh Vọng đế quốc. Sau ba ngày thất nghiệp, cuối cùng số tiền lẻ trong người hắn đã tiêu hết. Lâm Vũ không còn cách nào khác ngoài việc bán đi vô thượng chí bảo Vạn Cổ Kiếm Thần để kiếm chút linh thạch.

“Thiếu hiệp ta thấy ngươi cốt cách khinh kỳ...”

“Đồ thần kinh”

Lâm Vũ cùng hắc cẩu thở dài ngán ngẩm trên đường phố, thực sự tìm một tên điểu kê như tên mập thật quá khó. Sau vài tiếng đi qua, vẫn chẳng có tên ngốc nào chịu mua thanh đại kiếm này cả. Lâm Vũ không còn cách nào khác, đành phải đi tới Vạn Tiền Các thử chút vận may.

“Mỹ nữ, ta nói thật với ngươi. Đây chính là Vạn Cổ Kiếm Thần trong truyền thuyết. Chém nhật nguyệt, hủy luân hồi, tịch diệt thế gian vạn vật”

Vị mỹ nữ phục vụ viên mỉn cười tươi rói. Ngọt ngào nói.

“Ta tin ngươi”

“Vậy sao cô nhìn ta như kẻ ngốc vậy”

“A, có sao”


Hai tay Lâm Vũ bị hai tên bảo vệ cao lớn cầm lấy, vứt ra ngoài Vạn Tiền Các. Lâm Vũ trong lòng thầm mắng xui xẻo.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải dẫn theo hắc cẩu ra khỏi Ngũ Diệu thành. Đi tới một ngọn núi gần đó. Tìm chút linh dược kiếm chút linh thạch. Nhờ vào Hắc Cẩu, Lâm Vũ rất nhanh tìm thấy một gốc hạ phẩm linh dược. Nhưng trước khi Lâm Vũ tới đã có một đám luyện khí cảnh tới trước, đang đánh nhau đầu rơi máu chảy, tranh giành nhau gốc hạ phẩm linh dược này.

“Của ta, của ta...”

“Không, là của ta, của ta...”

Đám người vừa nhìn thấy Lâm Vũ tới, đều quay ra nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ thấy cảnh này chỉ có thể cười gượng.

“Ha ha...ta chỉ đi ngang qua, các ngươi cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta”

Lâm Vũ lại tiếp tục tìm được một gốc hạ phẩm linh dược mới. Nhưng gốc linh dược này cần thêm một năm nữa mới có thể thành thục. Bỗng một tên thông kinh cảnh hai mắt tỏa sáng, vội vàng lao tới. Nhổ luôn gốc linh dược còn chưa chín. Ôm vào trong người hét lớn.

“Đây là của ta, của ta. Ngươi đừng hòng cướp nó”

Lâm Vũ thở dài, trước mặt hắn là vách núi cao vạn trượng, dưới chân hắn là một vực sâu không đáy, trên tay hắn cầm vạn cổ kiếm thần.

Đứng trên vách núi, nhìn vực sâu không đáy trước mắt. Lâm Vũ không khỏi thở dài cảm khái.

“Nhân sinh như mộng, sống có gì vui, chết có gì buồn”

Hắc cẩu đứng ở đằng sau, nước mắt như mưa nhìn Lâm Vũ, gào thét nói.

“Lâm Vũ, ngươi đừng làm vậy. Dù cuộc sống có khó khăn gian khổ. Bên cạnh ngươi vẫn còn có ta, có những người thân yêu của ngươi. Luôn bên ngươi, động viên ngươi”

Lâm Vũ quay đầu nhìn hắc cẩu, mỉn cười nói.

“Hắc cẩu, ngươi đừng cản ta. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi”


Lâm Vũ không do dự, nhắm lại mắt nhảy xuống vách núi. Hắc cẩu vội vàng chạy đến đưa tay bắt lấy Lâm Vũ nhưng đã muộn. Lâm Vũ đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Không...”

Đại Quả Quả ngươi đang ăn gì vậy.

“Bánh mỳ đó, ngon lắm”

Tiểu Quả Quả nghe Đại Quả Quả nói vậy, nhịn không được tức giận hét lớn.

“Ăn Ăn Ăn...Ngươi suốt ngày chỉ biết đi ăn và chơi. Chuyến đi đến mộ huyệt lần này thế nào”

Đại Quả Quả không do dự bẻ một nửa bánh mì nhét vào miệng Tiểu Quả Quả.

“Ngon quá”

Tiểu Quả Quả cầm lấy bánh mỳ ăn say sưa ngon lành. Khoan, đây đâu phải là lúc nàng làm chuyện này.

“Đại Quả Quả. Các ngươi đi theo Nhạc Bất Bại đến ác ma nữ vương mộ huyệt. Chính là để lấy Vạn Ác Ma Kinh. Tránh nó rơi vào tay kẻ xấu. Chắc ngươi cũng biết sự đáng sợ của môn công pháp này. Nếu để nó rơi vào tay kẻ ác, cả Đại Vận Thế Giới một lần nữa sẽ phải chìm trong gió tanh mưa máu”


Đại Quả Quả vẫn tiếp tục gặm bánh mỳ. Mà không quan tâm tới Tiểu Quả Quả đang tức giận.

“Ngươi yên tâm đi, trong thiên hạ này không ai có thể lấy được nó cả.”

Nhạc Bất Bại sau khi rời đi, lại một lần nữa lén lút dẫn theo một đám người quay trở về ác ma nữ vương mộ huyệt. Hắn làm vậy vì lo lắng cho an nguy của thiên hạ. Hắn sợ Vạn Ác Ma Kinh sẽ rơi vào tay kẻ xấu. Lại sợ mọi người vào trong đó gặp nguy hiểm nên đã tìm cách đuổi mọi người rời đi. Còn hắn thì lén lút quay trở về. Gánh trên vai trọng trách lấy đi Vạn Ác Ma Kinh, bảo vệ thiên hạ.

Nhạc Bất Bại hắn lần này đã có chuẩn bị từ trước, dù không phá giải được mộ huyệt, hắn cũng có thể rời đi an toàn. Nhưng khi hắn đến nơi, tất cả đều trống vắng, mộ huyệt cũng đã biến mất. Vậy rốt cuộc là kẻ nào đã lấy đi Vạn Ác Ma Kinh.

Hắc cẩu khinh bỉ nhìn Lâm Vũ từ dưới đáy vực bò dậy. Nhịn không được mắng.

“Ta đã nói với ngươi rồi. Có kẻ ngốc mới đi tin cái lý thuyết đó của ngươi. Cái gì mà nhân vật chính nhảy xuống vách núi là có được vô thượng cơ duyên, có được cao nhân truyền thụ công pháp, từ đó nhất phi trùng thiên, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Sao ngươi có thể nghĩ ra được lý thuyết điên rồ như vậy chứ”

Lâm Vũ bị khinh bỉ trong lòng cùng vô cùng khó chịu. Không phải nên giống các bộ phim cổ trang khác sao, nhân vật chính nhảy núi xuống vách núi. Thế là có được công pháp, cơ duyên, mỹ nữ, cao nhân trợ giúp. Tại sao hắn cũng nhảy xuống vách núi, lại chỉ có được quần áo tả tơi, cả người bầm dập cơ chứ.

“Lâm Vũ, thanh kiếm trong tay ngươi đâu”

“Ta vứt nó ở dưới đáy vực rồi, có kẻ ngốc mới vác theo thứ đó mà leo lên”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui