Từ sau khi sống lại, Lâm Vũ luôn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
“Đinh xét thấy ký chủ hợp lệ. Hệ thống vô địch thiên hạ bắt đầu kích hoạt”.
“Hệ thống vô địch thiên hạ kích hoạt thành công. Mời ký chủ xem xét”
Lâm Vũ nhìn bảng hệ thống trước mặt, mừng rớt nước mắt. Cuối cùng bàn tay vàng của hắn đã tới. Kim thủ chỉ của hắn đã đến. Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.
Giao diện hệ thống không có gì khác biệt so với các hệ thống khác. Cũng là đánh quái thăng cấp, làm nhiệm vụ, tăng kinh nghiệm, kiếm điểm tích lũy đổi lấy vật phẩm. Từ đây hắn sẽ vô địch thiên hạ, đánh khắp thế gian, duy ta độc tôn. Lâm Vũ mừng như điên hỏi hệ thống.
“Cẩu hệ thống ngươi thật lắm trò”
Hệ thống im lặng. Lâm Vũ cũng chẳng thèm bận tâm tới nó. Nhưng ngay lập tức một âm thanh trong trẻo, quen thuộc truyền vào tai Lâm Vũ.
“Đinh hệ thống mở ra chức năng mới. Mong ký chủ xem xét”
Trước mắt Lâm Vũ là một bảng danh sách các vật phẩm đổi bằng điểm đồ sát. Giết một người, nhận được một điểm đồ sát. Vật phẩm vô cùng phong phú từ hạ phẩm linh thạch đến chí tôn linh thạch, từ hạ phẩm pháp bảo đến vô thượng chí bảo, từ hạ phẩm linh dược đến thách cấp linh dược. Có thể nói chỉ cần ngươi đủ điểm đồ sát. Ngươi có thể có tất cả mọi thứ ngươi muốn.
Lâm Vũ mỉn cười, thoải mái nói.
“Có phải ta giết người có thực lực càng mạnh. Điểm đồ sát nhận được càng nhiều đúng không? cẩu hệ thống”
“Đinh, hệ thống chỉ tính theo số lượng không tính theo chất lượng. Dù là tu sĩ hay phàm nhân, thực lực cao hay thấp đều chỉ nhận được một điểm. Ký chủ giết càng nhiều người. Điểm số càng nhiều”
Lâm Vũ mỉn cười, Cẩu Hệ Thống không âm chết được hắn, nên đã chuyển sang chơi dương mưu. Quang minh chính đại cho hắn lựa chọn. Lâm Vũ biết điểm đồ sát là thật, điểm đồ sát có thể đổi tất cả mọi thứ hắn muốn cũng là thật. Nhưng đây chính là cạm bẫy. Cạm bẫy của lòng tham. Hắn muốn càng nhiều thứ thì hắn phải giết càng nhiều người. Lòng tham là không đáy, là thứ không thể thỏa mãn. Dùng sinh mạng của con người để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Đến cuối cùng hắn sẽ mất đi nhân tính. Ngoài mặt thì nói vì kẻ khác, vì thiên hạ. Nhưng trong thâm tâm hắn đã sớm không còn là con người. Mà chỉ là một con thú vật bị lòng tham che mờ hai mắt, sát hại người khác để thỏa mãn ham muốn bản thân. Dù biết rõ tất cả. Nhưng Lâm Vũ không thể phủ nhận. Hắn động tâm rồi. Chỉ cần điểm đồ sát. Ngươi sẽ có tất cả mọi thứ ngươi muốn. Thử hỏi thế gian này, có ai không động tâm trước sự cám dỗ lớn đến như vậy. Lâm Vũ lắc đầu, cẩu hệ thống càng ngày càng biết cách khiến hắn chui đầu vào chỗ chết. Lần này còn quang minh chính đại mời chào hắn tìm đường chết. Một cạm bẫy chết người đầy ngọt ngào của lòng tham. Lâm Vũ trong lòng gầm thét đấu tranh dữ dội, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục bước tới thành trì gần nhất.
Ba ngày sau, Lâm Vũ hiện đang đứng trước Huyết Tội Chi thành, tại Nhất Kỳ Đế Quốc. Nơi hắn được chôn, chính là ngọn núi cách đây không xa. Lâm Vũ bước vào trong Huyết Tội Chi thành. Đây là nơi ngư long hỗn tạp. Là thiên đường của thợ săn tiền thưởng. Nơi kẻ ác hoành hoành, cướp bóc, giết người xảy ra khắp nơi. Nơi này không có luật lệ. Chỉ cần ngươi là cường giả, ngươi chính là luật. Nơi mà mọi tên tội phạm hướng tới để lẩn trốn. Nơi cái ác ngự trị tất cả.
Vừa bước vào trong, một mùi hôi thối bẩn thỉu, sặc mùi máu tanh chui thẳng vào mũi Lâm Vũ. Trên đường phố khắp nơi đều là chất thải, nước đen ngòm, bốc mùi hôi thối. Trộn lẫn xác chết của một loài sinh vật gì đó đã bị phân hủy không ra hình dạng. Trên vách tường đều là những hàng dài máu tanh đen kịt.
“Bốp...con tiện nhân, còn không mau cút”
“Cầu xin ngài, đây là số tiền cuối cùng của tôi. Nếu ngài lấy đi. Tôi sẽ chết mất, cầu xin ngài...”
Ngay trước mắt Lâm Vũ là hình ảnh một người phụ nữ gầy gòm ốm yếu, khuôn mặt khắc khổ bị một tên đại hán đánh bầm dập, đạp trên mặt đất, khắp người là đều là máu. Nhưng vẫn quỳ xuống bám lấy chân người đàn ông, khóc lóc cầu xin sự thương hại của hắn.
Lâm Vũ lạnh lùng bước tiếp về phía trước, trước mắt hắn lại là cảnh tượng khác, một đám trẻ nhỏ gầy yếu, xanh xao cả người đều là vết bầm tím, bị nhốt trong lồng sắt, nghênh ngang giao bán trên đường phố. Một tên thương nhân béo mập đang mua chúng về làm nô lệ.
Lâm Vũ tiếp tục bước tiếp, trước mắt hắn là hai đám ác tặc đang chém giết, tranh đoạt địa bàn lẫn nhau. Đầu người rơi trên mặt đất, lăn xuống dưới chân Lâm Vũ. Máu tươi phun ra như suối ướt đẫm mặt đất, đâu đâu cũng là xác người chết. Những người dân sống trong căn nhà tồi tàn, rách nát xung quanh thì đã sớm sợ hãi tới mức đóng chặt cửa lại, ôm nhau run lẩy bẩy không dám ngó mặt ra xem.
Lâm Vũ không dừng lại, lạnh lùng đi xuyên qua đám người. Đám ác tặc thấy vậy đều dừng lại, sau đó hét lớn như con thú điên lao đến giết Lâm Vũ.
“Rầm...”
Từng đầu người lần lượt nổ tung, máu tươi phun ra như suối rơi trên mặt đất, Lâm Vũ lạnh lùng bước qua. Sau lưng hắn là vô số xác chết lần lượt ngã xuống, dưới cơn mưa máu đầy yêu diễm.
Lâm Vũ bước vào hội thợ săn tiền thưởng, hắn muốn trở thành thợ săn tiền thưởng kiếm chút linh thạch. Nhưng Lâm Vũ không vội đăng ký, mà hắn đi đến bảng treo nhiệm vụ, xem các nhiệm vụ được ghi trên đó. Hắn muốn xem thử, mười năm qua đi. Thế gian đã thay đổi ra sao.
Đứng top 1 nhiệm vụ chính là tìm người. Điều này khiến Lâm Vũ vô cùng ngạc nhiên. Mức giải thưởng là vô hạn. Ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần tìm được người. Ngươi sẽ có tất cả mọi thứ ngươi muốn. Lâm Vũ xem phần giới thiệu nội dung nhiệm vụ: Điện Chủ Thiên Cơ Điện, Thiên Cơ Tinh ngay sau khi tính toán thiên cơ, thôi diễn tương lai để cứu đại vận thế giới đã hộc máu mà chết.
A nhân tài, quả là nhân tài. Lâm Vũ trong lòng thán phục tự thẹn không bằng, đường đường là một trong những lão quái vật mạnh nhất Đại Vận thế giới, lại chết vì lý do lãng xẹt này.
Trước lúc chết, điện chủ Thiên Cơ Tinh đã nói lời trăn trối cuối cùng.
“Ngày đại thụ che kín bầu trời, hoa bỉ ngạn phủ khắp nhân gian. Nhật Nguyệt điên đảo, âm dương lẫn lộn, đảo nghịch càn khôn cũng là ngày mọi thế giới phải diệt vọng. Hắn sẽ tự tay bóp nát mọi thế giới”
Lâm Vũ trong lòng hô ngưu bức, thật ngưu bức. Ai có thể ngưu bức được như vậy, quả là mãnh nhân. Lâm Vũ tiếp tục xem tiếp.
“Không...Sát...Lâm...Truy...Vũ...được...hay...giết...”
Lâm Vũ mặt đen lại, sao tên kia cũng tên là Lâm Vũ. Nhỡ hắn bị thiên hạ hiểu nhầm, vô oan hãm hại hắn thì sao. Thật xúi quẩy. Nhưng câu cuối có vẻ hơi khó hiểu. Dù Lâm Vũ đã dịch đi dịch lại nhưng vẫn chỉ có một kết quả.
“Không được truy sát hay giết Lâm Vũ”
Nhưng trên tờ giấy lại dịch thành “không được phép để Lâm Vũ sống sót, phải truy sát hay giết hắn bằng mọi giá”. Lâm Vũ cảm thấy khó hiểu là do hắn dịch có vấn đề hay đám kia mắc căn bệnh não bổ nghiêm trọng chứng.
Hắc Cẩu lúc này cũng không nhịn được dùng thần thức truyền âm nói chuyện với Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, kẻ đó liệu có phải là ngươi không”
Lâm Vũ khinh bỉ nhìn hắc cẩu nói.
“Ngươi nghĩ ta ngưu bức vậy sao”
Hắc cẩu nở một nụ cười vô sỉ.
“Hắc hắc, đúng vậy. Tên tiểu nhân vô sỉ ham tiền hám sắc nhà ngươi có thể làm được việc đó sao, không thể ha ha...”
Lâm Vũ tiếp tục nhìn nhiệm vụ treo thưởng, nhưng càng xem khuôn mặt hắn càng đen lại.
“Treo thưởng tên ác ma Lâm Vũ, đã cấu kết với ác tặc Y Độc Ma dùng thủ đoạn hàn hạ, vô sỉ, độc ác, nham hiểm lừa gạt giết hại một trăm vạn người vô tội tại U Ám rừng rậm”
“Treo thưởng tên ác ma Lâm Vũ đã giết chết hàng vạn người tam cốt phái, huyết tẩy tam cốt phái từ trên xuống dưới. Đến người nhà trẻ nhỏ cũng không tha. Cả tam cốt phái trên vạn nhân mạng đều chết sạch”
“Treo thưởng tên ác ma Lâm Vũ, vì tham lam bảo vật. Tại bí cảnh núi Kim Linh và bí cảnh núi Vân Châu. Đã âm mưu hãm hại, giết sạch toàn bộ tu sĩ cướp lấy bảo vật. Sau đó rời đi”
“Treo giải thưởng tên ác ma Lâm Vũ, sát cha hại mẹ. Thông đồng Nhật Nguyệt Thần Giáo đồ sát bách tính muôn nơi”
“Treo giải thưởng tên ác ma Lâm Vũ, hắn chính là kẻ phía sau dựt giây, khiến ma đạo đồ sát người dân, tất cả người mang họ Lâm chết đều do tự tay hắn gây ra”
Không chỉ vậy, còn vô số hắc oa cõng lên đầu hắn. Cái gì mà cưỡng hiếp dân nữ nhà lành, già trẻ không tha. Lừa gạt, buôn người, bắt cóc nô lệ. Hành hung người già trẻ nhỏ. Lâm Vũ im lặng hai tay nắm chặt.
Lúc này, một vị thợ săn tiền thưởng trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đứng cạnh Lâm Vũ, quay ra nhìn Lâm Vũ mỉn cười vui vẻ nói.
“Huynh đệ, ta thấy ngươi rất quen mắt. Hình như đã thấy tấm ảnh của ngươi treo ở đâu đó”
Lâm Vũ nhìn vào tấm hình mình được treo trên nhiêm vụ, quay ra mỉn cười vui vẻ nói.
“Huynh đệ, ngươi nhận nhầm người rồi. Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt.”
Vị thợ săn tiền thưởng trẻ tuổi cảm thấy cũng đúng, liền mỉn cười tiếp tục xem nhiệm vụ treo thưởng. A người tên Lâm Vũ này, giống y hệt người ta vừa nói chuyện. Thảo nào cảm thấy vị huynh đệ đó vô cùng quen...
“Lâm Vũ, tên ác ma Lâm Vũ đang ở đây. Mọi người mau bắt hắn.”
Vị thợ săn tiền thưởng trẻ tuổi vội vàng hét lớn, quay ra nhìn Lâm Vũ. Nhưng Lâm Vũ đã sớm biến mất. Khiến mọi đám thợ săn đang uống riệu đàm luận, say sưa nhìn nhiệm vụ bỗng im lặng mà dừng. Sau đó như ong vỡ tổ, náo loạn truy tìm Lâm Vũ.
Bỗng một giọng hét lớn vang lên.
“Lâm Vũ hắn đã chạy ra khỏi cửa, chạy trốn. Mau đuổi theo”
Khiến đám thợ săn như điên loạn lao ra ngoài tìm kiếm. Cả hội thợ săn đông đúc bỗng chỉ còn lác đác vài người.
Còn Lâm Vũ, hắn đang đeo chiếc mặt nạ sói ngồi thư thả uống riệu một mình trong hội thợ săn tiền thưởng, mỉn cười nhìn đám thợ săn chạy ra ngoài tìm hắn. Đây chính là hiệu ứng đám đông.Một con dê đi trước cả đám sẽ nối đuôi theo sau.
Người hét lớn nói Lâm Vũ đã rời khỏi hội thợ săn. Không ai khác ngoài hắn. Lâm Vũ mỉn cười đứng dậy. Đi đến nơi đăng ký thợ săn tiền thưởng. Thuận lợi trở thành tên thợ săn cấp một. Tên thợ săn có cấp bậc rác rưởi nhất, phế vật nhất trong hiệp hội. Đó là cấp bậc dành cho sâu kiến, dân thường không có thực lực, không thể tu luyện. Là dành cho phế vật. Lâm Vũ cũng giống vậy, bởi vì kiểm tra hắn không có linh căn. Bởi vì hắn không có linh căn nên trong mắt người khác hắn là tên phế vật, vô dụng không thể tu luyện. Chính vì vậy hắn đã trở thành thợ săn cấp một. Thợ săn phế vật nhất. Rác rưởi nhất.
Lâm Vũ mang theo hắc cẩu rời khỏi hội thợ săn. Trên đường đi Hắc Cẩu nhịn không được hỏi Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, nếu một ngày ngươi có thực lực hủy diệt thế gian. Ngươi sẽ làm gì”
Lâm Vũ gõ đầu hắc cẩu mỉn cười mắng.
“Đánh đánh, giết giết có gì vui. Ta chẳng có lý do gì hủy diệt thế gian này. Kẻ muốn vô địch thiên hạ, kẻ muốn chưởng khống sinh tử, kẻ muốn trường sinh bất lão còn ta, ta chỉ muốn một cuộc sống an ổn mà thôi. Sống mỗi ngày thật vui vẻ không tốt sao. Hơn thua, đua tranh cuối cùng được cái gì. Ta không cầu trường sinh chỉ cầu hai chữ bình yên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...