Cầm trong tay một mảnh ngọc bội hình tròn, màu xám trắng kỳ lạ. Nếu nhìn kỹ,bên trong viên ngọc bội như trạm khắc thiên địa vạn vật, nhưng nếu nhìn lại lần nữa, nó lại trở thành viên ngọc bội bình thường.
Nhìn viên ngọc bội hồi lâu, Lâm Vũ mỉn cười “Oa Lệ Lệ đợi ta”
Nhưng đúng lúc này, miếng ngọc bội đột nhiên phát sáng, cả tiểu thế giới vỡ thành hai mảnh.
Một giọt tinh huyết đỏ tươi hiện lên trước mặt Lâm Vũ, dưới chân hắn là một đoàn hỏa diễm đen kịt nhưng lại không thể phân biệt được màu sắc.
Kinh khủng thần uy từ hai món đồ đó phát ra, đặc biệt là giọt tinh huyết khiến không gian vây quanh nó như vỡ vụn thành từng khúc vậy.
Lâm Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Giọt tinh huyết đã chui vào trong thể nội của hắn. Một nguồn sức mạnh khổng lồ như vô tận chạy dọc cơ thể Lâm Vũ.
Nguồn sức mạnh này không chỉ bao gồm linh lực, mà nó còn bao gồm cả sinh mệnh, pháp tắc, đại đạo...Nháy mắt Lâm Vũ hiểu ra tất cả.
Giọt tinh huyết hắn hấp thu là máu của sáng thế thần, còn dưới chân hắn là hỗn độn hỏa diễm.
Nhờ vậy mà nhục thân hắn đang điên cuồng tái tạo, linh hồn cũng liên tục được tẩm bổ, linh căn của hắn cũng đang được khôi phục so với trước còn kia còn mạnh hơn vạn lần.
Lâm Vũ minh bạch, một giọt sáng thế thần tinh huyết giúp hắn trong vòng một canh giờ bước vào đại đạo cảnh. Không sai,một canh giờ Lâm Vũ sẽ bước vào đại đạo cảnh. Xin nhắc lại, một canh giờ Lâm Vũ sẽ bước vào đại đạo cảnh. Còn hỗn độn hỏa diễm,sẽ giúp hắn chưởng khống hỗn độn đại đạo.
Thế gian về sau, hắn Lâm Vũ chính là vô địch. Không sai, từ đây Lâm Vũ hắn chân chính vô địch, chưởng khống hỗn độn đại đạo,quyét ngang thiên hạ, không ai địch nổi, Hắn chân chính trở thành chúa tể của thế giới này, siêu việt hết thảy, duy ngã độc tôn.
“Đinh” một thanh âm trong trẻo vang lên “ là một người bạn tốt của kí chủ,há có thể không đồng cam cộng khổ chia ngọt xẻ bùi, phát hiện năng lượng thành công, hệ thống xin nâng cấp phiên bản mới.”
Năng lượng khổng lồ nháy mắt như bị hố đen thôn phệ. Tu vi của Lâm Vũ cũng điên cuồng hạ xuống.
Lâm Vũ tức thổ huyết nhưng không làm được gì. Lâm Vũ điên cuồng vận chuyển dưỡng thể quyết ý đồ cố gắng níu kéo một chút năng lượng nhưng tất nhiên hệ thống sẽ không cho hắn làm vậy.
Lâm Vũ hét lớn, bắt đầu giải phóng năng lượng ra khỏi cơ thể. Hắn Lâm Vũ dù không có được cũng phải đạp đổ, tuyệt đối không để cho cẩu hệ thống có được. Nhưng trong nháy mắt Lâm Vũ không cách nào đưa năng lượng ra khỏi cơ thể hắn.
Lâm Vũ phẫn nộ gào thét “Được, cẩu hệ thống,ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa”
Lâm Vũ không do dự nhảy vào hỗn độn hỏa diễm. Nếu là tu sĩ bình thường, kể cả đại đạo cảnh tu sĩ rơi vào hỗn độn hỏa diễm bên trong, nháy mắt cũng sẽ bị đốt thành tro bụi mà chết.
Nhưng Lâm Vũ không giống trong người hắn có khổng lồ năng lượng do sáng thế thần tinh huyết lưa lại.
Lâm Vũ nhục thân, thậm chí linh hồn hắn nháy mắt bị đốt thành tro bụi. Nhưng khổng lồ năng lượng nháy mắt giúp hắn tái tạo nhục thân, tẩm bổ linh hồn.
Quá trình này lặp đi lặp lại, vô cùng thống khổ để bất kì người nào cũng sẽ phát điên, Lâm Vũ cũng điên rồi, hắn thống khổ điên cuồng gào thét. Diệt thần thể bị hắn điên cuồng vận chuyển ý đồ chống cự sự đau đớn, thống khổ,tuyệt vọng này gây ra nhưng đều vô ích.
Cả tiểu thế giới bị diệt thần thể cắn nuốt đang ngày càng thu nhỏ, một nguồn năng lượng khổng lồ cũng từ đó chạy vào cơ thể Lâm Vũ.
Bên trong cơ thể,sáng thế thần tinh huyết đang cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lượng cho hắn. Bên ngoài cơ thể,cả tiểu thế giới cũng đang bị Lâm Vũ cắn nuốt hóa thành hóa thành khổng lồ năng lượng cho hắn sử dụng. Cả người Lâm Vũ bao chùm hỗn độn hỏa diễm không ngừng lập đi lập lại thiêu đốt cơ thể,linh hồn hắn thành cho bụi. Nhưng nguồn năng lượng khổng lồ nháy mắt tái tạo nhục thân,linh hồn cho Lâm Vũ. Trên đầu hắn, miếng ngọc bội vô danh đang tỏa sáng giữ lại cho Lâm Vũ tia lý trí cuối cùng, không để hắn phát điên do sự thống khổ, đau đớn,tuyệt vọng kinh khủng này tạo ra.
Không biết bao lâu, Lâm Vũ tỉnh lại. Cả tiểu thế giới đã bị hắn hấp thu sạch sẽ, sáng thế thần tinh huyết hắn cũng đã dùng hết, hỗn độn hỏa diễm thiêu đốt cơ thể hắn cũng không còn nữa.
Cảm nhận biến hóa của bản thân, Lâm Vũ vô cùng thất vọng, linh căn của hắn đáng lẽ ra một lần nữa được tái tạo nhưng đã bị cẩu hệ thống hủy hoại. Một lần nữa Lâm Vũ hắn không có linh căn.
Tuy vậy, sau nhiều biến cố, cuối cùng hắn vẫn có thể tu luyện. Cơ thể hắn phát sinh biến hóa kỳ lạ. Theo thường thức của Đại vận thế giới,cơ thể không thể chứa đựng được linh khí trong trời đất. Linh khí chỉ có thể được chứa đựng trong linh căn hình thành linh lực. Nhưng Lâm Vũ khác biệt, cơ thể hắn sau nhiều biến cố xảy ra,đến chính bản thân hắn cũng không giải thích được nguyên nhân cơ thể hắn đã chứa được linh khí. Hay nói cách khác,mỗi một tế bào, mỗi một giọt máu trong cơ thể hắn đều là linh căn, có thể dùng để chứa đựng linh khí.
Điều đó đồng nghĩa với việc, linh lực trong cơ thể hắn là vô tận, hắn có thể thoải mái sử dụng linh lực trong cơ thể mà không lo lắng việc thiếu hụt linh lực.
Cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa,linh lực trong cơ thể hắn cũng có thể nháy mắt khôi phục, võ kỹ, thuật pháp,đại chiêu hắn có thể vô hạn phóng thích.
Không chỉ vậy, Lâm Vũ còn cảm nhận được, bây giờ cơ thể hắn đã không biết mệt mỏi, không bao giờ kiệt sức. Cơ thể hắn đã không cần nghỉ ngơi, hắn có thể liên tục hoạt động mà không hề có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến cơ thể.
Phía sau lưng hắn, dị tượng nổi lên. Đây là dị tượng đầu tiên Lâm Vũ có được, là một ngọn cỏ xanh mơn mởn, đầy sức sống.
Dị tượng rất thần kỳ, có người vừa ra đời đã có dị tượng, có người tu luyện mà thành, cũng có người cho dù cả đời có tu luyện cũng không có được dị tượng.
Dị tượng công dụng nhiều vô số kể, thiên truy bách quái. Có thể phụ trợ, có thể giúp tăng tốc độ tu luyện,có thể tấn công cũng có thể phòng thủ.
Dị tượng không có đẳng cấp chỉ có mạnh yếu. Tu sĩ có dị tượng khác nhau công dụng cũng khác nhau. Dị tượng của Lâm Vũ có thể giúp hắn khôi phục thương thế, chống cự độc tố và mặt trái ảnh hưởng nhanh hơn một điểm, thậm chí là không đáng kể. Ngoài ra,không còn công dụng gì khác. Lâm Vũ gọi nó là “phế vật cỏ”
Bây giờ Lâm Vũ tuy đã có thể tu luyện, nhưng vì không có linh căn, người ngoài hay thậm chí cả đại đạo cảnh tu sĩ cũng vô pháp nhìn thấy cảnh giới của hắn được. Hắn cùng người bình thường đều không có gì khác biệt, đều không có linh căn cho dù ai nhìn vào Lâm Vũ củng chỉ coi hắn là một kẻ phàm nhân không hơn không kém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...