Hứa Nhược Tinh cầm bức ảnh chụp, bên tai là Lê Thần lải nhải không ngừng: "Tình huống như thế nào vậy? Tô Nghi trước kia từng quen cậu sao? Chu Viện Viện đưa cậu ảnh chụp này là có ý gì? Người này trước kia liền không được, nhưng đừng..."
Lời nói còn chưa nói xong, Hứa Nhược Tinh đột nhiên đứng dậy.
Lê Thần theo ở phía sau: "Đi đâu đấy!"
Hứa Nhược Tinh quay đầu nhìn Lê Thần, nói: "Bảo mọi người đưa cậu trở về."
"Tớ không có việc gì." Lê Thần nói: "Trợ lý của tớ cũng đang ăn tối ở gần đây, bảo em ấy đưa tớ trở về, cậu có ý gì? Tính toán đi đâu? Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng cùng Tô Nghi cãi nhau!"
Uống rượu nhiều, nhắc mãi rồi lại nói không ngừng, hơn nữa bức ảnh kia khắc sâu vào trong tâm trí, nếu thật là Tô Nghi, vậy chẳng phải là hồi học cấp ba....
Thật khó hiểu.
Lê Thần cũng không thể hiểu được rốt cuộc giữa ba người này là chuyện như thế nào. Cô nhìn Hứa Nhược Tinh vài bước lên xe, ở trước mắt rời đi. Muốn gọi điện thoại cho Chu Viện Viện hỏi một chút tình huống như thế nào nhưng không còn phương thức liên hệ nữa, chỉ có thể đứng dậm dậm chân, thật sự tức giận!
Này là chuyện gì không biết? Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh thật vất vả mới làm lành lại với nhau, thật là sợ trở về lại cãi nhau một trận!
Hứa Nhược Tinh không hiểu khổ tâm của Lê Thần, đã lái xe rời đi khách sạn. Bên ngoài thời tiết nặng nề, bên trong xe nhiệt độ điều hòa hạ thấp xuống. Ngừng ở ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ, ánh mắt liếc đến chiếc nhẫn, còn có đồng hồ, còn có hai bức ảnh trên ghế phụ.
Như thế nào sẽ có Tô Nghi?
Phía sau xe bóp còi, cô mới hoàn hồn dẫm xuống chân ga.
Lúc sắp đến cửa nhà, chân mày hơi nhíu, lại thay đổi tay lái, lái về Hứa gia.
Hứa mẹ đã nằm xuống nghỉ ngơi, nghe được tiếng mở cửa, kinh ngạc: "Nhược Tinh?"
Hứa Nhược Tinh thấy mẹ, hơi dừng lại một chút rồi hỏi: "Mẹ, lần trước cái băng ghi hình kia đâu?"
Hứa mẹ không rõ nguyên do, vẫn là à một tiếng: "Ở phòng con đấy, con không thấy được sao?"
Buổi sáng ngày đó đi rất vội, thật đúng là không chú ý, cô gật đầu, đi vào trong phòng, cầm băng ghi hình trở lại phòng khách, tìm kiếm cuốn băng trước kia. Hứa Nhược Tinh nhớ rõ, bộ áo ngủ hình như được nhận hồi cấp ba, lớp mười hay là lớp mười một? Cô cúi đầu tìm kiếm, tìm được hình ảnh sinh nhật hồi lớp 11 được giữ lại.
Trong TV, từng màn cưỡi ngựa xem hoa, ở trong đầu cô những ký ức đã sắp xóa đi đột nhiên nảy lên tới.
Lê Thần nhìn màn hình cười: "Hi, Nhược Tinh, tớ là Lê Thần, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, đợi lát nữa tớ chuẩn bị một cái bánh kem cho cậu, không cần quá yêu tớ đâu nha!"
Sau đó là Chu Viện Viện.
Hứa Nhược Tinh giơ tay muốn ấn nút điều khiển, lại nhịn xuống, vẫn là không thể tua nhanh về phía trước.
Chu Viện Viện phất phất tay: "Nhược Tinh, sinh nhật vui vẻ!"
Còn lại không có, khi đó cha mẹ cô biết quan hệ giữa Lê Thần cùng Chu Viện Viện và cô rất thân thiết, đặc biệt ghi lại lời chúc phúc của hai người.
Hứa Nhược Tinh nắm chặt điều khiến từ xa, Hứa mẹ đi tới: "Xem cái gì thế?"
"Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi."
Hứa mẹ ngồi ở bên người cô, bà cũng thật lâu không xem băng ghi hình này, khi đó Hứa Nhược Tinh rất thích cười, rất giống với Lê Thần, bạn bè rất nhiều, sau này, tính tình liền lạnh nhạt dần.
Trong lòng bà cũng không chịu nổi, nhìn đến những video càng cảm thấy rất hoài niệm.
Hứa Nhược Tinh mỗi một cảnh mỗi một người đều xem cẩn thận, hận không thể đem mỗi một màn đều chụp hình xuống dưới, tìm kiếm về dấu vết của bộ áo ngủ để lại. Cô xem quá chậm, khi thì tạm dừng, Hứa mẹ cũng không biết cô đang làm gì, nghi ngờ: "Nhược Tinh, con luôn tạm dừng làm gì?"
Cô hơi hơi hé miệng, lại không biết nói cái gì.
Hiện tại trong đầu rất rối loạn, cấp bách muốn tìm một ít chứng cứ, chứng minh cô không phải miên man suy nghĩ. Video xem hết, từng màn truyền phát tin kết thúc, Hứa Nhược Tinh dựa vào trên sô pha, phía sau còn có vài phần, cô đã không ôm hy vọng, nhưng bên tai nghe được giọng nói: "Chào chú, cái này là quà sinh nhật tặng cho Hứa Nhược Tinh."
"Chào bạn nhỏ." Ba cô cười tươi: "Đi vào ngồi, Nhược Tinh ở bên trong."
"Cháu không vào đâu." Thanh âm trầm thấp: "Cháu còn có việc, chú ơi, phiền chú đem món quà này giao cho cậu ấy."
Mắt cô không một giây rời màn hình, một người mang mũ cùng khẩu trang, bị che khuất. Phía sau ba cô chính là camera, cho nên âm thanh được thu lại thực rõ ràng. Nhưng bởi vì ba cô chắn camera nên cũng không có quay đến người cụ thể.
Nhưng Hứa Nhược Tinh trong khoảnh khắc lập tức cảm giác được.
Đây là Tô Nghi.
Dù cho giọng nói đã rất khác với hiện tại, nhưng cô nghe ra tới.
Túi quà lộ ra, ba cô ồ một tiếng: "Bạn nhỏ, cháu tên là gì? Chú bảo Nhược Tinh cảm ơn cháu."
Người kia im lặng một lát, nói: "Cháu họ Hắc."
"Như thế nào còn có họ hắc..." Giọng ba cô lẩm nhẩm.
Hứa Nhược Tinh như bị sét đánh, cứng người tại chỗ.
"Chị vì cái gì muốn đặt biệt danh là ngôi sao nhỏ?"
"Sẽ tỏa sáng trên bầu trời."
"Vậy em sẽ sửa Đút danh, em muốn đổi thành 'Đêm Đen'."
( Đêm Đen tên hán việt là Hắc Dạ)
"Vì sao?"
"Bởi vì trong đêm tối ngôi sao sẽ sáng nhất, chị vừa xuất hiện em liền có thể nhìn thấy!"
Lời nói ngây thơ trẻ con, chỉ là vội vàng thoáng qua. Hiện tại lại bởi vì họ Hắc này, lần thứ hai được nhớ tới. Hứa Nhược Tinh ngồi ở sô pha, cô tựa như bị ai đó bóp chặt yết hầu, giọng nói không phát ra được, tay chặt chẽ nắm chặt điều khiển từ xa, hốc mắt hơi nóng lên một ít. Cô chớp chớp mắt, kêu: "Mẹ."
"Thư hồi cấp ba của con, còn ở đó không?"
Hứa mẹ suy nghĩ một lát: "Ở giá sách của con. Nếu không còn thì có lẽ đã bỏ rồi."
Rốt cuộc đồ vật từ nhiều năm trước như vậy, không còn cũng rất bình thường, Hứa Nhược Tinh buông điều khiển từ xa, chạy vào phòng, tầm mắt có chút mơ hồ. Cô đứng ở bên giá sách, đỡ giá sách mới miễn cưỡng đứng vững, về một đoạn ký ức đã sớm quên đi, đang dồn dập trước mặt.
Hứa Nhược Tinh ở trong phòng lục tung, như thế nào cũng không tìm được bức thư hồi cấp ba. Sau đó cô mới nhớ tới, bởi vì rất nhiều bức thư bị Chu Viện Viện mượn, cho nên sau khi biết Chu Viện Viện làm những chuyện ghê tởm đó, toàn bộ đều vứt đi, bao gồm, bức thư qua lại giữa cô cùng Tô Nghi.
Đó là sáng kiến của Lê Thần, lúc học lớp 10 trường có tập san của trường, có thể đăng tin kết bạn. Lê Thần thích chơi đùa, đều đăng ký hết cho mọi người, kết quả không ai nghiêm túc, vậy mà thật sự có người viết thư cho Hứa Nhược Tinh.
Lê Thần nói: "Không thể dùng tên, dù là thư bày tỏ cũng không được để lộ! Cậu suy nghĩ bút danh đi."
Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát để tên ngôi sao nhỏ.
Quá tùy tiện.
Không nghĩ tới, sẽ được người khác nhớ kỹ, sẽ có người viết thư cho cô, người này, lại là Tô Nghi.
Mới đầu cũng không để ý, cô tiện tay trả lời, một ngày một bức, hai người không có trao đổi thông tin nhiều. Đa phần cô chỉ lắng nghe, đại khái biết người viết thư cho cô là con gái, cô cũng không có nhiều quan tâm. Lúc ban đầu còn quên mất bút danh người viết thư cho cô, chỉ nhớ rõ sau này người kia nói muốn sửa bút danh, đổi thành 'Đêm Đen', cái bút danh không tính là độc đáo nhưng cô lại nhớ thật lâu.
Lại sau này, người ấy hỏi: "Ngôi sao nhỏ, nếu có một ngày em không vui, em có thể đi tìm chị không?"
Hứa Nhược Tinh trả lời: "Đương nhiên có thể, em không vui, chị mời em ăn kem chị thích ăn nhất!"
Lại lúc sau.
Cô không còn nhận được bức thư nào nữa từ người ấy.
Cũng từng muốn tìm người này, nhưng khắp cả trường, thậm chí tìm kiếm ở chỗ nhận thư, như thế nào cũng không tìm được. Có lẽ... người kia cũng không muốn cho người khác biết bản thân trước kia đã trải qua đau khổ như thế nào, do đó chỉ dùng bút danh.
Khi đó cô chính là suy nghĩ như vậy.
Cho nên chặt đứt ý định đi tìm kiếm lại.
Liên hệ vừa đứt, liền đứt đoạn đến bây giờ.
Hứa Nhược Tinh cầm bức thư, tay căng chặt đến hơi run, im lặng ngồi đó.
Hứa mẹ lo lắng gọi: "Nhược Tinh? Con không sao chứ?"
Nhìn thất hồn lạc phách, cũng không biết sao lại thế này, cô lắc đầu: "Con không có việc gì."
Dứt lời bên tai vang lên giọng nói của Tô Nghi: "Em lần đầu tiên thiết kế chính là áo ngủ, hồi em còn học cấp ba, thấy em giỏi không..."
Thấy máy tính trên bàn sách, đứng hai giây, mở ra máy tính, trở lại trong phòng, tìm được bộ áo ngủ, từ phía sau tìm được nhãn hiệu, là thương hiệu chuyên làm quần áo ngủ. Cô ở trên mạng tìm tòi nhãn hiệu cùng bộ áo ngủ kia, rất nhiều tin tức bán quần áo, tin tức chân thật ít ỏi không có mấy. Không từ bỏ ý định, một trang một trang tiếp theo tìm kiếm, rốt cuộc ở trang thứ ba mươi có một trang đưa tin... nhà thiết kế thiên tài mới học cấp ba?
Thiết kế là áo ngủ.
Là một đoạn ghi hình phỏng vấn, chỉ có đối thoại và dùng chữ cái X thay cho tên nhà thiết kế thiên tài nhỏ tuổi.
Phóng viên: "Chào bạn, X tiểu thư, xin hỏi tại sao lại dùng chữ X?"
X: "Không có gì, thói quen cá nhân của tôi."
Phóng viên: "Bạn cũng rất lãnh đạm, về sau có suy xét làm nhà thiết kế không?"
X: "Có."
Phóng viên: "Có thể nói suy nghĩ của bạn không?"
Một đoạn ghi chép rất dài, rậm rạp văn tự, Hứa Nhược Tinh có chút choáng váng đầu, cô nắm chặt con chuột, đi xuống một chút lật tìm, nhìn đến một hàng cuối cùng, phóng viên hỏi: "Khi thiết kế bộ áo ngủ này, có cảm hứng từ đâu không?"
X: "Có."
Phóng viên: "Là cái gì, có thể cùng chúng tôi chia sẻ không?"
X: "Là một ngôi sao nhỏ."
Một ngôi sao nhỏ.
Trái tim Hứa Nhược Tinh đột nhiên bị va chạm, tại đây giây phút này, bỗng nhiên, bị hung hăng dụng vào, đau làm cô cắn chặt răng, quanh thân máu đọng lại.
Rời khỏi trang Web, ngón tay nắm con chuột đột nhiên chết lặng, tới tới lui lui lăn lộn, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ ngầu.
Tô Nghi.
Hai người vậy mà đã từ rất sớm, rất lâu về trước từng gặp nhau rồi?
Nếu lúc trước cô cẩn thận một ít, có phải sẽ không bỏ qua quá nhiều năm như vậy hay không?
Hứa Nhược Tinh chớp mắt, trước mắt mơ hồ thấy không rõ lắm màn hình. Cô khởi động tay, mu bàn tay chạm môi, răng ma sát ở trên ngón tay, cắn một cái, đau đến tận trái tim.
Không bằng một phần đau của Tô Nghi.
Từ đó đến bây giờ, Tô Nghi đã sống như thế nào đây?
Cô ấy từ năm đó đã nhận ra cô đi? Sao không có tới tìm cô? Vì thế Tô Nghi vẫn luôn biết là cô sao? Hai người rốt cuộc đang làm gì?
Hứa Nhược Tinh nhắm mắt, ý đồ áp xuống cảm giác chua xót cùng đau đớn, nhưng đánh sâu vào quá nhanh, cô còn không thể ổn định cảm xúc, hô hấp phập phồng quá lớn, nửa dựa vào ghế.
Hứa mẹ nhịn không được bước vào phòng, lộn xộn, sách vở rớt đầy đất, máy tính mở ra, phát ra tiếng vang ong ong ong.
"Nhược Tinh."
Thấy cô không trả lời, Hứa mẹ càng lo lắng, đi đến bên người: "Nhược Tinh, con làm sao vậy? nói chuyện với mẹ đi?"
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn về phía bà, hốc mắt như cũ nóng lên, đuôi mắt tràn đầy màu đỏ.
Giọng nói nghẹn ngào có chút trầm thấp, cô mở miệng: "Mẹ."
Hứa mẹ sốt sắng nhìn cô.
"Con giống như cưới phải một cô gái rất ngốc nghếch."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...