Nhân Gian Tham Niệm

Tô Nghi nghe được tiếng Hứa Nhược Tinh đóng cửa, đuổi theo ra tới, thấy cửa đã khép lại, không nhẹ không nặng lạch cạch một tiếng, thật mạnh đập vào ngực cô. Những tâm sự nặng nề trầm trọng không ngừng tra tần, màng tai đột nhiên đau tựa như bị người đâm thủng, tay vô ý thức che lại lỗ tai, chờ cô lấy lại tinh thần, Hứa Nhược Tinh đã đi rồi.

Nhìn chìa khóa trên bàn trà, cô nghĩ Hứa Nhược Tinh khi trở về khẳng định cần người mở cửa, cho nên cô vẫn ngồi như vậy. Sợ Hứa Nhược Tinh còn đang tức giận, không chịu gõ cửa, lại giữ cửa mở ra một khe hở, đen tối từ khe hở bao phủ ánh sáng phòng khách, cắn nuốt từng chút một.

Một giờ đi qua, Hứa Nhược Tinh không có trở về.

Cả đêm đi qua, chị ấy vẫn là không trở về.

Tô Nghi dựa lưng vào sofa, phía sau lưng tê dại, từ eo trở xuống đã không có cảm giác, một tư thế duy trì quá lâu lúc đứng dậy lại ngã ngồi trở về.

Phảng phất ngã về ngày đó vừa mới kết hôn.

Hai người không có hưởng tuần trăng mật nhưng là công ty cho thời gian nghỉ sau kết hôn. Cô cùng Hứa Nhược Tinh đi công tác ở tỉnh bên cạnh. Ban ngày Hứa Nhược Tinh phải xã giao uống rất nhiều rượu, say mèm. Buổi tối cô cũng là ngồi ở trên sô pha trong phòng khách sạn lắng lặng ngắm Hứa Nhược Tinh ngủ say.

Có lần Hứa Nhược Tinh hỏi cô: "Vì sao không ngủ được?"

Cô nói: "Lại đợi lát nữa."

Lại chờ một lát, chờ Hứa Nhược Tinh ngủ rồi, chờ nhịp tim chính mình đập bình thường, cô mới dám lên giường nghỉ ngơi. Nằm ở bên người Hứa Nhược Tinh, tiếng tim đập quá ầm ĩ, cô sợ làm ồn đến Hứa Nhược Tinh.

Tô Nghi giật giật đùi phải tê mỏi, lại chậm rãi đứng dậy, xem thời gian trên di động, 7 giờ rưỡi.

Hứa Nhược Tinh, một đêm không trở về.

Cô đi phòng vệ sinh nhìn bản thân sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trong ánh mắt có nhợt nhạt tơ máu. Một đêm không ngủ, cô nhắm mắt, đôi mắt đều thấy chua xót, đang lúc đánh răng rửa mặt nghe được cửa phanh một tiếng! Lập tức bước ra, chỉ có cánh cửa đã đóng, không có ai, có lẽ là bị gió thổi đóng lại.

Tô Nghi trở lại phòng vệ sinh rửa mặt, cơm sáng cũng không ăn liền xuống lầu đến công ty.

Đến công ty thời gian vẫn còn rất sớm, phòng thiết kế yên tĩnh, không có một bóng người. Cô đứng trước ở cửa số sát đất nhìn ra bên ngoài. Khung cảnh thường lui tới quen thuộc, hôm nay lại đột nhiên có chút xa lạ.

Lúc trợ lý đến văn phòng, thấy Tô Nghi đứng một mình ở cửa số sát đất, khoanh tay trước ngực, tóc vén sau tai, khuyên tai ánh vàng, đón ánh mặt trời, tỏa sáng.

"Tô tổng giám, chị đến sớm vậy."

Tô Nghi quay đầu, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt, ngũ quan rõ ràng, chính là có chút lạnh nhạt.

Cô hướng trợ lý hơi gật đầu, trợ lý hỏi: "Chị ăn cơm sáng chưa? Em định đi xuống, có muốn mua gì không ạ?"


"Mang cho chị một hộp sữa đậu nành."

Trợ lý cười: "Dạ."

Trợ lý xoay người đi xuống lầu mua cơm sáng, trong thang máy gặp được đồng nghiệp phòng thiết kế, cùng nhau xuống lầu, trợ lý lên tiếng: "Có cảm thấy Tô tổng giám dạo này khác lạ hay không?"

Đồng nghiệp ngơ ngác: "Nơi nào lạ?"

Trợ lý nói thầm: "Không biết có phải tâm trạng không vui hay không, rất lạnh nhạt, hôm qua Hứa tổng cũng xụ mặt, hai người không phải cãi nhau rồi đi?"

Đồng nghiệp lắc đầu: "Không phải đâu, Hứa tổng với Tô tổng giám nhìn rất ân ái tình cảm mà."

Nói chưa hết lời, đã tới tầng một, cửa thang máy mở ra, người mà mọi người đang thảo luận đang đứng ở bên ngoài, trợ lý và đồng nghiệp lập tức nhanh chân đi ra ngoài.

Lê Thần quay đầu xem xét sắc mặt Hứa Nhược Tinh nói: "Nhìn một cái, nhăn khuôn mặt, sáng sớm hù dọa ai thế?"

Hứa Nhược Tinh mặc kệ.

Lê Thần lầm bầm lầu bầu nói vài câu phát hiện Hứa Nhược Tinh căn bản không tiếp lời, cũng chẳng hứng thú nói thêm, xí một tiếng, lúc đến văn phòng Lê Thần hỏi: "Hôm nay quay chụp bên ngoài, cậu muốn đến đó không?"

"Không đi."

Cô nhún vai, nhìn Hứa Nhược Tinh, trở về văn phòng.

Bức màn văn phòng khép lại, đen kịt không chút ánh sáng, Lê Thần đến trước cửa sổ sát đất, phút chốc nhận được một tin nhắn, chỉ có ba chữ: "Đã trở lại."

Vài ngày lo lắng đề phòng, rốt cuộc cũng được thả lỏng, cô chậm rãi thở phào một hơi, không giống như quá khứ, lập tức gọi điện thoại qua đó, hỏi rất nhiều vấn đề. Chỉ là khép lại di động, tay nắm rèm, dùng một chút lực, rèm bị kéo ra, ánh mặt trời rọi vào, sáng chói lại ấm áp.

Lúc chín giờ hơn, Lê Thần gọi điện thoại cho Tô Nghi, gọi hai cuộc vẫn chưa thấy ai trả lời, cô nhíu mày trực tiếp qua phòng thiết kế tìm.

Tô Nghi ngồi ở trong văn phòng, cúi đầu sửa sang lại bản thảo thiết kế, nghe được tiếng đập cửa ngẩng đầu, nhìn đến Lê Thần.

"Điện thoại em sao gọi mãi không ai nhấc máy?"

Lúc này Tô Nghi mới nhớ tới nhìn di động, màn hình đen kịt, tối hôm qua luôn canh di động xem thời gian, hết pin cũng không biết, cô cắm vào ổ sạc, giải thích: "Hết pin rồi."

"Quay chụp là lúc 9 giờ rưỡi? Lam tiểu thư khi nào đến đây?"


"Phỏng chừng còn mười phút nữa."

"Vậy đợi lát nữa cùng nhau qua đi."

Tô Nghi ừm một tiếng, nhìn Lê Thần muốn rời đi, cô mở miệng: "Lê tổng."

Lê Thần quay đầu, có chút ngượng ngùng: "Em vẫn nên gọi tên chị thôi, không cần xa lạ như vậy."

Tô Nghi nhàn nhạt đồng ý.

"Chị nghe Nhược Tinh nói, em khôi phục ký ức?"

Tay Tô Nghi đang nâng bút dừng lại, cô gật đầu: "Đúng vậy, em khôi phục ký ức."

"Cũng là chuyện tốt, dù sao cũng là quá khứ em từng trải qua, có thể khôi phục không thể tốt hơn."

Cô muốn cười, lại không cười ra tới. Không khôi phục thật tốt, cô còn có thể không mang gánh nặng tâm lý mình đã dùng cách tí tiện để bá chiếm Hứa Nhược Tinh. Giờ khắc này, cô đột nhiên hâm mộ bản thân sau khi mất trí nhớ, vô lo vô nghĩ.

"Vậy... chị về sau còn có thể tìm em uống rượu không?"

Tô Nghi nhìn, gật gật đầu: "Đương nhiên có thể."

"Thực tốt." Lê Thần nói: "Vừa rồi em gọi chị có chuyện gì?"

Tô Nghi nhìn đôi mắt Lê Thần tỏa sáng, có chút nói không nên lời, nghẹn ở cổ họng, nếu là từ trước cô sẽ không hỏi Hứa Nhược Tinh ở đâu, nhưng hiện tại không nhịn được.

Cô rất muốn biết Hứa Nhược Tinh tối hôm qua đi nơi nào.

Loại khát vọng muốn biết tin tức của người kia đã phá tan mọi ngụy trang.

"Tối hôm qua, chị ấy không có quấy rầy đến chị chứ?"

Lê Thần ngốc: "Ai cơ?"

Theo sau phản ứng lại đây: "Nhược Tinh sao? Tối hôm qua..." Lê Thần dừng lại: "Không có quấy rầy chị, em biết đấy, chị người cô đơn một mình, quấy rầy cái gì."


Tô Nghi sắc mặt đỡ một chút, nói với Lê Thần: "Cảm ơn."

Lê Thần có chút chột dạ: "Không có việc gì."

Nói xong liền chạy, còn không quên nói cho Hứa Nhược Tinh: "Tối hôm qua cậu đi nơi nào? Cậu vậy mà dám đêm không về ngủ? Còn không mang theo tớ đi cùng?"

Vậy thì thật quá đáng.

Vừa mới đối mặt Tô Nghi lạnh lùng, lời nói thiếu chút nữa lắp ba lắp bắp. Rõ ràng bản thân thực am hiểu nói dối, nhưng đối mặt với ánh mắt của Tô Nghi, thật là có chút nói không nên lời.

"Tối hôm qua về nhà."

"Lừa quỷ à? Cậu về nhà mà vợ cậu không biết?"

"Tớ về nhà mẹ. Ai hỏi cậu?"

"Còn có thể có ai? Là vợ cậu hỏi tớ, hai người có cãi nhau thì cũng phải từ từ nói, cậu đúng là, đừng động một chút đã về nhà mẹ đẻ."

Hứa Nhược Tinh chịu đựng tức giận: "Ba tớ bị bệnh, về nhà thăm ba."

Lê Thần ồ một tiếng, không lên tiếng.

Cô cố bình tĩnh lại, một lúc sau nghe được Lê Thần nói: "Vừa rồi em ấy hỏi tớ, tối hôm qua cậu có phải ở cùng tớ hay không, tớ nói đúng vậy, tớ cũng không biết việc này, cậu nhớ rõ đừng lộ tẩy."

Nghe xong nhíu mày: "Ai bảo cậu lừa em ấy?"

"Tớ còn không phải đang vì hai người bọn cậu sao?"

"Đã biết."

Treo điện thoại, xem thanh tin nhắn thì một tin nhắn mới cũng không thấy, hóa ra không phải không lo lắng, chỉ là cho rằng cô đi tìm Lê Thần sao?

Vậy cũng nên gửi lấy một tin chứ.

Mà sáng nay lại hỏi Lê Thần.

Đang một bụng lửa giận, hơi chút áp xuống một ít, Tô Nghi giống như vẫn có để ý đến cô một chút. Điểm này, thành công khiến tâm trạng Hứa Nhược Tinh chuyển biến tốt đẹp không ít.

Trợ lý gõ cửa đưa vào cà phê, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Hôm nay Lê tổng phụ trách bên ngoài quay chụp lúc mấy giờ?"

"Là 9 giờ rưỡi." Đoán ra ý của Hứa Nhược Tinh, trợ lý nhắc nhở: "9 giờ rưỡi chị có lịch ghé xưởng một."

Hứa Nhược Tinh buông cà phê.


Cái ly nhẹ nhàng chạm vào ở trên bàn, phát ra âm thanh cùng tiếng chuông di động có chút chồng lên nhau. Cô quay đầu, thấy màn hình là dãy số xa lạ, bắt máy, đầu bên kia thanh âm giòn giòn: "Dạ xin chào, xin hỏi là Hứa tiểu thư phải không?"

Ngón tay Hứa Nhược Tinh sờ cái ly, gật đầu: "Chào cô, xin hỏi có chuyện gì?"

"Là chuyện này, chúng tôi là công ty thiết kế Hưng Nguyên, chị mấy ngày trước đây có đặt một đơn ở công ty chúng tôi, chị còn nhớ rõ không?"

Người nói chuyện thanh âm ngọt ngào, rất có lễ phép, nhưng Hứa Nhược Tinh nghĩ không ra là cái gì, giống như không có liên hệ với công ty thiết kế, vừa muốn nói sai, đột nhiên nhớ tới Tô Nghi: "Là đồng hồ sao?"

"Đúng vậy." Người bên kia cười nói: "Địa chỉ là công ty SX sao? Một lát nữa sẽ có nhân viên công ty đến giao hàng cho chị."

"Ừm tôi cảm ơn."

Cô liên hệ với trợ lý, để trợ lý chú ý đến người chuyển phát nhanh, trong đầu đều là công việc, nhưng cô lại có chút thất thần. Không bao lâu cửa văn phòng bị gõ vang, trợ lý cười đưa vào một gói quà. Là một cái hộp nhỏ, dùng túi đóng gói lại hộp quà, Hứa Nhược Tinh mở ra đóng gói, bên trong là một cái hộp màu lục đậm. Hộp mở ra, một chiếc đồng hồ, cô cầm lên, nhìn thấy bên sườn khắc chữ cái tiếng Anh, XRX.

Vết khắc quen mắt, rất giống với nhẫn cưới của hai người.

Nhưng nhẫn cưới, Tô Nghi không phải nói là tùy tiện mua sao?

Hứa Nhược Tinh nhíu mày, trợ lý thấy thế hỏi: "Làm sao vậy Hứa tổng?"

Cô nhìn về phía trợ lý, lắc đầu: "Không có việc gì, em ra đi."

Chờ trợ lý sau khi rời khỏi đây, Hứa Nhược Tinh mới gọi lại cho số điện thoại khi nãy, vẫn là nhân viên chăm sóc khách hàng vừa rồi trả lời: "Dạ chúng tôi có thể giúp gì cho bạn? Đây là công ty thiết kế Hưng Nguyên, xin hỏi có cái gì yêu cầu không ạ!"

"Tôi là người vừa nhận được chiếc đồng hồ."

"Dạ xin chào, Hứa tiểu thư, là đồng hồ có vấn đề gì sao?" Nhân viên chăm sóc lập tức nhiệt tình, Hứa Nhược Tinh đáp: "Không phải đồng hồ có vấn đề, tôi muốn hỏi một chút, người đặt hàng đồng hồ này, có đặt làm món đồ nào khác nữa không?"

"Xin lỗi, Hứa tiểu thư, chúng tôi không tiện tiết lộ thông tin về khách hàng."

"Hai năm trước vợ của tôi có đặt làm nhẫn cưới ở công ty này, cô có thể tra một chút không?" Hứa Nhược Tinh nói chắc chắn, nhân viên dừng lại: "Chị có tiện nói cụ thể thông tin không?"

"Là như thế này, cách đây hai năm cô ấy có đặt nhẫn ở đây, nhưng mấy ngày hôm trước bị rơi mất. Tôi muốn đặt làm lại một chiếc nhẫn giống với kiểu mẫu ấy, kiểu dáng giống với mẫu nhẫn cưới cũ của chúng tôi có được không?"

Cô nói xong cũng không tắt điện thoại, mà là ở di động tìm được ảnh chụp lưu lại chiếc nhẫn trước kia, gửi đi, nhân viên tra xét, nói: "Kiểu mẫu này xác thật là công ty chúng tôi, chị muốn làm lại nhẫn bên trái hay là bên phải?"

Nhân viên gửi hình ảnh lại đây, Hứa Nhược Tinh lưu ý đến thời gian hình ảnh được gửi đến, là ba năm trước đây.

Ba năm trước đây, tháng 10.

Một tháng trước khi hai người xem mắt.

Tô Nghi vì sao lại đặt nhẫn cưới cho cô trước khi hai người xem mắt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui