Nhân Gian Tham Niệm

Khi Hứa Nhược Tinh đi học luôn tuân theo khuôn phép cũ, bao gồm sau này mở công ty, cô cũng không chơi ám chiêu sau lưng. Có lẽ là bởi vì gia đình hun đúc nuôi nấng, yêu cầu đối với bản thân vốn rất cao, dường như không có làm chuyện khác người, nếu thật sự có, kia đại khái cũng là lựa chọn cùng Tô Nghi kết hôn giả.

Khi đó cô cũng là vì có hảo cảm với Tô Nghi nên muốn sau khi kết hôn lại bồi dưỡng tình cảm, nhưng nếu trước đó biết được trong nội tâm Tô Nghi đã có người yêu thích, liệu cô sẽ không chút do dự lựa chọn kết hôn theo hợp đồng không?

Cô cảm thấy, cô sẽ không.

Tình cảm của cô khi đó đối với Tô Nghi, còn không quá mù quáng, tất cả rung cảm đều nằm trong phạm vi khống chế, cô có thể thành thạo xử lý chuyện cùng Tô Nghi.

Nhưng hiện tại, không thể.

Đơn giản Tô Nghi trêu chọc liếc nhìn cô một cái, Hứa Nhược Tinh cảm thấy trước kia đã chịu giáo dục, cái gì khắc chế, cái gì tự chủ, hết thảy tan rã, ánh mắt cô, chỉ còn lại người trước mắt.

Đôi mắt Tô Nghi, sáng mà trong veo, chóp mũi nhỏ nhắn, môi mỏng, rất ít khi gọi tên cô, thích dính vào nhẹ nhàng gọi cô, vợ ơi.

Em ấy thích dính cô như vậy, không hề khắc chế thể hiện tình cảm yêu thích, đồng tử màu đậm, đặc sệt như bầu trời đêm, bên trong là màu đen vô tận.

Tô Nghi giương mắt nhìn Hứa Nhược Tinh, bàn tay nắm chặt bên cạnh, đột nhiên, đèn bên trong xe vụt tắt, bốn phía so vừa rồi càng đen, chỉ có ánh đèn dây tóc từ trên cây cột cách đó mấy mét, nhưng không chiếu tới được nơi này.

Hai người hơi thở dồn dập, dây dưa, giống hai người liều mạng ôm nhau, hơi thở hỗn loạn leo lên mang tới cảm giác nóng càng ngày càng tăng nhiệt, ánh mắt Hứa Nhược Tinh chạm đến đôi môi Tô Nghi, vừa định mở miệng, Tô Nghi đã ôm gương mặt cô, môi mỏng dán lên.

Chuồn chuồn lướt nước, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút, buông Hứa Nhược Tinh, lại mở mắt ra, đáy mắt có nước gợn sóng nhộn nhạo, dường như mang theo móc câu, giọng nói quanh quấn ở đầu lưỡi, kêu: "Hứa..."

Hứa Nhược Tinh tiến lên, cắn cánh môi Tô Nghi, khác với Tô Nghi vừa rồi, mang theo mưa rền gió dữ, hơi thở mang theo dục niệm, son môi trên môi thành tình dược tốt nhất, không khí xung quanh tối đen tô đậm lên hoàn cảnh ái muội hoàn mỹ này.

Cô lần đầu tiên mất đi lý trí, tay đụng tới gương mặt Tô Nghi, làn da man mát bóng loáng, như ngọc, thật sự mịn màng, trơn mượt càng làm thâm nhập dục vọng.

Môi dây dưa triền miên, đôi tay Tô Nghi tự giác ôm lên cổ Hứa Nhược Tinh, kéo hai người lại gần nhau, tất cả phép thử hoàn toàn bùng nổ trong giây phút này, những chi tiết không quan trọng đều bị bỏ lại, mùi hương nhuốm tình dục, càng ngày càng nồng đậm.

Giữ đầu vai Tô Nghi, mượt mà nhỏ nhắn, kích thích lòng bàn tay, theo Tô Nghi dựa vào ghế dựa, bả vai em ấy chạm vào cô, những cảm xúc tê dại cùng rùng mình tận xương mà đến, mỗi tế bào trên thân thể kêu vang, giãy giụa muốn được giải thoát.

Hứa Nhược Tinh nhắm mắt lại, bên tai lại là 'tách' một tiếng, nút thắt đai an toàn bị cởi bỏ.

Cô bừng tỉnh hoàn hồn.

Nhìn về phía Tô Nghi, người nọ mặt đã ửng đỏ, đáy mắt ánh nước long lanh, môi bị chính mình mút vào hơi sưng, không chi tiết nào không nói lên hai người vừa mới ở trong xe, làm cái gì.


"Tô Nghi."

Giọng nói không còn bình tĩnh như ngày thường, rất trầm thấp, còn có chút khàn khàn.

Tô Nghi mở mắt ra, thân thể dựa trên người Hứa Nhược Tinh, người nọ nút áo sơ mi không biết khi nào đã cởi bỏ một cúc, xương quai xanh như ẩn như hiện, đường cong cổ xinh đẹp thanh tú, rất muốn làm người khác hung hăng lột ra.

Tô Nghi trầm trầm ưm một tiếng.

"Buổi tối không đi ăn cơm, có được không?"

"Trực tiếp về nhà sao?"

Nhìn biểu cảm này gấp không chờ nổi muốn làm gì, Hứa Nhược Tinh có chút dở khóc dở cười: "Chúng ta đi đến chỗ khác."

Tô Nghi dạ một tiếng: "Em nói một tiếng với Triệu Dư."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Giúp chị nói một câu xin lỗi."

Tô Nghi gọi điện thoại cho Triệu Dư, không muốn Hứa Nhược Tinh nghe được, không kết nối Bluetooth, mà nghiêng đầu đối với ngoài cửa sổ nói chuyện.

Hứa Nhược Tinh lái xe ra gara, liếc mắt một cái nhìn Tô Nghi, một bàn tay nắm tay lái, một tay khác vô ý thức sờ sờ khóe môi, còn có chút đau do hôn mạnh.

Đầu dây bên kia he he một tiếng: "Các cậu không tới? Làm gì? Đi hẹn hò à?"

Triệu Dư thích nghe ngóng, nghe nói Hứa Nhược Tinh khả năng vì ghen mà trở về, buổi tối liền muốn giúp Tô Nghi bày mưu tính kế, Tô Nghi thanh thanh giọng nói: "Ừm, đi ra ngoài ăn cơm."

"Tớ hiểu tớ hiểu." Triệu Dư nói: "Từ từ ăn, thật sự không được uống rượu."

Tô Nghi nhìn sang Hứa Nhược Tinh, người nọ đã ngồi thẳng thân người, tóc vén sau tai, biểu cảm gương mặt lúc lái xe thực nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, quần áo thật ra có chút hơi rối loạn, tay áo xắn lên trên một chút, cổ tay tinh tế, đường cong xinh đẹp, đồng hồ bị phản chiếu óng ánh.

"Chị hình như rất thích đeo đồng hồ?"

Đồng hồ mà cô thấy Hứa Nhược Tinh đeo, không ít hơn bốn kiểu dáng.


Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu xem đồng hồ, đáp: "Cũng tạm, không hẳn rất thích."

Số lượng yêu thích không nhiều lắm.

Tô Nghi cười, nhìn đồng hồ thêm vài cái.

Cô không nghĩ tới, Hứa Nhược Tinh hóa ra là dẫn cô tới quán ăn khuya, trước khi đi công tác hai người đã tới đây một lần, ngày đó Hứa Nhược Tinh ăn uống không tốt, cô nhớ rõ không ăn mấy miếng. Hôm nay tới đúng là giờ cơm, người nhiều. Bên cạnh là trường học, bên trong nhiều nhất cũng là sinh viên còn có mấy giảng viên, ba năm người ngồi cùng nhau.

Tô Nghi theo phía sau Hứa Nhược Tinh đi vào, vừa vào cửa liền gây chú ý tới rất nhiều ánh mắt, có người nhìn cô, còn có người nhìn Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh vừa mới trang điểm lại, cùng chủ quán nói chuyện thong thả ung dung, gương mặt đạm nhiên, trí thức cùng ưu nhã thế hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ánh mắt dính ở trên người cô ấy càng ngày càng nhiều, Tô Nghi khụ một tiếng, đứng ở bên cạnh Hứa Nhược Tinh, nói: "Vợ ơi, em muốn uống đồ có đá."

Gần bàn có vài người quay sang nhìn, thì thầm: "Là một đôi sao?"

"Là một đôi, tớ lần trước tới cũng nhìn thấy hai người, chủ quán nói có quen các cô ấy."

"Chủ quán cũng quen sao?"

"Quen, đã quen từ nhiều năm trước."

"Ò, hai người ở bên nhau thật nhiều năm rồi sao?"

Người nhiều, Hứa Nhược Tinh cũng không để ý, cùng Tô Nghi cầm đồ uống ngồi ở vị trí gần cửa số. Thỉnh thoảng có người nhìn qua, ánh mắt không biết đặt trên người nào thì tốt hơn, nhất thời không biết hâm mộ Tô Nghi, hay là hâm mộ Hứa Nhược Tinh.

Thời thanh xuân thấy người mang vẻ trí thức thành công sẽ không có khả năng chống cự, đặc biệt sinh viên chưa tốt nghiệp, càng là xuân tâm manh động. Sinh viên nam nhìn chằm chằm không ít, sinh viên nữ cũng rất nhiều, nếu không phải Tô Nghi đứng bên cạnh Hứa Nhược Tinh gọi một tiếng vợ ơi, chỉ sợ đã có người đến xin wechat hai người.

"Em trước kia một mình tới ăn cơm, cũng là như thế này?"

Toàn bộ quán ăn khuya đều tràn ngập xao động cùng nóng lòng muốn thử xin số.

"Đương nhiên không có."

Tuy nhiên cô trước kia bị người đến gần đúng là không ít, một bữa cơm có thể có bốn năm người đến xin kết bạn wechat, Tô Nghi cũng nhớ không rõ khi đó đã từ chối người khác như thế nào, thoáng qua, đã là chuyện thật nhiều năm trước.


"Em khi đó còn đi học, mọi người cũng rất ít bày tỏ."

Không có như hiện tại trắng trợn táo bạo.

Cô cũng trắng trợn táo bạo nhìn Hứa Nhược Tinh, nói xong lời này, ánh mắt thêm chăm chú.

Hứa Nhược Tinh uống một ngụm đồ uống, lạnh thấu tim cũng không dập tắt được cảm giác khô nóng do bị Tô Nghi nhìn.

"Chị trước kia thì sao?"

Triệu Dư nói Nhược Tinh trước kia có bạn gái.

Chị ấy còn bởi vì người này mà lừa cô.

Nghĩ đến đây Tô Nghi còn có chút giận dỗi khó hiểu, đôi mắt nhìn Hứa Nhược Tinh càng sáng trong.

"Chị trước kia?" Hứa Nhược Tinh nghĩ nghĩ: "Chị trước kia không có gì đặc biệt."

"Trước kia không có người theo đuổi sao?"

Người theo đuổi.

Ba chữ này làm ánh mắt Hứa Nhược Tinh co rúm lại, mày theo bản năng nhẹ nhàng nhếch lên, đáy mắt có bài xích. Vốn không muốn thảo luận về dề tài này, Hứa Nhược Tinh trầm mặc vài giây, bên cạnh một đứa bé chạy đến trước bàn hai người, không cẩn thận đụng vào Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh đỡ đứa bé, trách khẽ: "Hấp tấp bộp chộp."

Thấy Hứa Nhược Tinh không trả lời câu hỏi vừa rồi, trong lòng có chút không vui, là cố tình đánh trống lảng, Tô Nghi ừm một tiếng, nghe được Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi."

Cô giương mắt, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh.

"Có một số việc, chị muốn nói chuyện với em."

Tô Nghi uống một ngụm đồ uống: "Chuyện gì?"

"Chuyện vừa rồi xảy ra trên xe."

Chuyện hai người, hôn môi sao?

Tô Nghi bị sặc đến, liền khụ khụ hai tiếng, ngẩng đầu lên đáy mắt đã toàn nước: "Dạ, làm sao vậy? Không thể hôn chị sao?"

Vừa mới ở trên xe, xác thật là Tô Nghi chủ động trước.


Hứa Nhược Tinh nói: "Em không phải ý tứ này."

Tô Nghi vốn là đáy lòng có chút giận dỗi, nghe được lời này hỏi lại: "Vậy chị có ý gì?"

"Tô Nghi, chị cũng từng nói với em, chúng ta chỉ kết hôn dựa trên hợp đồng..."

"Thế làm sao vậy?" Tô Nghi ngắt lời: "Kết hôn trên hợp đồng có nghĩa là em không thể theo đuổi chị sao?"

Cô nói tự nhiên thẳng thắn, ngược lại làm Hứa Nhược Tinh ngây ngẩn cả người: "Không phải, em trước kia..."

"Em biết, em trước kia có người mình từng thích." Cô nhìn Hứa Nhược Tinh, không biết là đang nói chính mình, hay là đang nói Hứa Nhược Tinh: "Trước kia từng thích một người thì không thể đi thích người khác sao?"

Hứa Nhược Tinh ngậm miệng.

"Hứa Nhược Tinh, tình cảm em đối với chị không phải do di chứng của mất trí nhớ, em biết em đang làm cái gì, em biết ý nghĩ của em, em chính là thích chị. Em không biết trước kia em thích ai, nhưng em mở mắt ra, ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy chị, em liền biết, em thích chị."

Như thế trần trụi thẳng thắn thành khẩn, bởi vì đáy lòng còn giận dỗi, Tô Nghi nói càng trắng ra.

Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi, ánh mắt va chạm, tay nắm thật chặt chiếc đũa, xung quanh tiếng ồn ào huyên náo dường như nhanh chóng cách rất xa hai người. Hứa Nhược Tinh trong nháy mắt ù tai, một lúc sau cũng khôi phục bình thường, tim đập nhanh, giọng căng thẳng hỏi: "Em có biết, em đang nói cái gì không?"

"Em biết." Tô Nghi thẳng thắn mà chân thành, cảm tình phát tiết như ấm rót nước, tưới vào trái tim Hứa Nhược Tinh, làm máu cũng bắt đầu sôi sục.

"Em biết em đang nói cái gì, em nói em thích chị, chị chẳng lẽ không thích em sao?"

Cô hỏi chuyện thật cẩn thận cùng lo lắng, vừa rồi như vậy không sợ người, hiện tại lại bộ dáng này, Hứa Nhược Tinh lan tràn cảm giác đau lòng, lập tức đáp: "Thích"

Nói giọng không lớn, lại nói rất có khí phách, giữa xung quanh khung cảnh náo nhiệt, hai người thổ lộ tình cảm cho nhau có vẻ thực buồn cười, nhưng Tô Nghi nghe được, cô cúi đầu cười, mạnh miệng: "Em đã biết."

"Nhưng mà Tô Nghi, em hiện tại mất trí nhớ."

Tô Nghi ngẩng đầu: "Mất trí nhớ thì làm sao?"

"Em mất trí nhớ, chị muốn nói cho em, chị không phải người hào phóng gì cả, chị rất hẹp hòi. Nếu em hiện tại quyết định cùng chị ở bên nhau, vậy em phải chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị cái gì ạ?"

Hứa Nhược Tinh nhìn đôi mắt kia, từng câu từng chữ nói: "Nếu có một ngày em khôi phục lại trí nhớ, chị cũng sẽ không buông bỏ để em rời đi."

Tô Nghi nghe được lời này mím môi cười, nhìn lại Hứa Nhược Tinh, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau: "Hứa Nhược Tinh, chị nhất định không được để em đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui