Tô Nghi không có uống say, nhưng hiện tại có uống say hay không, quyết định bởi thái độ của Hứa Nhược Tinh. Nếu Hứa Nhược Tinh cảm thấy xấu hổ khó xử, Tô Nghi liền nhận định bản thân uống say, ngày mai sáng sớm quên mất việc này, coi như chuyện nhỏ nhặt. Nhưng nếu Hứa Nhược Tinh không cảm thấy như vậy...
Hứa Nhược Tinh nhìn người trên màn hình, uống xong rượu, ngày thường gương mặt thuần khiết biến thành quyến rũ, rất mê hoặc người, đặc biệt đúng lý hợp tình nói ra câu muốn hôn cô, như thế nào cũng làm người khác khó có thể chống đỡ.
Cô thừa nhận bản thân rung động, lúc Tô Nghi nói những lời này, cô thậm chí không có lý trí ba giây, muốn bay trở về đi ôm hôn người kia.
Bóp còi tích tích hai tiếng, rất nhanh trợ lý xuống xe, đến bên người cô: "Hứa tổng, xe tới rồi."
Cô tỉnh táo lại, ban đêm nhiệt độ giảm xuống, cô cũng cảm thấy oi bức, lên xe còn cởi bỏ nút thắt trên cổ áo sơ mi, nói với Tô Nghi: "Em nên đi ngủ."
Không có trực tiếp từ chối.
Tâm tư Tô Nghi càng lung lay một ít, hoặc là nói, càng mạnh dạn hơn một ít.
Thử nghiệm thấy hiệu quả, bị cồn tê mỏi lý trí, phóng đại một ít dục vọng cùng tham lam, Tô Nghi nói: "Không ngủ được, muốn nghe chị hát."
Hứa Nhược Tinh liếc ngắm phía trước: "Chị ở trên xe."
Nói cách khác, không ở trên xe sẽ hát cho mình nghe sao? Tô Nghi mím môi cười, cười rộ lên đôi mắt hơi hơi nheo lại, say rượu lại càng say lòng người: "Oa, chăn chị thơm quá."
Mặt Tô Nghi chôn ở trong chăn, tay ở bên trong bận việc, màn ảnh kéo xa, chăn hơi nhô lên một chút.
"Em đang làm gì?"
"Cởi quần áo." Tô Nghi đè thấp giọng, rất nhỏ, tựa như nói bí mật: "Em nóng quá."
Chăn lộ ra bả vai, mượt mà, bóng loáng, cách màn hình trắng nõn, Hứa Nhược Tinh hít sâu: "Chị tắt máy nha."
Nói xong không đợi Tô Nghi đáp lại, còn tắt máy trước.
Tô Nghi cũng không giận, buông di động cười, bỏ quần áo sang một bên, mặt một lần nữa vùi vào gối đầu. Phảng phất vùi vào trong lồng ngực Hứa Nhược Tinh, thơm quá, ngọt ngào, tràn đầy mùi hương từ Hứa Nhược Tinh.
Cô rất nhớ chị ấy.
Hứa Nhược Tinh bên này cầm chặt di động, nhắm mắt lại hết thảy là hình ảnh vừa rồi, khắc sâu quá nhanh, cô mở ra cửa sổ xe mặc gió lạnh thổi vào mặt, khô nóng áp xuống một ít, trợ lý hỏi: "Hứa tổng, sáng mai còn lại đây không?"
Lần này đi Thụy An nói chuyện, không phải quá thuận lợi, có thể là bị Hoài Hải đã chào hỏi cản đường trước. Người phụ trách của Thụy An thái độ tiếp đãi các cô rất chậm trễ. Vốn dĩ nói là một tuần sau công bố danh sách, lúc này lại đổi thành ba ngày sau, trợ lý nghiền ngẫm ý của Thụy An bên này, sợ là không có hy vọng gì.
"Ngày mai buổi chiều lại qua đây."
Cô thật ra cũng nhìn ra ý của Thụy An, tuy nhiên còn chưa tới thời gian cuối cùng, cô còn muốn thử xem, trợ lý gật đầu, lái xe đưa Hứa Nhược Tinh trở về khách sạn.
Tắm rửa xong lúc sau, Hứa Nhược Tinh nằm ở trên giường, trả lời mấy email từ Lê Thần cùng công ty gửi tới sau đó nghiêng đầu. Tủ quần áo mở ra, áo ngủ màu đỏ treo trên mắc vô cùng bắt mắt, hồi tưởng lại Tô Nghi vừa mới gọi video, cô đến bên tủ quần áo, lấy ra bộ áo ngủ. Chất liệu tơ lụa, bóng loáng, rất mượt mà, cô cầm lấy áo ngủ, nắm chặt, lại buông ra, có một chút nếp nhăn.
Tô Nghi một đêm mộng đẹp, mơ thấy Hứa Nhược Tinh đã trở lại, bản thân đi đến sân bay, Hứa Nhược Tinh xuống máy bay lập tức ôm lấy cô: "Không phải muốn hôn chị sao?"
Đôi môi mềm mại dán lên.
Ngoài cửa cạch một tiếng, làm Tô Nghi bừng tỉnh.
Tô Nghi không vui mở mắt ra, mở ra cửa thư phòng, thấy Lê Thần giống như trộm, rón ra rón rén chuẩn bị rời đi, nhưng không cẩn thận đụng tới đồ vật trên bàn trà, phát ra tiếng vang.
Nghe được tiếng mở cửa phía sau, Lê Thần xoay đầu, cười gượng: "Chào buổi sáng."
Tô Nghi nhìn bộ dáng này có chút buồn cười: "Chị đang làm gì?"
Lê Thần vò đầu bứt tai: "Tối hôm qua, rất xin lỗi."
Rốt cuộc không phải Hứa Nhược Tinh, tối hôm qua quá phiền toái Tô Nghi.
"Không sao, về sau tâm tình chị không tốt, có thể tới tìm em, Hứa..." Cô nhấp môi, sửa lời: "Vợ của em tửu lượng không tốt."
"Haizz." Lê Thần không nghe ra sự thay đổi, nói: "Chị thật ra cũng không hay uống rượu."
Nói lời này cũng không ai thèm tin.
"Chị có muốn thay quần áo không?"
Lê Thần cúi đầu nhìn, đầy người mùi rượu: "Không có việc gì, một lát về nhà đổi sau."
Tô Nghi gật đầu: "Vậy ăn cơm sáng xong rồi lại đi?"
Lê Thần cũng ngượng ngùng từ chối, rửa mặt xong, ngồi ở trước bàn cơm chờ.
Tô Nghi đơn giản nấu cháo, hấp bánh bao.
"Tay nghề của em không tồi nha."
Tô Nghi cười: "Đây là thức ăn nhanh mua bên ngoài."
Lê Thần chạm chạm chóp mũi, Tô Nghi đưa qua đôi đũa, hai người ăn sáng: "Tô Nghi, cảm ơn."
Tối hôm qua nếu là uống rượu say trở về, nhỡ đâu chạy đến Tô Ngộ Nhiễm nơi đó làm ầm, chỉ càng thêm khó coi.
"Không có việc gì, hôm nay nếu mệt, chị xin nghỉ đi?"
"Chị buổi sáng còn phải đi Triệu tổng bên kia, không có gì." Lê Thần nói xong nhìn về phía Tô Nghi: "Đúng rồi, cuối tuần em có rảnh sao?"
Thấy Tô Nghi hoài nghi nhìn chính mình, Lê Thần xua tay: "Không phải hẹn em uống rượu."
Tô Nghi cười cười: "Chuyện gì?"
"Cuối tuần chị nghe nói Triệu tổng đi đánh cầu lông, chị muốn đi thử thời vận, Nhược Tinh không ở, em..."
Rốt cuộc gặp Triệu tổng là đề cập đến công ty, cô cũng không quá muốn cho những người bạn đi theo.
Tô Nghi hiểu được: "Dạ, em biết rồi."
Lê Thần gật đầu: "Vậy lát nữa chị nói với Nhược Tinh một tiếng."
Tô Nghi suy nghĩ một lát: "Để em nói cho cũng đuọc."
Lê Thần cười: "Cũng được."
Hai người kết hôn, khẳng định trao đổi nhiều hơn so với Lê Thần, vội vàng ăn xong cơm sáng, lại nói cảm ơn Tô Nghi mới rời đi.
Tô Nghi thu dọn xong phòng bếp, đi công ty còn rất sớm, Hà Khúc thấy cô liền chào: "Tô tổng giám." Tô Nghi quay đầu, Hà Khúc đem cà phê đưa cho cô: "Buổi sáng tốt lành."
Nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười, cùng ngày hôm qua khác nhau như hai người, Tô Nghi gật đầu: "Chào em."
Hà Khúc hiện gương mặt tươi cười: "Tô tổng giám, là hôm nay ký hợp đồng ạ?"
"Chờ hợp đồng làm xong rồi chị gọi em qua ký."
Hà Khúc không giấu được vui mừng: "Cảm ơn Tô tổng giám."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...