Nhân Gian Hoan Hỉ



Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)

Kỳ nghỉ hè sau khi cô thi vào đại học xong, là những ngày nghỉ mà Đa Ninh trải qua sảng khoái nhất. Hơn nữa sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học A, mỗi ngày thoải mái đến mức nhảy cẫng lên; đến mẹ cô cũng mặc kệ buổi sáng cô có nằm lì trên giường không, ban đêm có vụng trộm xem truyện tranh hay không, chỉ có một yêu cầu với cô: "Nuôi lại tóc dài!"

Ờ, vì chiến đấu hăng hái để thi đại học, Đa Ninh học cao nhị (lớp 11) đã cắt tóc ngắn, từ đó về sau đến trường học với mái tóc ngắn đến mang tai, nhanh nhẹn như một nam sinh vậy. Đối mặt với gương, Đa Ninh nhìn chính mình ở bên trong, lắc đầu, cảm thấy tóc ngắn nhìn đẹp mà, rất tuấn tú đấy chứ.

Sau khi cô cắt tóc, ở trong lớp còn có mấy phi tần đấy. Về phần hoàng hậu là ai? Bởi vì người ghét mái tóc ngắn của cô nhất là Chu Diệu, cho nên cô cường thế lập anh làm hậu, đại danh là Chu Hậu.

Ngại ghê, có người hoàn toàn không nhận phần ân sủng này.

Năm trước Chu Diệu đã vào đại học, sau đó không thích mấy trò vui đùa nhàm chán với cô nữa, trở nên vô cùng kiêu ngạo, thậm chí vào lúc cô học lớp mười hai còn nói: "Hứa Đa Dương, tốt nhất là em cũng phải thi vào được đại học A, bằng không chúng ta không có cách nào làm bạn."

... Anh đắc ý gì chứ! Bây giờ là cô không có cách nào coi anh là bạn, không phải anh!

Bởi vì cứ nghĩ cô thi được điểm thấp không ngờ lại vào được đại học A, ba cô sảng khoái mua cho cô một chiếc laptop mới, cùng nhãn hiệu với Chu Diệu, có điều màu sắc khác nhau. Cuối cùng cũng không phải đánh vật với chiếc máy tính để bàn bật cả buổi mới lên nữa, toàn bộ nghỉ hè gần như mỗi ngày Đa Ninh đều chuyên sủng "Tiểu bạch" quý phi của cô, ngày ngày hát ca.


Về phần Chu Hậu nào đó, đã sớm biếm vào lãnh cung.

Khụ...

Lúc Chu Diệu tới tìm cô, Đa Ninh đang đối diện với máy tính mới luyện tập một ca khúc chủ đề của phim hoạt hình, tiếng Nhật, âm điệu còn có chút hê. Thế cho nên Đa Ninh đeo tai nghe hát lên hiệu quả chính là: "Hey hey... hey hey oh oh..."

Trong phòng chỉ có mỗi cô, Đa Ninh học có phần quên mình, thậm chí đối mặt với màn hình máy tính bắt chước những động tác kinh điển của anime, đá đầu duỗi tay xoay vòng...

Chu Diệu đứng ngoài gõ cửa hai cái, đẩy cửa phòng ngủ không khóa ra, sau đó nhìn thấy một con cừu đang nổi điên như này. Hai tiếng ha ha theo bật từ miệng ra, mãi đến khi Đa Ninh ý thức được là anh đang ở trong phòng, xấu hổ đến mức hai mặt nhìn nhau.

Chậm rãi, cô đỏ mặt chỉ vào anh đang đứng cạnh cửa đặt câu hỏi: "Chu Diệu... Sao anh lại vào được? Sao anh có thể đến cửa cũng không gõ!"

Ai không gõ cửa, rõ ràng gõ cả buổi không để ý, kết quả tiến vào còn nhìn thấy bộ dáng quỷ quái này của cô. Nếu không phải biết rõ Đa Ninh là cô gái có tính cách như nào, anh còn tưởng là cô cắn thuốc đấy.

"Mẹ anh nấu súp vịt, sang uống!" Bỏ lại một câu này, Chu Diệu xoay người rời đi.

Đa Ninh: "... Ơ."

Trên người còn mặc quần áo ngủ in hoạt hình, Đa Ninh yên lặng mà tiến lên đóng cửa phòng ngủ lại.

Thật ra, cô cảm thấy năm nay mình có thể thi được vào đại học A có một nguyên nhân quan trọng, chính là mẹ Chu Diệu cô giáo Đỗ là chủ nhiệm lớp cấp ba của cô, kiêm cô giáo dạy toán. Hai nhà ở gần nhau, cô giáo Đỗ có thể nói là nhìn cô lớn lên, đương nhiên sẽ đặc biệt quan tâm tình huống học tập của cô.

Lúc này đây thi đại học, điểm toán học của cô có thể nói là sang lịch sử cao mới. Sau hôm biết được điểm, hai nhà cùng nhau tới khách sạn ăn cơm, có điều tiền mời khách mẹ cô trừ vào tiền của cô.

Lần này cô thi được vào đại học A, nhận được không ít lì xì. Bởi vì năm ấy anh họ không thi vào được đại học A, bà nội cũng khách khí cho cô lì xì một vạn. Đa Ninh ngã vào trên giường nghĩ, có phải cô thông minh hơn mình tưởng tượng một chút không? Không phải nói thiên tài chân chính đều là thông minh không tự biết sao? Giống như Chu Diệu vậy, vẻ mặt luôn kiểu xem mọi người là kẻ ngốc.

Đối với lần này cô thi vào được đại học A, còn không biết xấu hổ nói: "Xem ra có một tấm gương giống anh như này thật tốt mà."


...

Chu Diệu về nhà, bởi vì Đa Ninh chưa qua, ba Chu hỏi: "Đa Ninh đâu!"

"Đợi lát nữa sẽ đến." Giọng điệu Chu Diệu nhàn nhạt bỏ lại câu này, ngồi trên sô pha trong phòng khách, lôi điện thoại di động ra theo thói quen. Anh cả Chu năm nay vừa đến khoa răng của bệnh viện thực tập đứng lên: "Để anh mang qua cho Đa Ninh một bát."

"Đúng." Cô giáo Đỗ cười nói: “Có lẽ do lớn hơn rồi, bây giờ còn xấu hổ không qua đây ăn cơm."

Ba Chu thả đũa xuống, không quá tán thành nói: "Chẳng lẽ không phải em làm chủ nhiệm lớp của con bé ba năm sao?"

Cô giáo Đỗ chớp mắt: "Có sao?"

Anh cả Chu ngồi bên cạnh Chu Diệu, đứng lên đang muốn đi vào phòng bếp, Chu Diệu ngẩng đầu ngăn cản: "Anh, em khuyên anh đừng đi."

Anh cả Chu buồn bực, hỏi em trai: "Làm sao vậy, lại cãi nhau?"

Tranh cãi gì chứ, một người như anh mà có thể tranh cãi với một con cừu sao? Chu Diệu cười cười nói: "Có con cừu đang lên cơn động kinh, đừng đi quấy rầy."

Anh cả Chu:...


Vẻ mặt bất mãn là ba Chu, giống với Đa Ninh, hiện tại nhìn Chu Diệu từ đầu đến chân đều vô cùng không vừa mắt. Năm ngoái khi người nào đó thành công thi vào đại học A, học chuyên ngành đứng đầu là tài chính, bộ dáng ở nhà luôn giống tinh anh của phố Wall.

"Cừu động kinh còn tốt hơn con mặt liệt!" Ba Chu mở miệng nói, oán giận con trai út một câu.

Chu Diệu không có phản bác, nâng hai mí mắt, cũng đứng lên, trực tiếp về phòng. Nếu trước kia Chu Diệu có thói quen dùng lưỡi độc biểu đạt ghét bỏ, thì sau khi lên đại học, chuyển thành dùng ánh mắt biểu đạt nhiều hơn —— lười nhiều lời.

Dù sao thì, anh cũng không thể ấu trĩ giống Hứa Đa Dương được.

Nhưng mà, ghét bỏ thì ghét bỏ, quan hệ của Đa Ninh cùng Chu Diệu vẫn tương đối tốt đẹp, nhất là lúc cần nhau. Nuôi tóc một tháng, cuối cùng mái tóc ngắn của Đa Ninh cũng có thể buộc lại được thành một cái đuôi nhỏ, nhưng mà Đa Ninh vẫn muốn đi cắt tóc.

Tóc dài không cá tính!

Cô tìm Chu Diệu cùng nhau đến tiệm cắt tóc, chọn một cửa tiệm rất cao cấp. Sắp vào đại học rồi, cô muốn đổi một kiểu tóc tương đối cá tính. Đến lúc lên đại học sẽ phải làm quen với những bạn mới, cô muốn đắp nặn một hình tượng



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận