Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

“Bí mật gì chứ?” Lưu Hạo tức giận nói: “Đó là bởi vì… bởi vì đây là nhà cũ của Tào gia, tôi đã hứa với ông chủ Tào sẽ chăm sóc ngôi nhà này thật tốt!”

“Não anh bị úng nước à? Giữ tính mạng và ngôi nhà rách này, cái nào quan trọng hơn?” Tôi hỏi.

Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Tính mạng đương nhiên quan trọng, nhưng bây giờ không phải lúc đi ra, hơn nữa có Ngụy tiên sinh ở đây, có gì phải sợ?”

Ngụy Đông Đình nghe xong, ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

“Nói không chừng trong lòng Ngụy tiên sinh cũng đang hoảng sợ ấy chứ, sao anh thay tiên sinh suy nghĩ một chút?” Tôi cộc cằn đáp trả.

Ngụy Đông Đình cau mày nói: “Đang nói vớ vẩn cái gì?”

“Không có gì, cậu đừng hoảng sợ là được.” Tôi nhẹ nhàng đổi chủ đề, “Ngọn gió này không đúng lắm, cậu định làm gì tiếp theo?”

“Cái này anh không cần lo, nếu như sợ hãi, hiện tại lập tức biến đi.” Ngụy Đông Đình lạnh lùng đáp.

“Là đồng hàng, tôi vẫn muốn nhắc nhở một chút.” Tôi lắc đầu, “Ngôi nhà này rất cổ quái, người trong quan tài chưa chắc là nguyên do gây chuyện.”

Ngụy Đông Đình hừ lạnh, quay sang Lưu Hạo: “Tập hợp mọi người lại, nghe hiệu lệnh của tôi!”

“Thế mới đúng, nên đào xuống ba thước xuống đất.” Tôi nhắc nhở.

Lưu Hạo vội vàng ngăn cản: “Không được!”


“Tại sao?” Ngụy Đông Đình sắc mặt âm trầm hỏi.

“Cái này…” Lưu Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán, “Lúc Tào lão gia giao căn nhà này cho tôi, ông ấy đã nhiều lần dặn dò ngôi nhà này rất quan trọng, tuyệt đối không được phép động chạm lung tung.”

“Gọi người tới, nghe lệnh của tôi!” Ngụy Động Đình hét lớn.

Lưu Hạo do dự nói, nhưng cũng không dám làm trái ý Ngụy Đông Đình mà đi triệu tập người.

Xung quanh linh đường đột nhiên có tiếng ồn ào, người trong nhà đã tụ tập lố nhố.

Trên lư hương trước quan tài có ba nén nhang, tôi đi ngang qua hít một hơi khói, nhân lúc hỗn loạn đi tới phía sau Chu Tường vỗ vai hắn.

Chu Tường sửng sốt quay người lại, bị tôi thổi ngụm hơi vừa nãy vào mặt. Làn khói trắng uốn éo như một sinh vật sống xâm nhập vào miệng và mũi anh ta.

Chu Tường toàn thân run lên, hai mắt đột nhiên trắng dã, ngơ ngác đứng yên như bị xuất hồn.

“Bây giờ anh có thể đi bất cứ nơi nào anh muốn.” Tôi nói nhỏ vào tai anh.

Chu Tường chậm rãi xoay người, sau đó bắt đầu di chuyển về phía Tây Nam, bước chân cứng ngắc, vẻ mặt tê dại, hai mắt trợn ngược như đang mộng du.

Cũng may lúc này tối đen như mực lại đang cãi vã hỗn loạn nên không có ai chú ý đến Chu Tường, bằng không sẽ bị dọa đến mất hồn.

Đây gọi là hương dẫn hồn, sau khi khói hương đi vào cơ thể sẽ khiến con người muốn ngủ nhưng không ngủ được, rơi vào trạng thái tương tự như mộng du.

Chu Tường một đường đi về phía trước, tôi cũng theo sát phía sau.

Trong nhà tiếng gió gào thét khiến người ta rùng mình, nhưng lúc này lại không có tác dụng gì với Chu Tường, anh ta bước đi chậm rãi với tốc độ quái đản, xuyên qua hành lang, dừng lại trước một cửa phòng lớn.

Ánh sáng chiếu qua khe cửa, tôi nghe thấy tiếng kêu ai dô từ bên trong phát ra. Vừa nghe thấy giọng tôi liền nhận ra đó là Lưu thái thái.

Tôi đẩy nhẹ cánh cửa và bước sang một bên.

“Ai?” Người trong phòng hét lên.

Sau đó có một người đàn ông mở cửa đi ra, vừa liếc nhìn đã thấy Chu Tường đứng thẳng đuột, đôi mắt trắng bệch, người đàn ông sợ đến mức hét ầm lên vừa lê vừa bò ra khỏi cửa.

Ẩn mình trong bóng tối, tôi nhìn thấy Chu Tường chậm rãi đi vào phòng, chỉ nghe thấy tiếng bà Lưu la hét, còn to hơn cả người trước đó.

Tôi bước tới gần thì thấy bà già quấn bông trắng ở tai, cổ đeo nhiều sợi bùa chú, trên người dán đầy những lá bùa bằng giấy màu vàng, đang co ro trên giường, sợ hãi gầm gừ.


Chu Tường không hề để ý, từng bước một tiến về phía giường.

Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ bà Lưu lại là người đầu tiên Chu Tường đến gặp khi trong trạng thái dẫn hồn.

Bà già sợ đến mức lăn lộn trên giường run rẩy: “Hạo Nhi, Hạo Nhi, cứu mẹ.”

Tôi nhìn xung quanh phòng và ngay lập tức nhận ra điều bất thường.

Bốn bức tường và cả trần nhà được phủ kín những đồ án âm dương, sát tường bên trái bày hương án thờ Bồ Tát, đã khuya ba nén nhang vẫn cháy đỏ, khói bay nghi ngút.

Nhìn cách sắp xếp đồ đạc thì đây có lẽ là phòng của Lưu Hạo.

Có lẽ lão thái thái sau khi bị thương được an bài ở đây, đại khái vì theo bọn họ, căn phòng này có bùa chú trấn áp lại được Bồ Tát phù hộ, sẽ an toàn hơn một chút.

Có điều Chu Tường hiện tại bị dẫn hồn hương nhập, cũng không phải là quỷ, các loại đồ vật trấn tà trong phòng đối với hắn cũng không có tác dụng.

Một tiếng chát vang động làm tôi giật mình, bà Lưu bị Chu Tường tát mạnh.

Khi bị hương dẫn hồn điều khiển mọi hành động đều là bộc phát sâu trong tiềm thức, sở dĩ Chu Tường đụng tay đụng chân với bà Lưu có nghĩa là hắn vẫn luôn muốn làm điều này, nhưng bình thường bất đắc dĩ kìm chế lại.

Giữa tiếng la lối của bà Lưu, Chu Tường chậm rãi giơ tay tát thêm cái nữa, khiến mặt bà ta sung vù lên, khóc lóc kêu cha gọi mẹ, xem ra lực tay không hề nhẹ.

Tôi có chút tò mò, bà già này quả thực rất ghê tởm, nhưng Chu Tường rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì mà người đầu tiền muốn trừng trị lại là bà ta?

Tôi đứng sang một bên thờ ơ quan sát cho đến khi bà già ngất đi vì đau đớn, rồi tôi bước tới vỗ nhẹ vào vai Chu Tường.

Chu Tường lập tức dừng tay, xoay người, đi tới đầu giường, chậm rãi mò mẫm.


Đột nhiên một tiếng cạch vang lên, la tiếng một cơ quan nào đó được kích hoạt, sau đó tôi nhìn thấy bức tường phía sau nơi đặt tượng Bồ Tát di chuyển, một cánh cửa trồi ra

Chu Tường đứng dậy, đẩy nhẹ đi vào.

Tôi đi theo anh ta, lại qua một cánh cửa khác, theo cầu thang đi xuống thêm khoảng mười mét thì đến một tầng hầm cực kỳ tối tăm.

Hai bên tường treo mấy ngọn đèn dầu kiểu cổ, dùng để thắp sáng, tuy nhiên bóng tối đối với tôi không có cản trở gì, Chu Tường trong trạng thái dẫn hồn cũng không cần dùng mắt, nên tôi không tiến lên đốt lửa.

Đi thêm một đoạn, phía trước hiện ra hai căn phòng, cánh cửa một đỏ một trắng rất kỳ lạ. Chu Tương đi tới cánh cửa màu đỏ rồi dừng lại.

Tôi bước lên phía trước thì phát hiện cả hai cánh cửa đều làm bằng sắt, cực kỳ dày và nặng, được sơn hai màu trắng đỏ.

Hơi nước ngưng tụ trên bề mặt cánh cửa, nhiễu thành từng lớp mỏng lạnh lẽo, chạm vào lạnh thấu xương.

Chu Tường đang đứng đột nhiên nghiêng người về phía trước, đập trán bùm vào cánh cửa.

Sau đó lại đập thêm từng trận, lực va chạm càng lúc càng mạnh.

Tôi không nghĩ người này sẽ ngu ngốc đến mức dùng đầu để đập vỡ cánh cửa sắt, sở dĩ vẫn làm như vậy chỉ có thể là biểu hiện trong sâu thẳm nội tâm.

Con người ta khi nào thì có xung động muốn đập đầu vào tường?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui