Nhân Gian Băng Khí

Liếc mắt nhìn nhanh Tâm Ngữ một cái, bà ta vẫn đứng nguyên tại nơi đó, hai mắt đỏ hoe, lệ quang lóng lánh trên viền mắt. Bà ta khẽ dụi dụi khóe mắt rồi cúi đầu xuống, hai mắt tựa như thất thần."Ngoài ra, còn có một chuyện rất thú vị." Vấn Thiên nói tiếp: "Ta từng điều tra trên Thiếu Lâm tự, trong lúc vô tình đã phát hiện được: thì ra trong Thiếu Lâm còn cất giấu một cuốn bí sử. Không rõ xuất phát từ nguyên do gì mà Thiếu Lâm đã che giấu đoạn bí sử này đi, ngay cả "Thủ Lĩnh" hồi đó cũng không phát hiện ra. Trong bí sử có ghi chép: bốn võ tăng còn sống quay về Thiếu Lâm tự kia đã kể miệng lại trước lúc viên tịch, thì ra giữa Thiếu Lâm tự và Cửu Vĩ Hồ vẫn luôn có mối quan hệ sâu xa, hàng ngàn năm qua Thiếu Lâm tự vẫn luôn chú ý đến Thiên Độ trấn. Trong thời Minh mạt, Thiên Độ trấn xuất hiện tin đồn ngàn hồn đòi mạng, Thiếu Lâm tự lập tức phái ra ba mươi tám La Hán võ tăng chạy suốt đêm tới Thiên Độ trấn. Trong lúc tra xét trên núi, họ đã tìm ra một thôn làng hoang vắng, ngay trong cái thôn đó, các Thiếu lâm võ tăng đã phát hiện một con Cửu Vĩ Hồ có hình hài tựa hồ ly. Sau một phen đụng độ tóe máu, Thiếu Lâm tự đã phải trả giá bằng ba mươi tư võ tăng mới làm Cửu Vĩ Hồ bị trọng thương... Chú ý lời của ta đó, là bị trọng thương chú không phải bị giết chết. Các võ tăng Thiếu Lâm không thể giết chết Cửu Vĩ Hồ, còn Cửu Vĩ Hồ sau khi bị trọng thương thì cũng không biết nó chạy đi đâu rồi, đến tận ngày nay vẫn chưa có xuất hiện lại. Ta ngờ rằng, thủ phạm trong vụ huyết án xảy ra trong quãng thời gian trước đó tại Thiên Độ trấn rất có thể là đời sau của con Cửu Vĩ Hồ từng trốn thoát đó. Năm đó, bốn võ tăng còn sống cũng bị thương quá nặng, cố gắng giữ một hơi thở cuối cùng chạy suốt đêm về Thiếu Lâm tự, sau khi kể miệng lại thì họ liền viên tịch. Băng, ngươi có chú ý đến điều gì không? Hồi đó giao đấu cùng võ tăng Thiếu lâm cũng không phải giống như Cửu Vĩ Hồ mà Phượng tổ vẫn luôn canh giữ, mà giống Cửu Vĩ Hồ xuất hiện vào thời Thương và thời Đường hơn, tất cả đều là thuộc loại Cửu Vĩ Hồ chưa trưởng thành. Ngươi có hiểu điều này có ý nghĩa là thế nào không? Tư liệu lịch sử của chúng ta là lệch lạc! À không, phải nói là tư liệu lịch sử mà từ trước tới nay Long Hồn chúng ta vẫn luôn lưu giữ là lệch lạc! Trong thời kỳ ba triều đại: Thương Chu, Tùy Đường, Minh triều và cả quãng thời gian trước đó, Cửu Vĩ Hồ vẫn luôn xuất hiện dưới hình dạng hồ ly, như vậy cái con Cửu Vĩ Hồ giống như trẻ con mà chúng ta canh giữ đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nó từ đâu tới? Vì sao lại bị đóng băng? Huyết Mân Côi không ngại cực khổ chuyển nó đến Trấn Nguyên Sơn, thậm chí còn muốn giải trừ phong ấn cho nó là vì cái gì?"Nghe đến đây, Mười Một đã hiểu rõ ý tứ của Vấn Thiên. Phượng tổ vẫn luôn cho rằng con Cửu Vĩ Hồ giống đứa trẻ bị đóng băng chính là cái con mà đã đụng độ cùng võ tăng Thiếu Lâm tự vào thời Minh, nhưng không ngờ truy tới cùng lại là không mảy may biết gì về lai lịch của con Cửu Vĩ Hồ đó.Mười Một ngẩng đầu liếc về phía Tâm Ngữ, bà ta vẫn đang ngây ra lắng nghe giọng nói của Vấn Thiên, nhưng ánh mắt lại như không nghe gì. Chắc hẳn là bà ta đã nghe lời lưu ngôn trong đó rồi, cho nên không hề có vẻ gì kinh ngạc.Vấn Thiên nói tiếp: "Ta căn cứ vào những manh mối này mà mạnh dạn đặt ra một giả thiết, những con Cửu Vĩ Hồ chưa trưởng thành này sinh ra từ một địa phương khác, mỗi lần cách vài trăm thậm chí là cả ngàn năm mới có thể xuất hiện một hoặc vài con, sau đó chúng chẳng quản vạn dặm đi tới Long Quốc, chính là vì con Cửu Vĩ Hồ bị đóng băng kia. Mà ta hoài nghi nó đã tồn tại ở vùng đất Thiên Độ trấn này từ thời kỳ viễn cổ, hơn nữa vào thời điểm đó thì nó đã bị đóng băng rồi. Nhưng mà vì sao nó lại bị đóng băng ở vùng phụ cận Thiên Độ trấn? Những con Cửu Vĩ Hồ kia tại sao lại biết nó ở đây? Chúng từ vạn dặm xa xôi đi tới Long Quốc là vì cái gì chứ? Tới để giải cứu nó, bảo vệ nó, hay là có nguyên nhân khác? Sau khi vắt óc suy nghĩ rất lâu, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn phát sinh từ hai mươi năm về trước, dường như cũng có chút liên quan tới Thiên Độ trấn. Là trùng hợp hay là cố ý đây? Cho nên, ta muốn dùng thời gian còn lại cuối cùng của ta để tìm cách chứng thực chuyện đó. Băng, ta cần sự trợ giúp của ngươi, cho dù ta tìm được đáp án nhưng nếu ta chết rồi thì sẽ không có biện pháp tiếp tục điều tra nữa. Cho nên ta cần sự giúp đỡ của ngươi, ngươi phải giúp ta điều tra tiếp, tìm cho ra bí mật chôn giấu tại Thiên Độ trấn. Nếu suy đoán của ta không sai, bí mật đó rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tương lai của Long Hồn, thậm chí tới cả tương lai của Long Quốc. Băng, căn cứ vào đủ loại manh mối, ta đoán rằng tại thời viễn cổ Thiên Độ trấn rất có khả năng..."Mười Một từ tầng trên đi xuống, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì, lúc này trong đầu y chỉ toàn văng vẳng lời di ngôn và nụ cười quỷ dị treo trên khóe miệng trong tấm ảnh chụp Vấn Thiên lúc chết. Đây chính là ám thị mà Vấn Thiên lưu lại cho y, Thiên Độ trấn quả thực đang tồn tại một bí mật kinh người, suy đoán của y là chính xác.Nhưng vì sao Vấn Thiên chỉ muốn nói tin tức này cho một mình y? Nghĩ tới đây, Mười Một chợt dừng bước giật mình cả kinh. Y bỗng nghĩ lại, sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo đời thứ tư đã giữ các tổ trưởng lại, có phải vì Vấn Thiên cũng lưu lại cho bọn họ thứ gì đó hay không? Có phải Vấn Thiên đã bố trí nước cờ phía sau, bề ngoài tỏ ra rất tín nhiệm đối với Mười Một, nhưng thật ra lại ngầm động chân tay gì đó?Trong mắt Mười Một không ngừng lóe lên hàn quang, sau đó lập tức thu lại, lý do không ngoài câu nói "Cửu Vĩ Hồ bị đóng băng là sản phẩm cải tạo gen hoàn mỹ nhất của nền văn minh trước còn sót lại", ông ta sẽ dốc toàn lực đi điều tra. Nhưng Thiên Độ trấn có thực sự tồn tại một bí mật kinh thiên như lời Vấn Thiên không? Như vậy trăm nghìn năm qua, vì sao thủy chung không có ai phát hiện được bí mật này? Còn nữa, hai mươi năm trước có phải là đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn liên quan tới Thiên Độ trấn không?Mười Một khẽ lắc lắc cái đầu, hiện tại y cũng đang đau hết cả đầu, những việc trong tay chưa làm được dồn thành một đống lớn. Hầu Tử bị tiến sĩ điên chỉnh sửa đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, cần phải mau chóng xử lý. Muốn xử lý chuyện của Hầu Tử thì nhất định phải mau chóng đưa bọn họ dời đến căn cứ siêu cấp. Ngoài ra y phải đích thân đi một chuyến tới biên giới Thái Lan để xử lý chuyện Ngõa Khả tướng quân. Còn nữa phải đối phó với sự truy sát không ngừng của Ma Quỷ, hơn nữa việc Từ Khiêm đến Kinh thành cũng dám chắc là sẽ không có chuyện gì tốt. Lại không biết Mười Ba và Đán Đao đang làm gì, trong lúc quan trọng này lại chạy tới Thiên Độ trấn, còn dây dưa với cả chuyện của hai mươi năm trước. Nhiều việc dồn lại cùng một lúc như vậy, dù là Mười Một cũng cảm thấy đau đầu không biết hành động như thế nào. xem tại TruyenFull.vnLúc Mười Một quay xuống tầng một, Tửu Quỷ vẫn trốn ở góc phòng uống rượu, nghe thấy Mười Một đi xuống, Tửu Quỷ liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhau.Tửu Quỷ đứng lên, nhìn về phía chân cầu thang, thấy Tâm Ngữ chưa xuống cùng liền hất hất cằm về phía Mười Một, thật ra ý tứ không cần nói cũng biết.Mười Một tiện tay ném ra bút ghi âm, Tửu Quỷ tiếp lấy nhìn qua một chút rồi thu hồi, sau đó nói: "Ngươi đi trước đi, ta còn có đôi lời muốn nói với bà ta."Mười Một đi được hai bước thì chợt dừng lại hỏi: "Không phải bà ta đã chết hơn hai mươi năm rồi sao?"Tửu Quỷ trầm mặc một chút, thật hiếm khi thấy cái bộ dạng nghiêm túc này, lão trầm giọng nói: "Chuyện này, khi nào thời cơ thích hợp đến ta sẽ nói lại cho ngươi." Mười Một không tiếp tục gặng hỏi nữa, mở cửa rời khỏi căn phòng này. Cho đến khi bên ngoài vang lên âm thanh khởi động của ô tô, Tửu Quỷ mới ngửa đầu uống một hơi hết sạch rượu trong bình, thở dài một tiếng rồi loạng choạng đi lên tầng trên.Mười Một cũng không đi xa, sau khi lái xe ra khỏi cửa trấn y liền tìm một góc kín đáo gần chân núi rồi đỗ ở ở đó, tiếp đó xuống xe rồi đứng im không hề nhúc nhích. Khoảng hơn mười phút, từ trong cánh rừng sau người vang lên một tràng âm thanh sột soạt, ngay sau đó liền có một cái đầu trắng nho nhỏ vô cùng cẩn thận thò ra từ sau một cái cây phía xa, thần sắc vô cùng cảnh giác quan sắt hoàn cảnh xung quanh. Có thể là do không phát hiện được thứ gì nguy hiểm, cuối cùng ánh mắt của nó dời đến trên người Mười Một – lúc này y cũng đang ngoái cổ lại nhìn nó, trong mắt nó liền lộ ra vẻ hưng phấn. "Véo" một cái nó lủi ra từ sau gốc cây, tung tăng chạy nhanh đến bên Mười Một, cái đầu nhỏ dùng sức cọ sát vào gấu quần y, trong miệng phát ra âm thanh đáng yêu "gâu gâu".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui