"Hảo đao." Lục Hướng Viến trong lòng thầm tán thưởng, nhặt hết tất cả những lưỡi đao lên rồi lại chạy về chỗ cũ cách đó năm mươi mét, một lần nữa ném phi đao ra. Sau khi bắn xong lại tới nhặt đao về, sau khi lặp đi lặp lại ba lần như vậy, chừng hơn một giờ đồng hồ đã qua đi, hắn đã cảm thấy hai cánh tay như tê đi, vung vung tay nói: "Hôm nay chỉ đến đây thôi chứ?"Mười Một tháo miếng vải bịt mắt xuống, nhìn nhìn thanh chủy thủ trong tay. Thanh chủy thủ này vừa rồi va chạm kịch liệt như vậy mà không ngờ vẫn không bị mẻ chút nào, lúc này nhìn vẫn y nguyên như mới. Lại nhìn những lưỡi đao rơi đầy trên đất. Trên mỗi chiếc đều có thêm hai đến ba vết mẻ. Hắn rất mãn ý cất thanh chủy thủ đi, nói: "Tạm được."Lục Hướng Viễn thở dài một hơi nói: "Ngươi đúng là quái vật."Mười Một quả đúng là quái vật, đặc biệt là tốc độ tiến bộ của hắn quả thực đã khiến Lục Hướng Viễn đố kị muốn chết. Khi bắt đầu huấn luyện lần nào Mười Một cũng bị thương, đến sau này Lục Hướng Viễn toàn lực ném phi đao ra mà hắn vẫn có thể nhẹ nhàng trách khỏi, khoảng cách giữa đó còn không đến một tuần. Mà từ đó về sau, phi đao của Lục Hướng Viễn cũng chẳng còn làm Mười Một bị thương được chút nào nữa. Nhưng Mười Một lại cũng bắt đầu hiềm Lục Hướng Viễn không có sức nữa, tựa như mỗi ngày không thụ thương là hắn không được vui vậy. Cho nên Lục Hướng Viễn luôn nhìn Mười Một như nhìn quái vậy. Bởi vì hắn luôn làm ra những hành vi khiến người thường khó mà lí giải nổi, ví dụ như huấn luyện phi đao như chơi đùa với tính mạng. Lại như việc sáng sớm mỗi ngày khi đứng trên cọc đều muốn nâng một khối đá to hơn thân người hai lần trong ba tiếng đồng hồ không hề động đậy. Sau này Lục Hướng Viễn cùng từng lén thử nâng khối đá đó, nhưng hắn đến cả việc muốn nhâng qua đỉnh đầu cũng cực kì vất vả, đừng nói gì đến việc có thể sắc mặt bình tĩnh đưa lên theo thế tấn mã bộ và đứng trong ba tiếng đồng hồ. Trời ạ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta muốn đổ mồ hôi lạnh. Hơn nữa những thứ này chẳng phải là bọn Hoàng lão nhân yêu cầu, ngược lại là do Mười Một tự thêm vào, đơn giản đúng là một tên điên không biết hưởng thụ là gì. Như vậy còn chưa tính, mới trước đó không lâu, Mười Một lại hiềm khối đá kia không đủ nặng, đổi một khối đá khác to hơn nặng hơn đứng trên cọc, cách một quãng thời gian lại đổi khối đá càng lớn hơn… Lục Hướng Viễn bắt đầu nghi hoặc, cứ cho Mười Một một quãng thời gian thế này, liệu hắn có thể trực tiếp nâng cả một gian phòng và đứng lên chiếc cọc kia hay không đây?Sau khi thu dọn ổn thỏa trên đường trở về, Lục Hướng Viễn vô ý hỏi: "Sở Nguyên, thanh tiểu đao này của ngươi tên là gì?""Tên?" Mười Một kì quái liếc nhìn hắn, nói: "Chủy thủ.""Ặc, ta biết đây là chủy thủ, nhưng nó phải có một cái tên gì đó chứ?""Tại sao?" Nói đến, Mười Một cũng thực không hiểu, những võ nhân này tại sao luôn thích đặt tên cho đao cho kiếm? Thiên Trảm trước đây là thế, Thiên lang của Lục Trường Minh sau này cũng vậy, rồi còn Biển Đam của Lục Quán, Miên Châm của Lục Huyền, Phá Thiên của Thạch Đại Lực cũng đều như vậy. Trong mắt hắn, đao chỉ là đao, là công cụ giết người, tại sao cứ nhất định phải lấy cho nó một cái tên hay ho thuận miệng mới được? Đao là dùng để chém, dùng để giết người, không phải dùng để gọi.Lục Hướng Viễn vò vò đầu nói: "Tại sao? Ài, cái này ta……" Lục Hướng Viện thực sự bị hỏi đến cùng đường, hắn từ nhỏ trưởng thành trong Kiếm Tông, trong tiềm thức đã cho rằng chuyện đặt tên cho kiếm là rất bình thường, cũng giống như khi đứa bé sinh ra thì cần phải đặt tên vậy. Còn về vì sao phải đặt tên, hắn quả thực không biết, bởi vì cha hắn hay ông hắn đều chưa từng nói qua với hắn về vấn đề này.Dọc đường Lục Hướng Viễn sắc mặt khổ sở, đi theo Mười Một tới lò đúc kiếm với vẻ rất buồn bực, sau đó liền đem chuyện này nói với Thạch Đại Lực.Thạch Đại Lực sau khi nghe vậy liền nghiêm mặt nhìn hai người, hướng về phía Mười Một hỏi: "Ngươi tên là gì?"Mười Một liếc nhìn hắn. Bình thản nói: "Sở Nguyên.""Tại sao ngươi tên là Sở Nguyên?""Ta tự đặt lấy.""Phì!" Liêu Gia Hòa đang uống nước không nén nổi phải phun nước qua lỗ mũi."Ách?" Thạch Đại Lực thẹn thùng hỏi: "Vậy trước đây ngươi tên là gì?"Mười Một hỏi ngược lại: "Rất quan trọng sao?"Thạch Đại Lực thở dài một hơi nói: "Quan trọng, đương nhiên quan trọng. Tên của mỗi một người đều là khi sinh ra được cha mẹ đặt cho, cái tên sẽ theo ngươi cả đời, cho dù sau khi chết đi cái tên đó cũng được khắc theo trên bia mộ. Trong mắt những chú kiếm sư chúng ta, kiếm, cũng là con của chúng ta. Chúng ta yêu kiếm giống như yêu con cái của mình vậy, bởi vì bên trên thân thể chúng đã truyền vào quá nhiều tình cảm của chúng ta. Đặt cho con cái một cái tên dễ nghe là chuyện đương nhiên. Kiếm Tông chúng ta, mỗi một người đều là chú kiếm sư, cho nên đều phải lấy cho đứa con của mình một cái tên, đó chính là kiếm danh."Mười Một bình thản nói: "Nhưng nó không phải là do ta đúc.""Nhưng nó là do ngươi thiết kế ra, cũng là do ngươi hoàn thành công đoạn cuối cùng. Không phải sao? Ta chẳng qua chỉ là giúp ngươi rèn nó ra mà thôi." Dừng lại một lát, Thạch Đại Lực hỏi: "Khi ngươi nắm vào nó, có cảm thấy nó giống như một bộ phận thân thể của mình không?" xem tại TruyenFull.vnMười Một chẳng hề ngần ngại gật gật đầu."Vậy là đúng rồi, bởi vì nó là do ngươi thiết kế ra cho bản thân, cũng chỉ khi được ngươi nắm trong tay, nó mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất, đổi lại là người khác sẽ không được. Bởi vì. Kiếm. Chỉ thuộc về ngươi."Kiếm, chỉ thuộc về ngươi?Mười Một sắc mặt bình thản nhìn Thạch Đại Lực. Còn Thạch Đại lực cũng đang nghiêm túc nhìn lại hắn.Một hồi lâu sau, Mười Một đột nhiên hỏi: "Phải gọi nó là gì?"Thạch Đại Lực lộ ra một nụ cười hiếm có nói: "Nó là kiếm của ngươi, chỉ có ngươi mới có thể đặt tên cho nó, người khác không có tư cách."Mười Một chẳng hề suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói: "Độc Nha.""Phì!" Liêu Gia Hòa lại một lần nữa phun nước trà từ mũi ra.Thạch Đại Lực cười nói: "Ngươi thích là được." Kỳ thực Mười Một cảm thấy cũng chẳng có gì. Dù sao trong mắt hắn đặt tên cho kiếm cũng là một chuyện rất vô vị. Độc Nha cũng chỉ là hắn tùy tiện nghĩ ra, bởi vì thanh chủy thủ này hình dáng rất giống răng nanh của một con rắn độc. Hơn nữa, hắn vốn đã muốn bôi chất độc lên thân thanh kiếm này."Không hay." Lục Hướng Viễn lại lắc đầu nói: "Độc Nha nghe có vẻ quá âm hiểm."Mười Một nhìn hắn, nói: "Chẳng quan trọng, chỉ là cái tên thôi.""Không được." Lục Hướng Viễn vẫn kiên trì nói: "Cái tên rất quan trọng, ngươi xem, các danh kiếm từ thời thượng cổ đến giờ có cái nào tên là Độc Nha chưa? Lão đại, đổi cái khác đi. Nếu không sau khi khi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, người khác sẽ gọi ngươi là Độc Nha Sở Nguyên đó, ài, nghĩ đến thôi đã thấy khó nghe chết người rồi."Lục Hướng Viến nói thật buồn cười, Mười Một có thể hành hiệp trượng nghĩa? Người khác không trượng nghĩa với hắn đã là may lắm rồi. Cả đời này hắn chỉ biết giết người, nào biết cứu người?Lục Hướng Viễn nói đến danh kiếm thượng cổ, Mười Một cũng liền nghĩ đến Thiên Trảm của hắn. Nếu hiện giờ Thiên Trảm còn ở trong tay hắn, nghĩ đến việc một tay cầm Thiên Trảm, một tay nắm Độc Nha, chân đạp Nguyệt Vũ bộ, thử hỏi còn có mấy người có thể ngăn cản những sát chiêu liên tục của hắn đây?Ách, Thiên Trảm, Nguyệt Vũ bộ, nếu phối hợp hai cái tên rất đẹp này với Độc Nha quả thực có chút mất hết phong cảnh. Tuy Mười Một căn bản chẳng hề để ý, hoặc giả trong từ điển của hắn, căn bản không có hai chữ phong cảnh.Có điều dưới sự kiên trì của Lục Hướng Viễn, Mười Một cuối cùng vẫn đổi sang một cái tên khác, Trảm Nguyệt. Thiên Trảm kết hợp với Nguyệt Vũ liền lấy ra được cái tên Trảm Nguyệt Loan Đao. Kì thực cái tên này cũng là Mười Một tùy tiện nói ra, kết hợp từ tên của Thiển Trảm và Nguyệt Vũ mà thôi, hắn thực lười chẳng muốn làm cái chuyện vô vị đó. Nếu không phải nể cái công Lục Hướng Viễn vất vả giúp hắn luyện tập, Mười Một căn bản chẳng thèm đế ý đến chuyện đó, đã trực tiếp gọi là Độc Nha rồi.Đối với cái tên Trảm Nguyệt, Lục Hướng Viễn cũng có thể nói là mãn ý, nói thế nào cũng dễ nghe hơn Độc Nha rất nhiều. Cuối cùng cái tên của thanh chủy thủ đã được đặt xong, Trảm Nguyệt.Nhưng hiện giờ trong lò đúc kiếm, bốn người bao gồm cả Mười Một trong đó đều không biết rằng, không lâu sau này, Trảm Nguyệt đã trở thành một cái tên khiến người ta nghe đến mà run sợ.Trảm Nguyệt xuất, tử thần hiện. Mười Một muốn ngươi canh ba chết, tuyệt sẽ không lưu ngươi lại đến canh năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...