Một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại tại chân núi khu phú hào biệt thự,trong chiếc xe ngoại trừ sáu người ra còn có một con chó. Chiếc xe này là chiếc thứ năm mà bọn Mười Một đã thay đổi trên đường, mặc dù đoán được mấy người bọn họ đang hoạt động dưới tầm mắt của Long Hồn, nhưng cẩn thận vẫn là việc tất yếu cần làm.Cửa xe mở ra, Tiểu Diệp một mình từ trong xe nhaảy xuống. Sau đó lưu luyến không nỡ rời nhìn về phía Walter bên cửa xe.Walter hướng về phía nó gật đầu, hỏi: "Sở Nguyên đại ca nói với ngươi địa chỉ, nhớ kỹ chứ?"Tiểu Diệp gật gật đầu, không nói tiếng nào.Walter thở dài, ngữ khí có chút buồn bã, thấp giọng nói: "Muội… bảo trọng. Ta rất nhanh sẽ trở về với muội."Không đợi Tiểu Diệp nói, Walter đã đóng mạnh cửa xe lại, sau đó chiếc xe hơi nhanh chóng tiến vào trong màn đêm mờ mịt.Tiểu Diệp vẫn như cũ đứng yên tại chỗ, có chút sững sờ khi nhìn thấy đèn sau xe biến mất trong tầm mắt, sau một hồi lâu mới nhăn nhăn mũi, sửa sang lại bộ quần áo đơn bạc đáng thương trên người, xoay người bước từng bước theo con đường hướng lên núi.Bốn mươi phút sau, Tiểu Diệp đi vào một căn biệt thự bên ngoài trang sức cực kỳ hào hoa, có chút quá đà, bước qua bước lại bên ngoài biệt thự một hồi, bộ dạng hình như có chút do dự chẳng biết nên hay không nên làm.Cuối cùng, Tiểu Diệp cắn răng, nhón mũi chân, cố hết sức giơ cao ngón tay, miễn cưỡng ấn vào cái chuông cửa khảm trên tường.Chuông cửa không có vang lên, nhưng rất nhanh có hai người mặc đồ tây đen chạy đến. Khi hai người kia gặp một thân thể dơ dáy, quần áo dơ bẩn cáu cặn đen đến sáng bóng, cái đầu thì như là mấy tháng không gội của Tiểu Diệp thì đều sửng sốt một chút.Trong đó một người nhíu mày, xua xua tay có chút phiền toái nói: "Nơi này không phải đại phương kiếm cơm, đi mau!""Không phải vậy!" Tiểu Diệp cuống quít giải thích, nói: "Chính… chính Sở Nguyên đại ca, kêu ta tới tìm một người tên là Nguyện Nhi tỷ tỷ…"Sở Nguyên?Hai bảo tiêu nhìn nhau,bọn họ thân là bảo tiêu của Âu Dương Nguyệt Nhi đương nhiên biết cái tên này. Tên Sở Nguyên này đối với đám người bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi có thể không tính là lạ lẫm gì, nghe nói hắn trước kia cũng là vệ sĩ cận thân của vị Đại tiểu thư này, nhưng tính tình lại rất kì quái, từng nghe nói hắn không biết vì nguyên nhân gì mà đem bảo tiêu bên người tiểu thư toàn bộ giết sạch, nhưng kì quái chính là tiểu thư sau sự việc đó cũng không có trách hắn. Việc này bọn họ cũng không rõ sự tình, cũng chỉ là nghe người bên cạnh tiểu thư kể lại. Mặc dù bọn họ đều không tin loại chuyện ma quỷ này, nhưng cũng biết Sở Nguyên cùng tiểu thư có quen biết, hơn nữa giống như là quan hệ bằng hữu.Nhưng hắn tại sao lại muốn một tiểu khất cái( ăn mày) canh ba nửa đêm tới tìm tiểu thư?Hai bảo tiêu quay đầu lại nhìn ngọn đèn đang chiếu sáng cho toàn bộ căn biệt thự phía sau, cùng tỏ vẻ có chút khó xử. Lúc này tiểu thư sớm đã ngủ rồi, lá gan họ có lớn hơn nữa thì cũng chẳng dám vào đánh thức nữ thần trong mắt mình. Thuận tiện nói một chút, bọn họ mặc dù là bảo tiêu của Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng đồng thời cũng là nam nhân, với mị lực của Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ cần là nam nhân có dục vọng bình thường thì đều sẽ bị nàng hấp dẫn, nhất là nàng còn là một siêu sao ca nhạc trứ danh, nữ nhân sáng chói có mị lực nhất phương đông. Bất quá các bảo tiêu đã biết rõ thân phận của mình. Càng biết sau lưng Âu Dương Nguyệt Nhi có chỗ dựa là ai, cho nên chỉ có thể đem phần ái mộ này che giấu thật sâu trong lòng."Cái này…" Một bảo tiêu ho khan một tiếng, sắc mặt có chút khó coi nói: "Tiểu thư đã ngủ, hay là sáng ngày mai ngươi lại đến, được không?"Mặc dù hắn không tin giữa tiểu khất cái này và tiểu thư có quan hệ gì, nhưng tốt xấu gì đối phương đã báo ra tên của Sở Nguyên, vạn nhất tiểu khất cái cùng tiểu thư thật sự có quan hệ, mà hắn lại dùng bạo lực đuổi tên tiểu khất cái này đi. Sợ sau đó tiểu thư có trách cứ hắn thì thật là khóc cũng không kịp. Nhưng để nó đi vào cùng là không có khả năng, vạn nhất tên khất cái này chỉ là không biết có được tin tức này từ đâu, cố ý tới lừa gạt để ăn uống thì sao? Phải biết rằng cái tên "Sở Nguyên" này cũng không tính là bí mật gì, mọi người bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi biết người này, nếu người hạ nhân hoặc bảo tiêu nào thuận miệng nói lên, bị tên tiểu khất cái này nghe được, lợi dụng người này chạy tới lừa tiểu thư thì sao? Thân là bảo tiêu của Âu Dương nguyệt Nhi, bọn họ cũng không dám tự ra chủ trương.Nghe bảo tiêu nói xong, Tiểu Diệp đã ngận thức thú đích gật gật đầu, có chút ủy khuất hỏi: "Ta đợi ở chỗ này được không?""Này… Được rồi." bảo tiêu này gật đầu. Bên ngoài biệt thự không phải là phạm vi bọn họ phụ trách, nghĩ đến tiểu thư cũng sẽ không trách cứ.Kỳ thật không thể trách hai bảo tiêu này,bọn họ căn bản không biết quan hệ giữa Sở Nguyên và Âu Dương Nguyệt Nhi, càng không biết nếu Âu Dương Nguyệt Nhi nghe được tên của Sở Nguyên, mặc kệ ngủ say đến thế nào cũng sẽ lập tức xuống giường. Bởi vì hai bảo tiêu không hiểu nên Tiểu Diệp chỉ có thể ôm cái bụng đang réo "ùng ục ùng ục" của mình, ôm thân thể nhỏ gầy đang phát run, ngồi xổm xuống bên ngoài cửa lớn chờ hừng đông.Tại một nơi khác…Sau khi Tiểu diệp xuống xe, năm người Mười Một lại tiếp tục lái xe đi về phía trước, dọc theo đường này để tránh phải rời khỏi địa giới của kinh thành."Dừng xe!"vẫn nhắm mắt như là đang ngủ, Mười Một bổng nhiên mở mắt ra nói một tiếng.Vịt Bầu vững vàng cho xe hơi dùng lại ven đường, sau đó quay đầu lại nhìn Mười Một."Xuống xe! Tiến vào rừng!" Mười Một nói xong thì mặc kệ những người khác, trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống.Ngoại trừ Lãnh Dạ hơi nhíu máy ra, còn lại mọi người tự giác không hỏi một câu nào, cùng ly khai khỏi xe."Lãnh Dạ." Mười Một hỏi: "Số lượng súng và đạn dược còn bao nhiêu?"Lãnh Dạ cười khổ nói: "AK47 một cây sáu hộp đạn. M4A1 hai cây, chín hộp đạn. Súng ngắm PSG – 1 một cây, mười một viên đạn. Súng ngắn Sa Mạc Chi Ưng một cây, ba hộp đạn, súng ngắn 77 hai cây, 10 hộp đạn cho cả hai. Lựu đạn 3 trái, còn có 1 cây lan bác dã chiến đao, hai thanh chủy thủ quân dụng." xem tại TruyenFull.vnNói xong, Lãnh Dạ thở dài. Số lượng súng đạn như vậy căn bản không đủ chống đỡ với sự tiêu hao của bọn họ, bởi kế tiếp bọn họ đối mặt không chỉ phải trốn chạy, còn có đối thủ thần bí đã hãm hại bọn họ nhưng vẫn không biết đối phương là ai. Mặc dù Hầu Tử cùng Mười Một tại chỗ ở của chính mình đều có những kho súng nhỏ, như nhà kho ở trong phòng Mười Một kia thì có không ít súng đạn, nhưng bọn hắn bây giờ là tội phạm, có chuyện gì chắc chắn sẽ bị bao vây trùng trùng, không thể quay trở lại lấy, khi từ Indonesia lén trở về cứ cầm chỗ súng đạn này bên người, có lẽ sẽ cần dùng đến.Mười Một gật đầu nói: "Bả đao đưa cho ta, chủy thủ đưa ta một cây, còn lại các ngươi tự mình phân chia."Đối với ý kiến của Mười Một mọi người không có dị nghị, bọn họ đều biết Mười Một lấy cận chiến làm chủ, bây giờ dưới tình huống súng không đủ dùng, có thể giảm được thì cứ giảm. Cho nên năm người rất nhanh phân phối cho tốt, Hầu tử như trước vẫn là AK47 cùng Sa Mạc Chi Ưng, Lãnh Dạ là súng ngắm cùng chủy thủ quân dụng. Vịt Bầu cùng Walter được M4A1 cùng một cây súng ngắn. Cho nên ba trái lựu đạn đều để lại cho Mười Một.Sau khi võ trang đầy đủ, trừ Hoàng Hậu vắng mặt thì toàn bộ thành viên chiến đấu của Hắc Ám Thập Tự đều đã tụ tập, chậm rãi tiến vào sâu trong rừng rậm.Mười Một tay cầm thanh đao dã chiến đi đầu, Lãnh Dạ bưng súng ngắm theo sát phía sau Mười Một cư trung, Hầu Tử cùng Walter phân biệt đi hai bên Lãnh Dạ, Vịt Bầu cản phía sau. Trận thế như vậy vừa có thể công vừa có thể thủ, hơn nữa còn bọc người bắn tỉa quan trọng nhất vào giữa. Đáng tiếc Hoàng Hậu am hiểu nhất phòng ngự cùng phối hợp lại vắng mặt, nếu không toàn bộ thành viên Hắc ám thập tự tụ tập dưới tình huống này, cho dù Long Hồn toàn lực tấn công cũng đều khó khăn. Bây giờ hai người Walter cùng Vịt Bầu không có kinh nghiệm chiến đấu tạm thời thế vị trí của Hoàng Hậu, Đồng thời cũng là lổ hổng lớn nhất của thế trận phòng thủ."Sở Nguyên." Lãnh Dạ một bên cẩn thận chú ý xung quanh, một bên nhỏ giọng nói: "Trong rừng không thích hợp cho chúng ta chiến đấu.""Ân." Mười Một gật gật đầu nói: "Đúng là không thích hợp nên ta mới chọn đường này."Lạnh Dạ sững sờ một chút, hiển nhiên nghe trong khoảng thời gian ngắn còn không có hiểu được, chỉ là lát sau lập tức hiểu ra, cười nói: "Nguyên lai ngươi muốn dùng tâm lý chiến."Quả thật rừng rậm chỉ thích hợp phục kích chiến đấu, nhưng không thích hợp tao ngộ chiến. Nhưng phục kích phải có điều kiện tiên quyết đó là thực lực của đối phương không được mạnh hơn ngươi quá nhiều, nếu không phục kích không thành lại bị người ta cắn trả. Lãnh Dạ nghĩ đến Mười Một khi chuẩn bị tiến vào rừng đã nghĩ đến phục kích, nhưng đối phương là Long Hồn cao thủ a, cái loại cao thủ như vậy, phục kích đối với bọn họ hữu dụng không chứ? Rừng cây dày đặc ngược lại lại trở thành nơi ẩn náu tốt nhất cho đối phương.Thử nghĩ xem, ngươi một súng đi ra ngoài, nếu đổi lại là người thường có thể một súng bắn gục một tên, cho dù trốn ở phía sau cây họ cũng có cách bức phải ra. Nhưng Long Hồn lại không nhất định như vậy, người kia cùng có thân pháp quỷ mị như nhau, công phu di chuyển tới lui. Một khi bị đối phương lại gần, nơi này ngoại trừ Mười Một ra cũng không có một người nào có khà năng ngăn trở một chiêu của người khác. Nói sao thì nơi này cũng là rừng cây, người ta dựa vào công phu của chính mình tránh một viên đạn còn không dễ dàng sao? Nếu đổi lại là địa hình bằng phẳng mà nói, đã không thể khẳng định có khả năng bức những cao thủ Long Hồn không lại gần người mình. Người khác không biết Long Hồn, nhưng Lãnh Dạ cùng Mười Một từng ở trong đó, rất rõ ràng lực lượng của Long Hồn. Cho nên sau khi theo mệnh lệnh của Mười Một truyền xuống, Lãnh Dạ vẫn vô cùng băn khoan. Cho đến khi nghe Mười Một nói những lời này mới bỏ đi tất cả nghi kị, nguyên lai người này đang dùng tâm lí chiến, hư là thực, thực là hư.Nhưng Lãnh Dạ nghe hiểu rồi, cũng không có nghĩa là những người khác nghe hiểu. Điều này không phải nói là Lãnh Dạ so với người khác thông minh hơn, mà là dựa vào vấn đề lịch duyệt cùng kinh nghiệm. Ai có thể tự mình tạo ra bom nguyên tử mà không nhờ người khác? Cũng đều là từng bước học hỏi cả thôi. Walter cùng Vịt Bầu không có kinh nghiệm, cho nên nghe như nước đổ đầu vịt. Hầu Tử kinh nghiệm thì có đủ, nhưng hắn đúng là một cây thông khô không khốc, chắng biết tâm lí chiến là gì. Cho nên trong đám người này, có thể cùng tư tưởng với Mười Một cũng chỉ có một người là Lãnh Dạ.Kỳ thật ý tứ của Mười Một rất đơn giản. Chính cả bọn họ cũng không xem trong rừng cây khai chiến là tốt. Long Hồn đương nhiên cũng như vậy. Cho nên đứng ở góc độ Long Hồn mà tự hởi, bọn Mười Một sẽ không trong lúc đào vong đột nhiên điên cuồng chạy vào một mảnh rừng như vậy chẳng khác nào tìm tử lộ. Mà Mười Một hết lần này tới lần khác chạy trốn trong rừng cây, việc này khẳng định sẽ làm rối loạn trận cước mà Long Hồn bên kia đã bố trí trước đó, đã cho bọn họ tranh thủ được một ít thời gian.Mảnh rừng này không lớn, bọn Mười Một tại chỗ này phải quanh co qua bốn năm ngã rẽ mới tới. Hắn cũng không hi vọng mảnh rừng này có thể trì hoãn Long Hồn, ngược lại, bọn họ một đường đi tới lưu lại nhiều dấu vết, nếu có cao thủ Long Hồn thực khó có thể dễ dàng theo mấy cái manh mối cây cỏ đổ ngã này mà truy tung được lộ tuyến của bọn họ.Theo một đầu hẻo lánh của lâm tử đi ra, gặp đầu tiên là một chỗ tiểu khu đang được xây dựng lại. Mười Một đứng ở ngoài nhìn trong chốc lát, lắc lắc đầu rồi xoay người bước đi. Người khác không rõ Mười Một vì cái gì mà quay về khu tiểu khu đang xây dựng này lắc đầu, nhưng Lãnh Dạ hiểu được, Mười Một là tìm kiếm địa điểm chiến đấu thích hợp.Nếu Mười Một đoán chính xác, vậy Long Hồn nhất định trước hừng đông sẽ tiến hành bao vây toàn diện đối với bọn họ. Kế tiếp khẳng định sẽ là một hồi thảm kịch chiến đấu, cho nên có thể tìm kiếm một chỗ thích hợp để phát huy lực chiến đấu của những người này, cho nên chiến trường là rất trọng yếu. Bây giờ Long Hồn sở dĩ còn chưa động thủ, ngoại trừ nếu có thể tiêu hao hết thể lực của bọn họ, làm cho chính mình có thời gian hình thành vòng vây bên ngoài, chủ yếu nhất chính là nơi này vẫn gần sát thành phố. Long Hồn sẽ không hi vọng bọn Mười Một không cần nổ súng mà thúc thủ chịu trói, loại khả năng này so với chọn từ năm trăm vạn ra một còn thấp hơn. Cho nên Long Hồn cần một hoàn cảnh thích hợp cho bọn họ, ít nhất tiếng súng sẽ không khiến cho người đân khủng hoảng, tốt nhất là tìm một chỗ càng ít người thì càng lí tưởng. Phải biết rằng trận đấu súng tại công viên tối ngày hôm qua, điện thoại của cục cảnh sát thiếu chút nữa đều bị cư dân phụ cận gọi cho vỡ nát. Cũng may được cảnh sát lấy cớ: "Có người nữa đêm phóng pháo hoa, đã bị cảnh sát mới đến cục uống trà" trấn áp xuống. Bằng không thì thế nào đây? Mặc dù pháo hoa hay tiếng súng, có những người có thể nhận ra, nhưng cảnh sát nói là pháo hoa thì phải nghe là pháo hoa, ngươi còn có thể đi đến cục cảnh sát chụp bàn đập ghế nói là tiếng súng hay không?Cho nên Long hồn đến bây giờ vẫn không có động thủ, mà bọn Mười Một vẫn có thời gian chạy trốn. Chủ yếu là song phương đều đang đợi, chờ đợi cơ hội thích hợp đề mình ra tay.Mười Một đã từng nghĩ tới quay về nội thành, mặc kệ Long Hồn có lớn mật như thế nào, tuyệt sẽ không giữa ban ngày ban mặt, giữa quảng trường ngang nhiên ra tay. Dù sao trong tay bọn họ có súng a, súng đạn là không có mắt, chẳng may bắn chết nhầm mấy người vô tội, vậy phải trách ai đây? Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên đã bị Mười Một lập tức bác bỏ. Mặc dù tính tình hắn không sợ trời không sợ đất, đương nhiên sẽ không để ý giết nhầm người vô tội, nhưng bây giờ không đuợc. Trước tiên không nói đến Long Hồn còn đang đuổi phía sau, một khi quay đầu lại chính là tấm lưới dày đặc. Sau nữa, bọn họ bây giờ cùng Long Hồn không cừu không oán, chủ yếu là bị người hữu tâm lợi dụng một chút hiểu lầm mà thôi, tại thời điểm này hắn không hy vọng hiểu lầm giữa hai bên sâu hơn. Nếu lại giết nhầm mấy mạng người nữa, đến lúc đó cho dù chứng minh được mình trong sạch, có lẽ Long Quốc cũng không dễ gì buông tha cho hắn.Cho nên điều duy nhất có thể làm bây giờ là chạy, trước khi bị Long Hồn bắt được, trước tiên phải tìm được người hãm hại mình.Mười Một đương nhiên đoán được người đã hãm hại mình là ai, khi hắn nghe được Lục Dương nói là "hắn" thì Mười Một đã nghĩ tới phát mình của tiến sĩ điên "thủy mẫu gien", chỉ cái thứ này mới có thể thay đổi hoàn toàn diện mạo bên ngoài của một con người. Cho nên hãm hại hắn khẳng định là lão gia hỏa, người đã bắt cóc tiến sĩ Điên cùng Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dong. Cho nên bây giờ điều đầu tiên cần làm là đào tẩu dưới tay Long Hồn, sau đó sẽ tìm cơ hội liên lạc lại với Vu Quang Hải, thông qua Vu Quang Hải liên lạc lại với thượng cấp của Đại Quyển, đây mới là nhiệm vụ của bọn họ hiện giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...