Nhân Duyên

Chương 35
Đại hội cổ đông đúng hạn tiến hành, Tần Tống lẻ loi một mình bước đi về phía trước, một mình đấu hơn phân nửa ban giám đốc tựa như hổ rình con mồi.
“Như vậy kế tiếp chúng ta liền bỏ phiếu đi!” Bối phận cao nhất - tam thúc công ở trước mặt Tần Tống hạ thủ, cười hô hố đề nghị với mọi người, tất cả mọi người ai nấy cũng đều phụ họa theo ông ta, một đám rõ ràng hoàn toàn đem ông chủ Tần Tống rành rành trước mắt coi như không khí, một chút cũng không cần trưng cầu ý kiến của anh.
“Bắt đầu bỏ phiếu cái gì?” Tần Tống bỗng nhiên ngẩng đầu, thản nhiên đặt câu hỏi: “Vì sao còn muốn bỏ phiếu ? Tôi đây toàn lực duy trì dự án hợp tác ba phía, những vị đang ngồi nơi này chẳng lẽ còn có cái gì phản đối sao?”
Những vị đại cổ đông do tam thúc công cầm đầu nhất thời hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết mao đầu tiểu tử này như thế nào bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý.
“Lương thị” là ngọn núi lớn nhất mà Tần Tống dựa vào, nay nhà tư sản cắt giảm chi phí đầu tư vào trong dự án hợp tác ba phương kia; “Lương thị” trong dự án này có lực ảnh hưởng vô cùng đặc biệt, chuyện này đối với Tần Tống mà nói thế nhưng là vết thương trí mạng chỉ có hại không chút lợi lộc, cũng đang là nguyên nhân bọn anh cực lực tán thành, Tần Tống làm sao có thể toàn lực duy trì?!
“Tôi đã cẩn thận xem xét báo cáo mà mọi người trình lên ” Tần Tống duỗi tay ra, trợ lý phía sau nhanh chóng đem báo cáo đưa lên, anh tiếp nhận, “Ba” ném một cái, nhìn mọi người xung quanh bàn trung tâm hội nghị, mỉm cười, “Đều viết có một chút đạo lý “
Những báo cáo này đều là do những lão thần theo chân Tần Uẩn đến nay tổng hợp, nội dung đều là chỉ trích Tần Tống thân là người nối nghiệp “Tần thị”, lại ở bên, trong mọi chuyện lấy ích lợi “Lương thị” làm hàng đầu, ám chỉ anh vô năng, không xứng đảm nhiệm chức vị tổng tài cùng với gia sản của “Tần thị”.
Hiện tại Tần Tống đem báo cáo bọn họ tự cho là trải qua con đường tuyệt mật trình lên cho Tần Uẩn, liền quăng mạnh như vậy a a ném chúng đi, mọi người trước mắt đều ngay tức thì biến sắc.
“Tôi sau khi xem xong, còn thật sự tự hỏi một chút, kỳ thật mọi người lo lắng cũng không phải không có lý, “Lương thị” trong những năm gần đây quả thật thực lực khuếch trương cực nhanh, đối với chúng tôi “Tần thị” là có trình độ uy hiếp nhất định.”
Tần Tống thực nhẹ nhàng tựa vào ghế dựa, dù có hứng thú đem biểu tình khuôn mặt phấn khích lộ ra mặt thu hết vào trong đáy mắt.” Tìm một kẻ thứ ba đến cùng chúng tôi cùng nhau gánh vác phiêu lưu, kiềm chế “Lương thị”, cũng là cái chủ ý không tồi. Tuy rằng lợi nhuận cũng tương ứng bị phân chia, tôi không cảm thấy thực sự vừa lòng, nhưng là những người đang ngồi trên cao đều là trưởng bối
( bề trên ~ bậc cha chú )
cùng tiền bối
( thế hệ người đi trước ~ đàn anh )
của tôi, đều lớn tuổi hơn so với tôi, chỉ sợ tôi tuổi còn trẻ như vậy, mọi người cũng không thực sự yên tâm về phương diện năng lực thực tế cũng như những quyết định của tôi, tôi coi như lần này là học phí đào tạo, mua một cái an tâm của các vị đi!”
Anh nhã nhặn, bình tĩnh, so sánh với những lão thần vị trí bên dưới này mà nói đều khiến cho bọn họ không tự chủ được hốt hoảng lên.

Cứ như vậy dự án thương mại do Tần Tống tiếp nhận cũng như phổ biến đến ban lãnh đạo một cách tốt đẹp, với những người kiên trì với phương án ba bên cùng có tư cách trách nhiệm như nhau không kiếm được thêm chút lợi ích nào hơn, Tần Tống hiện tại cũng đã đề suất điểm lợi nhuận bị cắt giảm ấy, đến lúc đó chỉ sợ càng bị coi là cái cớ, để đám người kia khai đao cũng không biết chừng. . . . Có người bắt đầu lôi khăn tay ra lau mồ hôi toát ra trên trán, không xong, nhất thời sơ ý thế nhưng bị mao đầu tiểu tử này tương kế tựu kế, đem quân quét ngược lại.
“Mặt khác, nếu muốn ba phía cùng nhau chịu trách nhiệm trong dự án hợp tác lần này, phải xuất ra chút ít tư thái của xí nghiệp lớn đến đây đi! Trần Dịch Phong có thể chỉ như báo chí viết? Làm một cuộc đấu thầu đi, ai ra giá cao thì nhận lấy, công bằng hợp lý, đối với chúng tôi mà nói chỉ có lợi chứ không có chút hại nào a.” Thần thái tươi cười của Tần Tống càng thêm bay lên.
“Tốt lắm, hôm nay liền đến đây đi, các vị trở về sửa báo cáo này viết thêm báo cáo kế hoạch, yêu cầu phá lệ tận tâm hết sức. Ở nơi này tất cả mọi người cơ hồ đều là nhìn tôi lớn lên, tin tưởng cũng như hiểu biết tình tình tôi cực kỳ không tốt đẹp gì, vạn nhất đến lúc đó có cái gì không hài lòng hoặc nhất thời đụng chạm đến, đến lúc đó sẽ thỉnh các vị trưởng bối bao dung!”
Nói xong anh đứng lên. Hơi khẽ gật đầu, rời khỏi căn phòng lặng ngắt như tờ, mang theo hai gã trợ lý phất tay áo mà đi.
Dung Nham đối với ý tưởng cùng bố cục của Tần Tống rất là không đồng tình, “Trần Dịch Phong nhiều năm nay thực lực không phải tùy tiện ai cũng liền dám đắc tội, huống chi có thể cùng cậu so sánh người có tài lại có lực thật sự không nhiều lắm, cậu xác định người kia mà cậu tìm có thể tới giúp cậu đối phó anh ta ?”
“Tôi đương nhiên là sớm chọn ra người, mới làm như vậy.” Tần Tống đảo cây bút trong tay quanh mấy vòng, chẳng hề để ý .
“Có chút tiếng tăm cũng có lực ảnh hưởng tới gió bão bên ngoài, còn có mưa to đã sắp cắn câu.”
“Có thể tin được không?” Lý Vi Nhiên nhíu mày.
Tần Tống ngón tay búng cái tách, Kỷ Nam lập tức nói tiếp: “Đương nhiên”
“Nha!” Kỷ Nam giống như làm ảo thuật sờ đông sờ tây lấy ra một tập tư liệu đến, “Uyển Phi Phi, thiên kim nhà họ Uyển một trong số mười đại gia tộc, ba cô hiện tại cầm quyền ở Uyển gia. Chính cô ấy , mười năm trước sang Singapore công tác, mấy năm nay ở Singapore là một trong số ít người Hoa có tài có lực lại không thiếu mị lực, là số một không có số hai.”
Xác thực, tư liệu cùng ảnh chụp, Uyển Phi Phi một thân lễ phục màu trắng bạc bên người, đường cong lộ rõ, tóc dài cao cao vén lên, cách thật sự xa nhưng cũng thấy rõ ngũ quan diễm lệ làm cho Ngũ thiếu đều hơi hơi “Tê” một tiếng.
“Này. . .” Dung Nham trong chốn đào nguyên
( sắc đào tuyệt đẹp, diễm lệ <- đào hoa )
phản xạ có điều kiện, nhất thời kêu lên.
“Cô ấy nhắm tới tiểu Lục, nhưng kỳ thật là hướng về phía tôi đi?”
“Ai? Diệp Mộc điện thoại mấy giờ gọi tới?” Lý Vi Nhiên than thở, một bên lấy điện thoại cầm tay ra, bị Dung Nham một phen đè lại, “Tôi còn chưa nói xong đâu —- nhưng là cô ấy mơ tưởng! Tôi đã sớm hoàn lương ! Thà chết cũng sẽ không theo cô ấy !”

Nôn. . . Nhị hoa đào bị mọi người quyền đấm cước đá lấp đầy trong một góc sáng sủa.
“Tiểu Lục, việc này cần phải thận trọng một chút. Cậu hiện tại là người có nhiều cổ phiếu và vốn nhất trong “Tần thị” nhưng sẽ không được tính là số lượng áp đảo, lần này nếu lại bị mất đi một phần, về sau cậu càng khó khăn hơn.” Lương Phi Phàm lo lắng một lát, nói.
“Em không có lấy cổ phiếu ‘Tần thị’ cùng cô ta giao dịch.” Tần Tống buông tay.
Lý Vi Nhiên kinh ngạc “Cô ta như thế nào khẳng định sẽ giúp cậu? Không có hợp tác lâu dài, đơn thuần chỉ là dự án này mang lại lợi nhuận, còn không đủ để lọt vào mắt của cô ta đi?”
“Cậu hứa hẹn cho người ta lấy một phần mười cổ phần công ty ‘Lương thị’ của cậu ra làm đảm bảo.” Một bên vẫn trầm mặc uống cà phê làm bảng biểu Trần Ngộ Bạch lúc này lạnh lùng cất giọng.
Đại boss trầm mặc, Dung Nhị bị Kỷ Nam lôi ra ở góc tường, ba người đều bắt đầu hoạt động các đốt ngón tay cùng xương cổ” tách lách cách” vang dội bên tai, Lý Vi Nhiên nhã nhặn vén tay áo, từ phía sau cũng gia nhập, Tần Tống cười mỉa hướng cửa lui đi: “Ha ha. . . Không cần như vậy đâu! Mọi người đều là huynh đệ, vì chút cổ phần nhỏ nhoi trong công ty mà đánh nhau như vậy thật không đáng, đưa cho cô ta một chút cũng sẽ không ảnh hưởng, nữ nhân xinh đẹp như vậy có khả năng đối với  ‘Lương thị’ cảm thấy hứng thú, tôi có thêm mặt mũi. . . A a cứu mạng a a a a. . .”
Uyển Phi Phi người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn vài lần.
Cô ta đến, trong lúc đó, thành phố C mùa đông đang đi qua, cái se lạnh mùa xuân, cô ta một thân cợt nhả vận thời trang mùa xuân, bọc một cái áo choàng mềm mại không biết là do tính chất màu đỏ thẫm, giày cao gót màu đen, váy ngắn tóc đen kính râm màu đen che khuất đi khuôn mặt, thật sự xinh đẹp rung động lòng người.
Tần Tống thiết yến khoản đãi ở “Thịnh thế”, chờ trợ lý từ sân bay đón Uyển Phi Phi, anh vừa vặn đồng thời đuổi tới. Hai người gặp nhau ở đại sảnh, Tần Tống mỉm cười hướng cô vươn tay, “Uyển tổng, một đường vất vả. “
Uyển Phi Phi trầm mặc đánh giá anh liếc mắt một cái, sau đó tháo kính râm xuống, nở nụ cười. Tươi cười của cô cùng với mỗi một dạng biểu tình của cô, giống như rượu ngon mỹ vị, hương lan tỏa bốn phía.
“Xin chào.” Cô bắt tay anh, lại hào phóng cúi người đi qua cùng anh thêm cái ôm mặt kề mặt, nét mặt tươi cười như hoa, “Tần Lục thiếu quả nhiên nghe trong lời đồn giống nhau === nhân gian tuyệt sắc.”
Tần Tống trong lòng âm thầm khó chịu một chút. Bị khen tuyệt sắc anh đã có thói quen, nhưng là Uyển Phi Phi này thời điểm khen anh thần sắc…. Cũng thật giống ở cửa hàng tổng hợp trong lúc vô tình chọn trúng một đôi giày cao gót đẹp mắt.
Trong lúc tiến hành tiệc tối.
Uyển Phi Phi là một đối tác tiềm lực, thật sự là không thể soi mói, cô quyết đoán, trực tiếp, ánh mắt tinh anh chuẩn xác, khi nói chuyện tiến lui đúng lúc. Có được sự hợp tác của cô, Tần Tống có thể nắm chắc bố cục trận này, từ đó có thể ngồi ổn định trong “Tần thị”.

Chính là trong lúc đó sóng mắt ẩn ý đưa qua kia của cô nói không rõ hơi hơi có chút xuân ý, thật sự làm cho Tần Tống trong lòng run sợ không thôi.
 “Vấn đề chi tiết không bằng chúng ta để sau đó hãy bàn lại, hôm nay đã khuya, Uyển tổng sớm một chút nghỉ ngơi.” Tần Tống kiềm chế, mỉm cười đối với cô nói, “Trợ lý của tôi sẽ đưa cô đi khách sạn.”
“Anh không tự mình đưa tôi đi sao?” Uyển Phi Phi môi đỏ mọng hé mở, người cũng thực khéo léo nhẹ nhàng đẩy đưa một chút, nhất thời một làn gió mang theo hương thơm xông vào mũi, chọc người ta dâng lên dục vọng say đắm…
“Hắt xì!” Tần Tống xoay mặt, thành thật không chút khách khí đánh cái hắt xì vang dội.
“Thật có lỗi.” Anh hợp lôgic ngồi cách xa ra một chút, “Mũi tôi mẫn cảm.”
“Không quan hệ.” Uyển Phi Phi một chút cũng không ngại, hơn nữa lập tức thu hồi ý câu dẫn như có như không kia. Tần Tống đứng dậy, cô cúi thấp đầu, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm quang mang.
Suýt nữa bị quy tắc trên thương trường phải đưa người ta về nhà, trên đường đi trong lòng luôn luôn buồn bực không thôi.
Rốt cuộc phải thế nào nói cho bánh bao đất nhỏ, mới có thể khiến cho cô vừa không cảm thấy lo lắng đến việc anh bên ngoài, lại lên cơn ghen nhỏ nhỏ một chút, từ đó càng thêm khẩn trương vì anh, bảo bối anh, đối với anh tốt hơn đi?
Về nhà anh thay đổi dép đi vào nhà, trong phòng khách không có ai, trên bàn cơm có một chén canh nóng hôi hổi, trước mặt có hai cái phần ăn sáng, chiếc đũa trên đầu ướt sũng, hiển nhiên vừa rồi cô mới ăn.
Tần Tống bữa tối luôn luôn ở trong phòng đón tiếp Uyển Phi Phi, không có ăn được bao nhiêu, lúc này thấy bánh sủi cảo thơm ngào ngạt, thèm ăn đến chảy cả giọt nước miếng, cầm lấy chiếc đũa xinh đẹp duyên dáng lên.
Hàn Đình Đình nghe thấy động tĩnh anh vào cửa, từ trong toilet đi ra vừa nhìn thấy, anh chui đầu vào trong bát ăn canh. . . .
“A Tống. . . . anh như thế nào ăn cái kia a. ” Cô ấp úng , “Cơm chiều còn chưa có ăn sao?”
Tần Tống một bên vui vẻ ăn một bên gật đầu. Hàn Đình Đình vài lần muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn là trở lại đi lừa cái tiểu tử kia không cần lộ ra thì tốt rồi.
Ai biết tiểu Đào thấy cô lâu như vậy không quay lại, thế nhưng “bịch bịch” chạy đi ra, “Cô giáo Hàn, con đi toilet xong rồi!”
“Ai?” Tần Tống thích ý uống canh bánh trẻo, “Tiểu gia hỏa này như thế nào lại ở nhà chúng ta ?”
“Ba con đưa mẹ con đi công tác, ăn xong cơm chiều sẽ tới đón con!” Hàn Đình Đình đang muốn nói chuyện, một bên tiểu Đào lại dẫn đầu lên tiếng : “cô giáo Hàn , cô xem a, chú ấy không biết thế nào hợp vệ sinh, ăn qua đồ ăn mà con đã dùng rồi!”
Hàn Đình Đình vội vàng che miệng tiểu tử kia, thấp giọng dỗ dành: “Hư. . .cô giáo Hàn làm cho con thêm một chén nữa được không?”
Tiểu Đào thực ngoan gật đầu, “Vâng !”

Tần Tống miệng đang húp một ngụm canh cuối cùng, nuốt cũng không phải, không nuốt cũng không phải. . . .
Buổi tối trước khi đi ngủ, đánh răng vài lần anh vẫn đưa lưng về phía cô, thở phì phì không được tự nhiên.
Hàn Đình Đình vốn đang nghĩ cho anh nhìn thấy áo ngủ mới nhất mà cô vừa mới mua trên mạng, lần này liền không dám, tay chân nhẹ nhàng xốc chăn ngủ lên, tận lực cách anh xa một chút đừng lại gần.
Nhưng là… Rất ngứa a…
Cô chậm rãi chậm rãi tay che mặt vùi vào trong quần áo, nhẹ nhàng gãi gãi.
Vẫn là rất ngứa. . . . Tiếp tục cong người. . . .
Cùng trên giường lớn dưới một ổ chăn, một đôi mắt mở to không được tự nhiên, từ từ nhắm hai mắt không ngừng vặn vẹo . . . .
Hô… Cô chính là còn hăng say, một vật kỳ quái to lớn đen tuyền bỗng nhiên đè ép lên, nhất thời cô không thể động đậy, bên tai nóng hầm hập, chỉ nghe anh nghiến răng nghiến lợi: “Em câu dẫn anh!”
Quẫn… Cô đẩy anh ra, “Không phải … Áo ngủ rất ngứa…
“Vậy không cần mặc!” Anh cắn cổ cô, hai tay linh hoạt với vào bên trong vạt áo, nhanh chóng đem cô bóc một cái sạch sẽ, sau đó a ô a ô cắn đi lên, một ngụm một ngụm ăn đi.
Ăn cô ý loạn tình mê, cả người đều bắt đầu hơi hơi run rẩy, Tần Tống lại cảm thấy không thích hợp —— Như thế nào đột nhiên muốn đánh hắt xì…
Thế nhưng thật vất vả cô đêm nay trong lòng mang áy náy phối hợp với anh như vậy, thời điểm trọng yếu bị cô chuồn mất về sau sẽ không ăn được, anh sẽ bị nghẹn, thật sự không nín được liền kêu rên một tiếng.
Chính là đang hôn khéo léo, anh như vậy khụ một tiếng toàn thân bị hung hăng chấn động, cô chỉ nghĩ anh cố ý tra tấn, cắn môi rầm rì nói chịu không nổi, cầu anh không cần. Âm điệu kia uyển chuyển tinh tế, khiến lòng người đều muốn đi theo run a run a, Tần Tống kích động không kềm chế được, động tác quá nặng, cô nhịn không được khóc, ừ a a âm thanh nghẹn ngào bị anh một chút một chút phá thành mảnh nhỏ, ngược lại dẫn tới chuyện anh càng thêm thú tính.
Đại khái hai ngày sau vào một buổi sáng sớm, khi Hàn Đình Đình kéo thân thể đau nhức cơ hồ như muốn tan ra rời giường, anh mềm nhũn nằm úp sấp tay liền ngăn lại, dán vào đùi cô hạnh phúc than thở: “Vợ… Thân ái !”
Cô cười cúi người đi qua, tập trung nhìn vào, dọa “Oa” một tiếng kêu lên.
“A Tống! Mặt của anh!”
Tần Tống mơ mơ màng màng đứng lên soi gương, chỉ thấy trong gương khuôn mặt kia của anh vốn dĩ một khuôn mặt tuấn tú thiên hạ vô song, nay lại sưng đỏ giống như đầu heo!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui