Nhân Duyên Vụn Vỡ
Không chậm trễ Diệc Thần nhanh chóng chiếm thế thượng phong, anh đè lên người Ngọc Uyển nhìn thẳng vào mắt cô
Em không hối hận chứ?Chut*Ngọc Uyển không trả lời anh mà chỉ dướn lên hôn vào môi anh và nói .
- Anh biết câu trả lời rồi chứ ?
Diệc Thần mỉm cười cúi xuống dụi dụi vào cổ cô thể hiện sự yêu thương đối với người con gái ấy, thật sự đã vô số lần anh và tiểu Diệc Thần tự an ủi lấy nhau cũng không thể ngờ hôm nay anh có thể được phép làm chuyện này với người anh yêu .
Cúi người xuống lần nữa là nụ hôn sâu của cả hai lần này Diệc Thần mạnh bạo hơn mọi lần hôn, lưỡi anh luồn mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng Ngọc Uyển, tiếng chóp chép vang xa khắp căn phòng nhiệt độ cũng vì thế mà tăng lên .
- Uhm......
Ngọc Uyến lần đầu thấy được bộ mặt này của anh khiến cô hơi sợ nhưng người cô yêu ở ngay trước mặt mà mọi sợ hãi đều tan biết.
Diệc Thần từng chút một lột hết quần áo bên ngoài trên người Ngọc Uyển ra và ném nó xuống đất.
Giờ đây trực diện với Diệc Thần thì Ngọc Uyển chỉ còn bộ đồ trong che đi những vùng nhạy cảm
Diệc Thần cúi xuống cặp bánh bao trắng nõn bên dưới tay nhẹ nhàng luồn ra đằng sau ci chiếc áo ấy ra và rồi mọi thứ không có gì che đậy hiện ra trước mặt anh.
Hạt đậu nhỏ hồng hào thu hút sự chú ý của Diệc Thần, ngay lập tức anh cúi xuống ngậm lấy ngơi đó bên còn lại anh cũng vân vê mà không tha cho nó.
Ngọc Uyển lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện này không khỏi xấu hổ cô chỉ có thể giữ lấy đầu Diệc Thần miệng ngân nga những âm thanh như đang kích thích Diệc Thần .
- Uhm ...!...!ư..m anh ơi ......!ha ......!nhẹ ...!...
Lúc này đây Ngọc Uyển đã nói không thành tiếng rồi, mọi ngóc ngách trên người Ngọc Uyển đều được anh khám phá rất cẩn thận không thiếu sót một chỗ nào.
Xuống đến vùng bí hiểm nhỏ kia Diệc Thần chậm rãi nhìn chằm chằm vào nơi đó khiến Ngọc Uyển xấu hổ không thôi mà vội định khép chân lại .
- Anh ......!đừng nhìn như thế .
Ngoan không sao cả , tất cả mọi thứ của em anh đều thích nào thả lỏng người ra.
Ngọc Uyển nhẹ dạ cả tin ngay sau đó liền nghe lời anh mà thả lỏng người ngày sau đó Diệc Thần ngay lập tức cúi xuống đưa lưỡi vào trong liếm nhẹ khiến cho Ngọc Uyển giật mình gượng dậy lấy tay đẩy đầu anh ra .
- Hức ...!...!anh ...!không được đâu ...!...
bẩn ...!...!ưm...!...!ưm ...!...
Giờ đây Ngọc Uyển hoàn toàn đã nói không thành câu , Diệc Thần giữ chặt hông cô mà cứ thế mút lấy bên trong lưỡi anh không ngừng kích thích huyệt động khiến cho nơi đó chảy thật nhiều nước nhưng ra đến đâu anh đều nuốt sạch đến đấy .
- Uhm.....!anh ...!a...!nh...!anh ơi ….....!aaaa......!không được.
Ngọc Uyển càng dãy dụa thì Diệc Thần càng mút hăng say, sau khi thỏa mãn anh mới ngưới lên nói với cô .
- Ngoan , như vậy lát nữa mới chịu được anh .
Câu nói như ám chỉ cho Ngọc Uyển biết rằng Tiểu Diệc Thần là hàng khủng , ngay sau đó anh liền cởi quần áo của mình ra cho cô thấy.
Ngọc Uyển nhìn thấy thì sợ lắm , sao thứ to lớn kia có thể vừa người cô được .
Anh ơi …....!không vừa …..
...!chắc chắn không vừa .Ngoan nghe anh , thả lỏng cơ thể em sẽ cảm thấy sướng .Vừa nói Diệc Thần vừa vuốt tóc trấn an cô , sau đó đánh lừa sự lơ là cảnh giác của Ngọc Uyển mà Diệc Thần nhẹ nhàng đưa vào.
Thứ to lớn kia khiến Ngọc Uyển đau đớn nhăn mày mà thít chặt lại khiến Diệc Thần suýt chửi thể .
- Ngọc Uyển ngoan ….....!nghe anh thả lỏng mới được .
Sau khi Ngọc Uyển thả lỏng cơ thể ra Diệc Thần liền nhanh chóng đi vào một lần lút cán khiến cho Ngọc Uyển vừa có cảm giác đau vừa có cảm giác mới lạ trong cơ thể mình.
Tiểu Thần Vũ đi ra kèm theo một chút m*u chảy ra, anh biết từ bây giờ cả tâm hồn lẫn thể xác của Ngọc Uyển đã thuộc về anh nên anh phải cố gắng nhanh nhanh đưa cô về làm vợ thôi .
- Uhm ...!...!a...nh ...!...!anh ơi ...!...
Ngọc Uyển nói không ra hơi khi mà bên dưới Diệc Thần cứ liên tục ra vào làm cho cặp bánh bao bên trên không ngừng đưa lên đưa xuống , Diệc Thần không để nó yên mà liền cúi xuống ngậm lấy bên dưới vẫn luận động đầy công xuất .
Có lẽ đêm nay là một đêm sẽ khá dài với Ngọc Uyển vì cô bị con sói đói Diệc Thần được ăn thịt liền không biết thương hoa tiếc ngọc cứ thế mà ra vào mặc cho Ngọc Uyển bên dưới đã không chịu nổi mà thút thít lên tiếng .
Anh ......!ah...!chậm ......!chậm chút ......!hức ......Ngọc Uyển ngoan chút nữa thôi, một lần này nữa thôi .Ngọc Uyển cứ như con cừu non mà tin vào lời Diệc Thân , tin vào cái một lần này nữa thôi kết quả đến khi bên ngoài đã có những người đi chợ sớm xuất hiện thì Diệc Thần mới thỏa mãn gục xuống người Ngọc Uyển và bên dưới t*nh dch trào đầy ra bên ngoài.
Cả hai nằm nghỉ một lát Diệc Thần đi bật nước ấm rồi bế cô đi tắm rửa cho cả hai sạch sẽ sau đó mà trần như nhộng ôm nhau đi ngủ , Ngọc Uyển vì mệt mà mặc kệ cơ thể cho Diệc Thần muốn làm gì thì làm giờ cô cần là ngủ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...