Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ

“Lạch cạch lạch cạch”

Xuân. Bên trong hoa viên của An Lăng phủ không ngừng vang lên tiếng lách cách vô cùng vui tai. Đôi khi xen lẫn tiếng hò hét của một vài người chiến thắng, đôi khi vang lên tiếng than phẫn hận của người vừa thua hết tiền mừng năm mới. Ồn ào rộn rã, báo hiệu một năm mới vui vẻ cùng sung túc, tiền bạc đầy nhà.

– Nương tử, như vậy đã ù chưa?

Mạc Tà nhỏ giọng kéo An An ghé đầu sang xem thử, ra chiều rất bí mật, không thèm quan tâm tới bạn nhỏ bên kia đang đỏ mặt tía tai.

– Gian lận! Hoàng thúc người rõ ràng là gian lận, tại sao lại cho hoàng thẩm xem bài của người chứ?

Quân Phương Phi có cảm giác muốn lật đổ cái bàn, tức giận phân bua. Không tức giận sao được, chính là kẻ lớn tuổi đó không biết xấu hổ, dám hợp tác ăn hết tiền mừng tuổi của hắn, lại còn công khai rêu rao như vậy. Quá đáng!

– Vậy để cho công bình, Phi nhi, lại đây hoàng thẩm xem bài dùm cho con.

An An cười tít mắt, hề hề ngoắc tay với bạn nhỏ Phương Phi, rốt cuộc nhận lại một ánh mắt xem thường: “Đừng có mơ”

Mạc Tà hôm nay rất vui vẻ, giống như thần may mắn mỉm cười với bản thân vậy, tiền từ tay đứa cháu nhỏ bé kia cứ liên tục chảy vào túi mình. Có thêm tiền mua kẹo ăn, thật đáng ăn mừng.

– Hừ, đừng có vội vui mừng, ngày vui không còn lâu nữa đâu.

Đột nhiên Quân Phương Phi không tức giận nữa, khóe môi hiện lên nụ cười quỷ dị.

– Nghĩa là sao?


Mạc Tà coi như không nói, vẫn còn đang cười nhăn răng đếm tiền trong túi, chỉ có An An nhận thức được vấn đề, không khỏi ngước đầu lên hỏi. Tiểu tử này, cười quá mức gian xảo.

– Hừm hừm, hoàng thẩm, đêm giao thừa hoàng nãi nãi có nói nhỏ với ta, nhớ lén xem thử tình cảm giữa hoàng thẩm người cùng hoàng thúc như thế nào, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin vui.

– Cá… cái gì?

An An không khỏi ngẩn ngơ. Hình như mấy tháng nay nàng quên mất một vài điều quan trọng. Theo thói quen đưa ngón tay cái lên miệng cắn, nàng không ngừng điểm lại quá trình tạo ra đứa bé của hai người.

Ừ nhỉ, vẫn ôm nhau ngủ hằng đêm mà, vì sao đến giờ vẫn không có, không lẽ…

Đột nhiên thấy vương phi nhà mình bất chợt hóa đá, Tiểu Mẫn Tiểu Thanh không khỏi phát hoảng. Không lẽ bệnh khờ của tiểu thư tái phát?

– Tiểu thư… ?

Hai người chưa kịp sờ vào hiện vật thì An An đã đứng phắt dậy, biểu tình vô cùng nghiêm trọng bước nhanh rời khỏi hậu hoa viên.

– Tiểu… tiểu thư… người đây là muốn đi đâu…?

– Tìm đại phu!!!

– Đại phu? A a tiểu thư, không nên tự tiện đi ra ngoài, đại phu có thể mời mà!!!


Hai người liền nhanh chóng đuổi theo An An đang chạy như bay ra ngoài. Bỏ lại Mạc Tà còn đang ngẩn ngơ tự hỏi nương tử vì sao bỏ chạy, cùng với Quân Phương Phi biểu tình vô cùng quái dị đang nói thầm trong miệng.

– Cái gì mà có em bé? Cứ ôm nhau ngủ như thế đến hết đời cũng không có em bé được. Vậy thì làm sao ta có đệ đệ để đùa chơi đây… hoàng thúc đã ngốc, hoàng thẩm còn ngốc hơn. Hừ hừ…



Mạc Tà phụng phịu đôi má chơi búp bê một mình. An An nương tử của hắn đi tìm đại phu khám lại công năng sản xuất em bé. Phương Phi thì phải đi đọc sách cùng thái phó, chỉ còn lại một mình hắn ngồi đây chơi búp bê một mình, vô cùng buồn chán.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, Mạc Tà quyết định tìm chỗ khác chơi vui hơn.

– Hồng Tụ, Thanh Phong, chúng ta đến Vấn Nguyệt lâu chơi đi, ta thật sự rất buồn chán.

Hồng Tụ cùng Thanh Phong – thị vệ cận thân của An Lăng vương từ khi hắn còn là hoàng tử – cùng nhau gật đầu, một trái một phải hộ tống phía sau vương gia nhà mình. Hồng Tụ cùng Thanh Phong tương đối ít nói. Nếu như nói Hồng Tụ là gió thu dịu dàng lại mang theo chút lành lạnh, vậy thì Thanh Phong chính là khối băng nơi cực Bắc vạn năm không tan chảy. Nhiệm vụ của họ chỉ có phụng mệnh và bảo vệ, không hơn. Vậy nên cho dù Mạc Tà có đưa ra yêu cầu gì quá đáng đi chăng nữa, họ đều sẽ im lặng làm theo mà không một tiếng dị nghị.

Ba người nhanh chóng rời khỏi vương phủ hòa vào dòng người náo nhiệt trên con đường lớn.

Năm mới tết đến, tài tử giai nhân có vẻ đông hơn hẵn mọi ngày, mùi thịt từ dãy nhà hai bên đường còn nồng đậm hơn, trẻ nhỏ hớn hở khoe nhau tiền lì xì năm mới, người lớn lại chúc nhau năm mới càng có thêm nhiều điều tốt lành.

Cũng bởi vì năm mới, con người ta xài tiền phóng khoáng hơn hẵn mọi ngày, vậy nên Vấn Nguyệt Lâu lại càng thêm náo nhiệt, từ xa xa đã nghe thấy âm thanh nói cười huyên náo, trông vui vẻ vô cùng.


Hồng Tụ ở lại dặn dò lão bản Vấn Nguyệt Lâu một chút, còn Mạc Tà thì mang theo Thanh Phong lên thẳng tầng lầu cao nhất, cũng là nơi có những phòng bao tốt nhất của Vấn Nguyệt Lâu. Chọn lựa một hồi lâu, rốt cuộc ngốc tử cũng quyết định bước vào một phòng còn trống có thể nhìn ra phố Nam. Bất quá phòng bao này lại không thật sự trống, bởi vì bên trong đã có hai người ngồi ngay ngắn nơi đó không biết tự lúc nào.

Mạc Tà xem như không nhìn thấy, mỉm cười khúc khích bước vào, chỉ là vẻ mặt thơ ngây ngày nào đã không còn, chỉ còn vẻ mặt hồ li gian xảo hơn cả Quân Phương Phi.

– Mạc Tà, ăn tết vui vẻ chứ hả?

Một trong hai nam nhân trong phòng cười hỏi, vươn tay rót cho An Lăng vương một li trà nóng. Nam nhân đó một thân áo trắng, tóc đen chỉ có vài sợi được buộc lửng bằng dải lụa màu trắng, còn lại liền được để tùy ý xõa tung, mềm mại rũ xuống bao lấy khuôn mặt họa thủy hại nước hại dân.

Nam nhân còn lại giống như đối lập với nam tử áo trắng, sừng sững như một ngọn núi lớn không gì di chuyển nỗi, mày kiếm ngự trên đôi mắt tinh anh khiến người nhìn vào không khỏi tim đập chân run. Nam nhân đó không cười cũng không nói, chỉ gật đầu với Mạc Tà xem như đã chào hỏi.

Mạc Tà cười cười không trả lời câu hỏi của người áo trắng, tiếp nhận li trà nhấp một ngụm rồi phán một câu chẳng đâu vào đâu.

– Nàng rất tốt.

Người áo trắng nghe xong liền ra vẻ muốn ói, đoạn lại buồn chán dùng ngón út thon dài ngoáy ngoày lỗ tai. Cái bộ dáng vô lại đó khiến cho hình tượng đẹp đẽ trước đây dường như bị phá hủy hoàn toàn. Chỉ là đương sự vẫn xem như thờ ơ, vẫn không thèm để ý đến điều đó.

– Mãn Đường, Tiêu Hàn, chuyện lần này ta nhờ các ngươi điều tra sao rồi?

Mạc Tà xem như không thấy biểu hiện của tên áo trắng gọi là Mãn Đường kia, trầm ngâm nhìn bầu trời trong xanh qua khung cửa sổ, đôi mắt trước vốn trong sáng giờ lại mông lung giống như suy nghĩ điều gì đó. Nhìn hắn bây giờ, khó có ai có thể liên tưởng đến bộ dáng ngốc nghếch cứ luôn dụi đầu vào lòng nương tử nũng nịu đòi ăn.

– Nàng đã biết chưa?

Ngọc Mãn Đường lại xem như không nghe thấy câu hỏi của Quân Mạc Tà, hỏi lại bằng một câu khác. Từng gặp qua một lần, bản thân hắn cũng rất thưởng thức nàng, rất thú vị. Xem ra nàng làm vương phi của Mạc Tà cũng không tệ cho lắm.

– Vẫn chưa.


Mạc Tà cười cười, bỗng nhiên nhớ tới lúc sáng An An chạy một mạch đi tìm đại phu. Nha đầu này cũng có lúc ngốc nghếch như thế. Tiểu tử Phương Phi kia nói cũng quá ác độc rồi. Nghĩ nghĩ một lúc, Mạc Tà quyết định nói thêm một câu nữa.

– Thời cơ chưa đến, biết nhiều hơn nữa cũng chỉ sẽ khiến nàng gặp nguy hiểm.

Ngọc Mãn Đường cùng Tiêu Hàn đều là người thân cận nhất của hắn. Tốt nhất nên cho hai người bọn họ biết rõ địa vị của An An trong lòng mình, đỡ cho sau này phát sinh nhiều chuyện rắc rối ảnh hưởng đến nàng.

Ngọc Mãn Đường không nói gì thêm, ậm ừ xem như đã hiểu, lại quay sang nhìn vào nam nhân áo đen ngồi bên cạnh, trao đổi ánh mắt giống như đang phân công chuyện gì đó. Tiêu Hàn nhíu mày bất đắc dĩ, lại nghĩ đến việc này không nói không được, thôi thì đến đâu thì đến vậy.

– Có hai chuyện, một tốt một xấu. Tiểu Tà, ngươi muốn nghe chuyện nào trước?

– Xấu trước đi.

Mạc Tà lại mỉm cười, giống như bản thân hắn vốn không hề biết nổi giận là gì. Tươi cười khiến cho người khác rất an tâm, rất tin cậy, cũng có cảm giác hắn rất yếu nhược, chỉ một cái búng tay liền có tiêu diệt. Có lẽ nhờ vậy mà hắn trước kia không bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cũng có lẽ nhờ vậy mà hắn có thể bình an thoát khỏi cái bẫy đáng sợ kia, những con người kia…

– Lạc tướng quân đã có biểu hiện, ông ta chọn hắn. Chi tiết đều được ghi chép tỉ mỉ trong bức thư này.

– Hắn sao? Cũng không ngoài ý muốn cho lắm.

Nụ cười vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tà, cũng không vì tin tức kia mà biến mất. Hắn nhận lấy bức thư từ tay Tiêu Hàn, cẩn thận xem qua một lượt thì ngón tay nhẹ rung. Bức thư kia một phút trước hãy còn nguyên vẹn, một phút sau đó đã biến thành cát bụi hoàn toàn hòa vào hư không, không chút dấu vết lưu lại, giống như chính bản thân nó chưa hề tồn tại.

– Vậy còn tin tốt? Đệ thật có chút mong chờ.

Nhắc đến tin tốt, gương mặt nghiêm nghị của Tiêu Hàn dường như không hề tốt lên mà còn sa sầm đôi chút. Tiêu Hàn không ngừng đấu tranh tâm lí. Nói ra tin tức này, hắn có chút không biết phải làm sao, cảm giác nghẹn lại nơi cổ không biết phải làm thế nào để hóa giải, giống như vướng bận trong lòng hắn, đến bây giờ hãy còn là một vết thương còn chưa lành. Hắn đã từng, đã từng rất cố gắng để kềm nén cảm xúc của mình khi đó. Hắn đã từng, đã từng hận nàng, muốn giết nàng, nhưng lại không thể, chỉ có thể thương nàng, tiếc nàng, trách nàng ngốc nghếch.

-… Nàng… đã tìm được thái tử…tìm được đại ca…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui