Binh lính của An Quốc đã được huấn luyện kỹ càng, quanh năm chinh chiến sa trường, khí thế cùng thực lực kia cũng không phải giả, có An tướng quân cường thế xen vào, tình hình nhanh nghịch chuyển. Thế nhưng cá lọt lưới vẫn tồn tại, lúc mọi người không chú ý, trong đám bách tính không ngờ nhảy ra một người, gầm lên:
"Cẩu hoàng đế, để mạng lại!!!"
Vừa nói liền xuất ám khí, lập tức hàng người phía trước Tĩnh Hoàng có mấy tên quan viên, thị vệ ngã xuống đất, chỉ có đám người Ngân Bình, Lăng Hạo thân thủ nhanh nhẹn đánh rớt vài ám khí hướng về phía mình.
Còn những thị vệ khác giống như căn bản không nhìn thấy huynh đệ đã chết, nhằm phía tên thích khách kia đánh tới. Trong đám bách tính lại bay ra mấy tên thích khách, bọn họ trong mắt rầm rĩ giết giết, thị vệ của Lăng Hạo căn bản không phải đối thủ.
An Quốc nhướng mày, quát lạnh:
"Bày trận, bắn tên!!!"
Một đội nhân mã phía sau An Quốc đi ra, bọn họ một thân khôi giáp màu trắng, bày xong tư thế, trong không trung chỉ nghe tiếng tên bay như xé gió.
"Bang bang phanh" thích khách từng người một bị tên bắn ngã xuống đất, An Quốc phái thân vệ phía sau lập tức vây quanh toàn trường,kiểm soát hoàn cảnh.
Lúc này, mọi người tưởng chừng thở ra một hơi vì thế cục đã được khống chế hoàn toàn thì một tên hắc y nhân không biết từ đâu bay ra vung một loạt ám khí, nhưng điều mọi người không ngờ là những ám khí kia không phải nhằm vào Tĩnh Hoàng mà đối tượng hướng tới lại là thống lĩnh cấm vệ quân Lăng Hạo.
Lăng Hạo lúc này chỉ thấy nhiều đạo ngân trâm lạnh buốt bắn phá về phía hắn, vì quá bất ngờ hắn sửng sốt chưa kịp phản ứng,đã bị Ngân Bình dùng sức mạnh mẽ đẩy ngã sấp một bên. Ngân Bình trong lòng cả kinh, nàng giống như thấy những ngân trâm kia đã muốn xuyên qua thân thể chính mình. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chính mình đã chết một lần rồi, còn sợ chết sao? Chỉ cần A Hạo an toàn, chỉ cần A Hạo bình an sống tiếp thì tất cả điều đáng giá, kể cả tính mạng của nàng!!
Lăng Hạo mạt danh kì hiệu bị đẩy ngã xuống đất choáng váng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy người con gái hắn yêu thương sắp bị một thật nhiều ngân trâm đâm tới. Trong nháy mắt cả người hắn như bị ai đó hung hăng đánh một roi mạnh toàn thân đau đớn, co rút.
"Bình Nhi!!!"
"Ngân Bình!!!"
Ngân Bình bên tai nghe được hai tiếng kêu tên nàng đến tan nát cõi lòng, nội tâm thoáng run rẩy yên lặng chời đợi tử vong.Nhưng hồi lâu nàng cũng không cảm nhận được cơn đau đớn như tưởng tượng. Đột nhiên trên người thêm một phần trọng lực, hung hăng đè nặng lên người Ngân Bình.
"Không!!" Ngân Bình hô lớn một tiếng, trước mắt nàng là khuôn mặt An Quốc phóng đại lên vô số lần, trên tay đột nhiên chảy một dòng nước ấm áp là máu sao? Ngân Bình hai mắt trừng lớn nhìn vô số ngân trâm cắm trên lưng An Quốc, máu trong nháy mắt giống như đem cảnh vật xung quanh đều nhuộm đỏ.
Đầu Ngân Bình ong ong,hai tay cứng ngắt ôm lấy An Quốc. Tại sao lại như vậy? An quốc tại sao phải làm như vậy? Hắn lại hy sinh mạng sống cứu nàng?Vì sao lại ngu ngốc như vậy chứ?Nước mắt Ngân Bình cũng không tự chủ được trào ra. An Quốc mỉm cười nhìn nàng, bàn tay to muốn lau nước mắt cho Ngân Bình,nhưng giơ lên nửa chừng lại thấy tay mình dính đầy máu tươi, đành hạ xuống chỉ có thể kéo vai nàng nhẹ đứt khoảng nói:
"Ta không..sao..Ngân Bình...đừng..khóc!"
An Quốc nói xong liền liên tục ho khan, hô hấp đều trở nên vô cùng gian nan, bàn tay to cứng rắn kéo lấy bờ vai nhỏ nhắn của Ngân Bình. Ánh mắt đen sâu thẳm lúc này chăm chú nhìn nàng, bên trong ẩn chứa vô hạn thống khổ cùng không tha lại rõ ràng như vậy. Máu tươi nhiễm đỏ cả đôi môi vì xúc động mà run run:
"Ngân..Bình..Ta...có chuyện muốn nói...với nàng!"
"An Quốc đừng nói gì hết..Người đâu mau truyền thái y..huhu!" Ngân Bình dùng sức lắc đầu, nội tâm đau đớn, tay liên tục vì hắn lau vết máu bên môi, thế nhưng tay nàng đã muốn dính đầy máu tươi, càng lau càng không hết được vết máu trên mặt An Quốc.Ngân Bình nhìn thấy máu đen không ngừng từ miệng An Quốc trào ra, con ngươi co rút,ngân trâm rõ ràng đã bị tẩm độc,bị ý nghĩ này làm hoảng sợ, tay Ngân Bình run rẩy dùng sức ôm chặt An Quốc vào lòng.Nước mắt không ngừng chảy xuống hòa lẫn vào máu tươi trên vai An Quốc.
Độc tố nhanh chóng lan tràn, An Quốc cảm giác được tứ chi chậm rãi mất đi rồi tri giác, không lại lạnh băng, mà chỉ có thể chết lặng. Hắn gian nan ý đồ hô hấp, nhưng ngay sau đó, mặt Ngân Bình lại trở nên mơ hồ lên... Độc tố nhanh chóng ma hóa thần kinh, hắn mở to mắt, muốn thấy rõ nàng thần sắc, nhưng không thành công. Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, dốc hết khí lực rốt cuộc cũng tựa đầu lại gần tai Ngân Bình.
Môi hắn nhẹ nhàng giật giật, thổ lộ vài cái rất nhỏ từ ngữ nhưng Ngân Bình lại có thể nghe được rõ ràng:
"Ngân..Bình...ta..yêu nàng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...