Đổ xong một chén dược, Xuân Mai mới buông Du Tiểu Liên ra, nàng ta liền điên cuồng móc họng, muốn phun thuốc ra, trong miệng tràn đầy nước miếng, con mắt đỏ ngàu đã mang theo nước mắt.
"Ngươi cho ta uống cái gì!Mau cho ta thuốc giải!!"
Du Tiểu Liên dùng hết sức lực từ trên giường nhào đến bên người Ngân Bình. Ngân Bình nhẹ nhàng tránh ra một bên, Du Tiểu Liên theo đà ngã nhào xuống đất vô cùng chật vật.
Ngân Bình bình thản cười ngồi xuống trước mặt ả, đưa tay nâng cằm ả lên:
"Ngươi cho rằng bằng những tin đồn ngoài đó có thể hãm hại ta sao? Ngu xuẩn!"
Nói xong, nàng buông ả ra, đứng lên trên cao nhìn xuống, nở nụ cười khinh miệt.
"Ta muốn bóp chết ngươi,cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến. Ngươi nghĩ thân phận của mình là gì mà dám sử dụng thủ đoạn này với bản công chúa??Hử??"
Du Tiểu Liên sợ hãi khóc lên, sắc mặt trắng bệch có hơi vặn vẹo, nàng ta muốn kéo chân Ngân Bình nhưng bị Xuân Mai hung hăng đẩy ngã sấp xuống đất. Du Tiểu Liên nén đau bò lại gần Ngân Bình:
"Van cầu công chúa tha cho ta...Người khai ân cho ta thuốc giải..Ta không muốn chết!!! Hu hu". Dáng vẻ vô cùng thảm thương.
Thấy kích thích Du Tiểu Liên như vậy đủ rồi, Ngân Bình mới hướng Liễu Hồng đứng như tượng đá nãy giờ giải huyệt, nàng ta đã sợ tới mặt không còn giọt máu, vừa cử động được liền run run rẩy rẩy "Bùm" một cái hoảng hốt quỳ gối trước mặt Ngân Bình.
Chén thuốc trên tay cũng vì run rẩy mà xém rớt xuống đất,là Ngân Bình nhanh chân tiếp được, lưu loát dùng lực nâng nhẹ một cái chén liền ung dung bay lên, yên phận nằm trên bàn! Ây da... chén thuốc này là vật chứng quan trọng nha! May mà nàng có thân thủ tốt, nếu không một hồi liền tốn thêm một phen công sức nữa, bởi vậy hãm hại người khác đâu phải dễ dàng!
Màn kịch hôm nay diễn lâu vậy, cũng nên kết thúc rồi!
Ngân Bình nháy mắt với Xuân Mai, Xuân Mai hiểu ý la to:
"Người đâu, Du tiểu thư điên rồi... Người đâu!!!"
Liễu Hồng quỳ dưới đất đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng tiến lên kéo Du Tiểu Liên đang điên cuồng cầu xin qua một bên, kiên quyết bảo vệ chủ tử:
"Tiểu thư không điên..Người đâu cứu mạng!! Cứu mạng!"
Ngân Bình liếc Liễu Hồng một cái, trong lòng có chút tán thưởng, quả là một nô tài trung tâm,thật hiếm thấy.Thật ra Ngân Bình đề cao Liễu Hồng rồi, chỉ là cả nhà nàng đầu hầu hạ cho Du Phủ, nếu nàng phản bội tiểu thư thì người nhà nàng cũng khó bảo toàn.
Ngân Bình bình thản,lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa.Chắc hẳn có một đám người đang chờ sẵn ngoài kia, chỉ là chậm chạp chưa tiến vào thôi!!
Rất nhanh, bên ngoài liền vang lên một loạt bước chân vội vã.....
--- --------
Mà lúc này ờ một cánh rừng bên ngoài hoàng thành có hai nhóm người đang đánh nhau kịch liệt, trong đó có một nhóm toàn thân mặc áo màu trắng, trên áo choàng có ấn ký đỏ thắm hình ngọn lửa của Thiên tôn giáo.
Cách đó không xa, đột nhiên chạy đến hai đội ngũ.
Hai đội thủ lĩnh đều mặc hắc y, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là chiến ý cùng sát ý. Hai đội chưa kịp phản ứng thì bên kia bọn người Thiên tôn giáo đã giải quyết hoàn toàn quân đối địch.
Một trong hai thủ lĩnh hắc y đột nhiên nói: "Cùng xông lên!"
Kẻ còn lại hiểu ý, gật đầu: "Phân công nhau giáp công!"
"Các huynh đệ, lên!!"
"Tiến lên cho ta!!!"
Bọn người Thiên tôn giáo kinh ngạc quay đầu, thấy hai đội nhân mã mặc hắc y bao vây xung quanh, trên mặt đằng đằng sát khí. Một thanh niên có vẻ là người đứng đầu của nhóm người Thiên Tôn Giáo này, cao giọng hỏi:
"Các ngươi là ai? Cư nhiên dám ra tay với Thiên Tôn Giáo?"
An Quốc cười lạnh, trong tay bảo kiếm nhấc tới, phi thân lên, nhảy mấy bước "Phốc" một kiếm chém giết một người cách hắn không xa, đã cho hắn chính xác câu trả lời của mình.
Thanh niên kia kinh hãi: "Các ngươi là ai?"
Một hắc y thủ lĩnh khác đồng thời dùng một kiếm chém giết một người, hừ lạnh nói:
"Kẻ đến để giết ngươi! Thiên tôn giáo các ngươi tưởng cứu thoát lão già kia mà không cần trả giá gì sao? Nghe lệnh ta, những kẻ này dám chống lại chủ nhân, cách sát vật luận, một kẻ cũng không lưu lại!"
An Quốc nghe vậy cũng hơi nhíu mày, trong mắt ánh lên tinh quang, cũng phối hợp ra hiệu cho bọn thuộc hạ phía sau hành động. "Tiến lên"
Hai đội nhân mã xông lên điên cuồng chém giết. Không bao lâu liền nắm giữ quyền khống chế.
An Quốc nhanh chóng chế trụ thanh niên thủ lĩnh Thiên Tôn giáo, vẻ mặt vô biểu tình nhìn hắn:
"Chỉ cần ngươi nói ra những đặc điểm của người được truyền thừa chức Giáo Chủ Thiên Tôn giáo ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Thanh niên kia sắc mặt trắng bệch, có chút do dự dù sao đây cũng là bí một quan trọng của bổn giáo, An Quốc cười lạnh:
"Ngươi không nói sớm muộn gì ta cũng điều tra được, chi bằng nói ra lại đổi được mạng nhỏ của ngươi!"
Tia do dự trong mắt thanh niên biến mất,hắn hạ quyết tâm nói:
"Người được truyền thừa đời sau của Giáo Chủ phải có huyết mạch thuộc trong tứ đại thiên vương của bổn giáo, mỗi đứa trẻ có huyết thống cao quý của thiên vương sinh ra sẽ được lưu dấu ấn hoa anh đào nhỏ trước ngực...Còn có..Ngô!" Từ tiếp theo chưa kịp nói ra, cổ hắn đột nhiên bị đâm một kiếm, tắt thở.
An Quốc nhìn qua chỉ thấy thủ lĩnh hắc y nhân lúc nãy hướng hắn nở một nụ cười, trong mắt ý tứ hàm xúc không rõ ràng, rồi dẫn thuộc hạ biến mất vào rừng sâu.Lại nhìn bọn người Thiên tôn giáo đã bị giết sạch trên đất!
An Quốc trên trán gân xanh không ngừng nổi lên, bọn người này thật ngạo mạn!Tuy vậy thực lực lại vô cùng mạnh, nếu sau này đối địch sẽ có nhiều phiền phức!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...