Ngân Bình ngẩn người nhìn Kiều Nhi đang nắm chặt cây trâm bạc hình bươm bướm, quỳ gục trên đất khóc đến tê tâm liệt phế...
Mắt ngân Bình cũng ươm ướt, nàng như cảm nhận được nỗi đau tuyệt vọng của người con gái nhỏ bé gầy gò trước mặt.
Chỉ trong một buổi chiều, một cô gái đang hạnh phúc chuẩn bị lên xe hoa bỗng mất đi tất cả: Người mẹ yêu thương nàng, cũng là người thân duy nhất của nàng bị nước lũ cướp mất, người nàng yêu nhất cũng vì cứu nàng mà bị sóng lớn cuốn đi đến cả thi thể cũng không tìm thấy...Tất cả đều mất hết, chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi trên cõi đời này...
Không còn ai đưa nàng xuất môn, không còn ai tiễn nàng lên kiệu hoa, không còn ai yêu thương cài trâm cho nàng...
Nhìn bóng lưng cuộn tròn cô đơn, khổ sở của Kiều Nhi lòng Ngân Bình cũng đau sót, người ta nói "Hồng nhan bạc phận" cũng là ám chỉ cuộc đời của cô gái Kiêu Nhi này!
Ngân Bình vẫn theo sát Kiều Nhi, chứng kiến cảnh nàng từ một cô thôn nữ thanh tú, sạch sẽ, gọn gàng phải lưu lạc đầu đường, xó chợ ăn xin từng ngày mà sống, thân thể vốn đã gầy gò yếu đuối giờ trở nên đơn bạc, xanh xao, quần áo trên người cũng vì vật lộn tranh giành miếng ăn mà rách rưới, bẩn thỉu.
Thật kỳ lạ là Ngân Bình như đọc được tiếng lòng Kiều Nhi chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong trẻo, quật cường đó..Ngân Bình biết Kiều Nhi không muốn chết, chỉ vì sinh mệnh của nàng là do A Ngưu dùng mạng sống đổi lấy..
Cứ thế,rốt cuộc Kiều Nhi cũng phải bán mình vào thanh lâu để đổi lấy một cơ hội sống sót.
Sống sót, sông sót...
Cho dù rơi từ mộng đẹp trên cao xuống vực sâu ma quỷ, cho dù ngày ngày đêm đêm đều là chuỗi ngày ác mộng không dứt.
Kiều Nhi mặc áo lụa mỏng đỏ thắm, lung linh kiều mị, ngoan ngoãn dịu dàng ngồi rót rượu..
Lâm Tư Bạch ôm mỹ nhân vừa uống rượu vừa thấm thía nói:" Sự việc lần này cũng nhờ kế sách của Mã sư gia ngươi nếu không ta cũng không biết làm sao?"
Mã sư gia vội ôn tồn nói:" Đại Nhân đừng nói vậy, đây là bổn phận của tiểu nhân phải làm!"
Lâm Tư Lợi nghe vậy cười vui vẻ, thâm ý nói:"Ha ha ha Mã sư gia cũng đừng khiếm tốn quá, lần này là công lao của ngươi...Phần của ngươi ta sẽ không bạc đãi!"
Mã sư gia mắt lóe lên, nịnh nọt:" Được làm việc cho Đại nhân là phúc phần của tiểu nhân!"
... ....
Kiều Nhi bên cạnh yên lặng, nhu thuận rót rượu cho hai người. Là hoa khôi mới của Hoa Xuân Viện, Kiều Nhi được Lâm huyện lệnh chỉ định một mình tiếp đãi hắn.
Qua một lúc, Lâm Tư Lợi và Mã sư gia đã ngà ngà say. Lâm Tư Lợi mặt đỏ hồng, bắt đầu "rượu vào lời ra":
"Mã sư gia à, nếu không phải ngươi nghĩ cách giúp ta che giấu chuyện đê Sơn Hà có một khe nhỏ, còn nghĩ cách giúp ta hợp tác với bọn thương nhân bên ngoài tạo cảnh thái bình, bên trong ào ạt tăng giá lương thực vừa giúp ta ung dung thoát tội vừa kiếm được một khoản lớn..Mã sư gia ngươi đúng là "Gia cát lượng" của ta mà...Hôm nay ta kính ngươi một ly..Không say không về..hahaha"
Mã sư gia say bí tỉ không biết gì mà Kiều Nhi bên cạnh như bị sét đánh khi nghe được bí mặt kinh hoàng. Ngân Bình ở phía sau tầm mắt như dao bắn về phía Lâm Tư Lợi và Mã sư gia, làm quan phụ mẫu lại có thể làm những việc trời đất không dung thứ như thế này đúng là đáng chết mà!
Ngân Bình quay đầu lại thấy khuôn mặt phẫn nộ và ánh mắt đỏ rực của Kiều Nhi qua nét mặt nàng, Ngân Bình có thể đoán được nàng giờ này chỉ muốn "Đồng quy vu tận" với tên cẩu quan kia, chắc có lẽ Kiều Nhi đang dùng toàn bộ sức lực của mình để bản thân bình tĩnh, nàng không thể để tên cẩu quan này chết một cách dễ dàng huống chi hắn còn "đồng bọn"...
Không đợi Ngân Bình kịp phản ứng thì cảnh vật trước mắt lại đột nhiên thay đổi.
Bầu trời tối đen như mực, xung quanh nghe tiếng côn trùng kêu đến cô tịch, thê lương.Ngân Bình đi một vòng, nhìn kỹ đây là cảnh vật ở phía sau hoa viên trong biệt viện nàng vừa thuê."Bịch..đông...bịch" Một loạt âm thanh thu hút Ngân Bình nhìn qua, đập vào mắt nàng là cảnh Kiều Nhi hai tay hai chân bị trói chặt, đang ra sức giãy dụa, miệng bị nhét vải chỉ phát ra được âm thanh "cư..ư..ư..", đôi mắt đỏ bừng đầy oán hận và không cam lòng chiếu thẳng vào hai thanh niên to lớn đang nâng thân thể nàng lên,đi đến cạnh miệng giếng.Càng đến gần, Kiều Nhi giãy dụa càng kịch liệt nhưng vô dụng, đến cuối cùng cũng bị đối phương thô bạo không chút thương tiếc đẩy xuống giếng sâu lạnh lẽo...
Ngân Bình chỉ thấy thân thể của mình như có từng cơn gió rét lạnh thổi qua, khiến nàng run rẩy, đầu óc ong..ong bên tai bỗng nghe âm thanh điên cuồng của Kiều Nhi:
"Ta dù có thành ma cũng không rời khỏi đây..Ta nguyền rủa tên cẩu quan Lâm Tư Lợi bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây...
Chết không toàn thây...
Chết Không toàn thây..."
Âm thanh kia tựa như ma chú khiến đầu Ngân Bình đau nhức.
"Không" Ngân Bình đột nhiên từ trong mộng tỉnh dậy, đưa tay vuốt, khắp mặt, đầu và cổ đầy mồ hôi lạnh, cơn hốt hoảng trong ngực còn chưa hoàn toàn lui mất, ánh mắt đau đớn,căm hận của Kiều Nhi còn lẩn quẩn trong đầu nàng.
"Công chúa người sao vậy?" Nghe thấy động tĩnh lớn, Xuân Mai lập tức chạy vào phòng, quỳ trước giường, lo lắng quan sát khuôn mặt tái nhợt của Ngân Bình.Nàng nghe công chúa hoảng hốt la lớn, không biết giấc mộng thế nào lại làm cho công chúa luôn trầm tĩnh lại kinh hãi đến vậy.
"Lấy nước cho ta" Lấy lại bình tĩnh, Ngân Bình cảm thấy cổ họng hơi khô.Biết rõ tất cả chỉ là mộng, nhưng nàng không thể không suy nghĩ.Những chuyện diễn ra trong mơ quá chân thực.Lỡ như mọi chuyện đúng như trong mộng, chẵng phải tên cẩu quan kia sau khi hại chết vô số con dân Đại Tống giờ còn ung dung thưởng thụ sao? Hừ!Nếu đúng như vậy, Tống Ngân Bình nàng sẽ cho hắn trả giá thật đắt!!!
"Công chúa, uống nước ạ!" Xuân Mai rót một chén nước ấm đưa tơi bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt thành quyền đến khớp xương trắng bệch của Ngân Bình.
Ngân Bình nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...