Nhân Duyên Tiền Định

Edit: Halley

Beta: Roseny Chung

Lục Nhiên bất đắc dĩ nhìn hắn, cơ hồ dỗ dành, "Bây giờ chỉ là kế tạm thời, ngươi mau xuống trước, ta nói rõ ràng với ngươi."

Mấy năm gần đây, Quách Dần đều không thích nhiều lời với hắn, xong nhiệm vụ có khi chẳng nói gì, xoay người rời đi. Hôm nay cố ý ở lại chờ hắn, xem ra cũng đã phát hiện được điều gì, muốn nghe hắn giải thích.

Quách Dần "hừ" một tiếng, "Có gì mà giải thích, ta cùng ngươi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, mấy năm nay giữ lại mạng ngươi không giết chỉ bất quá để trêu đùa ngươi thôi." Vừa dứt lời, hắn liền nhìn chằm chằm Lục Nhiên, không buông tha tí biểu tình nào.

Hắn muốn có thêm thành ý mới được.

Lục Nhiên đến gần hắn, đưa dao ra, "Nếu sau khi nghe ta nói vẫn còn muốn giết thì tùy ý động thủ" Ngữ khí kiên quyết xem như thực sự để Quách Dần ra tay.

Quách Dần khẽ cắn môi quyết định nghe hắn nói, không tình nguyện mà bị Lục Nhiên kéo vào trong núi giả, hừ giọng hỏi "Sao ở trong phủ của mình còn muốn lén lút?"

Lục Nhiên thấp giọng trả lời, "Tiết tướng cũng không hoàn toàn tin ta, trong phủ ta có khi có tay mắt của hắn không chừng, vạn sự cần cẩn thận."

Trong bóng tối có tiếng cười nhạo, Quách Dần nói "Lục Nhiên ơi Lục Nhiên, ngươi đúng là chả làm gì ra hồn, mấy năm nay còn không thể giành được tín nhiêm của người khác."

Lục Nhiên nghe lời trào phúng của hắn xong, không chút bực mình, chỉ trầm giọng nói, "Việc này trước tiên không nhắc, tóm lại Tiết tướng cũng không phải ngay thẳng như bề ngoài ngươi thấy đâu......."

Hai người ở trong núi giả bàn bạc nửa ngày, ngữ khí Quách Dần trở nên hòa hoãn, "Nếu chúng ta không cần đối địch thì tốt, chỉ là mục tiêu cuối cùng bất đồng......."

Lục Nhiên chém đinh chặt sắt nói "Trước mắt thời gian này ta và ngươi tạm thời liên thủ, lúc sau người nọ tùy ngươi xử lý."

Nghe được lời này, Quach Dần hít thở sâu, hắn kinh ngạc hỏi "Thái tử bên kia......"

"Mặc kệ thái tử nghĩ thế nào, những gì người nọ thiếu ngươi, ta sẽ khiến hắn nhả hết ra."

Bộ dáng Lục Nhiên khi nói ra lời này, khiến cho Quách Dần nhớ tới quá khứ. Hắn mồ côi từ nhỏ, bị các đứa trẻ khác khi dễ, mà đứa trẻ tinh xảo kia so với hắn còn nhỏ hơn lại đứng ra che chở cho hắn, gương mặt nho nhỏ chính khí lẫm liệt, nhìn cực kỳ đáng yêu, tỏ vẻ nam tử hán, vỗ ngực nói "Ta là thiếu các chủ nơi này, về sau ta sẽ che chở cho ngươi, nhớ kỹ, ta gọi là A Nhiên."


Khi đó đệ đệ vừa tới tuổi chạy nhảy của hắn lôi kéo ống tay áo hỏi hắn "Về sau có phải sẽ không có người nói chúng ta là con hoang không ai cần hay không." Khi đó hắn oán hận mà cắn răng, hung hăng nói, "Những lời thế này không được nhớ! Quên đi cho ta!"

A Mão hồn nhiên tốt đẹp mong đợi tương lai, ngẩng đầu lên nhìn hắn giống như trong ký ức của Quách Dần, nhiều năm như vậy vẫn không quên được.

Trong nhất thời, bên trong núi giả rơi vào yên ắng, Quách Dần lần nữa mở miệng, ngữ khí bi ai, "Nhả ra lại có tác dụng gì, cũng không biết A Mão vẫn còn có thể trở về hay không......"

Đệ đệ hắn, còn nhỏ vậy đã......

Trải qua thế sự, hắn sớm không còn là thiếu niên chỉ biết khóc lóc thảm thiết, Quách Dần thật nhanh thu lại cảm xúc, vỗ vai Lục Nhiên nói "Một lời đã định."

Lục Nhiên gật gật đầu.

Sau khi Quách Dần rời đi, Lục Nhiên dạo trong phủ một lát, xác nhận không có người ở xung quanh mới trở về phòng

Hoàng thượng bởi vì bị kinh hách, đêm đó liên tục gặp ác mộng, truyền Đạo Ẩn vào hỏi phương pháp đối phó.

Kì thực loại vấn đề này ngự y đủ để giải quyết, nhưng hoàng đế đối với Đạo Ẩn lại có chút ỷ lại, cảm thấy hắn ta dường như có thể mang lại kinh hỉ, hoàng thượng hỏi hắn, " Trường sinh hoàn của chân nhân có thể trị được cái này?"

Đạo Ẩn cười, đáp "Hoàng thượng thử một lần sẽ rõ."

Hoàng thượng nhìn nụ cười chắc chắn trên mặt hắn, mở hộp Đạo Ẩn đưa, bên trong là viên đan hoàn tròn, trắng như tuyết, đúng là vật hắn dùng mấy ngày nay. Hoàng thượng nuốt đan hoàn xuống, không lâu liền thấy toàn thân thư thái, chìm vào giấc ngủ, không còn gặp ác mộng.

Hôm sau tinh thần hoàng thượng rất tốt, trên mặt cười tươi, hỏi Đạo Ẩn muốn ban thưởng gì, hắn ta lắc đầu nói "Người xuất gia không cần vật ngoài thân."

Hoàng thượng vừa nghe liền gật đầu, cảm thấy Đạo Ẩn này quả nhiên đạo tâm kiên định, đứng trước núi tiền của cả thiên hạ cũng không động tâm, liền nói, "Phong chân nhân làm thiên sư có được không?"

Nếu hắn là người vô dục vô cầu, hoàng thượng có chút đau đầu, người như vậy rất khó lưu lại, bởi vậy ông sẽ tìm mọi cách để Đạo Ẩn nếm thử hương vị ngọt ngào của quyền thế, từ đây bị ông khống chế không thể rời đi.

Đạo Ẩn liên tục xua tay nói không chịu nổi vinh ân mức này, hoàng thượng lại cười nói, "Chẳng qua chỉ là một phong hào mà thôi, trẫm phong cho rất nhiều người như vậy, lại không ai có thể giống chân nhân giải ưu phiền của trẫm, còn có trường sinh hoàn thần kì này, lại càng làm trẫm vui vẻ."


Hôm ấy liền hạ chỉ phong Đạo Ẩn là "Tam Nguyên Ứng Đức Thanh Nguyên thiên sư", ngày thường chỉ cần tôn xưng "Thanh Nguyên thiên sư". Thiên sư tuy là chức không có thực quyền, nhưng tôn vinh vô thượng, có thể thường xuyên diện thánh, cho nên cũng có năng lực quyết định.

Trong lúc nhất thời, vị Thanh Nguyên thiên sư này nổi bật vô song.

Trần Thị lười nhác nằm nghiêng trên ghế dài, phân phó Lục Châu nói, "Lấy cho ta cây quạt tròn kia."

Lục Châu cảm thấy có chút kinh ngạc, hỏi, "Phu nhân cảm thấy nóng? Hiện nay mới đầu tháng năm." Ngoài miệng nói nhưng vẫn đem quạt tới.

Trần Thị cảm nhận gió mát thổi đến mặt, lúc này mới thoải mái, nói "Ngươi không phải không biết, ta bình sinh sợ nóng."

"Đúng rồi, ta muốn thay đổi xiêm y, chọn loại mát mẻ chút."

Nhà mẹ đẻ Tần Thị đưa cho bà chút vải sa Vân Yên, chất liệu mềm mại thoải mái, mặc trên người tiên khí phiêu phiêu, trong kinh thành rất khó mua được. Tần Thị liền nghĩ đến may cho Văn Chiêu vài bộ váy áo, đã là đại cô nương, y phục phải xinh đẹp mới được.

Nghĩ thế liền từ từ đi đến phòng của Văn Chiêu, trên đường lại gặp Khương Nhị gia, bên cạnh Nhị gia còn có một người, là Trần Thị kia.

Trần Thị ăn mặc xiêm y dán sát thân người, vạt áo trước để lộ mảng ngực vô cùng sinh động, phập phồng quyến rũ, dáng vẻ này đến nữ tử nhìn thấy cũng đỏ mặt.

Lại nói Trần Thị so với Tần Thị có chút xinh đẹp hơn, là loại vẻ đẹp được nam tử yêu thích.

Tần Thị gặp hai người liền cười nói, cùng bọn họ chạm mặt rồi đi về cửa phòng Văn Chiêu. Tần Thị cùng Văn Chiêu bàn luận về kiểu dáng y phục nửa ngày mới kéo Văn Chiêu cùng đến chính phòng dùng bữa.

Hai người ở trên đường lại lần nữa gặp Khương Nhị gia cùng Trần Thị, Trần Thị kia hình như bị trật chân, Khương Nhị gia đỡ nàng dò hỏi có bị sao không.

Tần Thị cắn răng một cái, bọn họ vừa rồi đùa giỡn như vậy cũng thôi đi, không nghĩ tới ban ngày ban mặt dựa gần nhau vậy, đem chủ mẫu như bà để vào mắt sao! Trần Thị kia là góa phụ, Nhị gia nếu cùng nàng không minh bạch, đến lúc đó lan truyền đồn đãi không tốt, sợ người ngoài đồn thành chuyện xấu.

Văn Chiêu đương nhiên cũng thấy, một màn này làm nàng nhớ tới kiếp trước. Cô biểu mẫu này cùng cha có quan hệ không rõ ràng, lúc đầu trong cơn giận dữ nàng nhớ tới mẫu thân, nhưng nghĩ lại, mẹ kế còn có thì còn sợ gì?


Văn Chiêu thoải mái, nhưng Tần Thị lại cùng cha sinh ra rạn nứt. Với tình tình của Tần Thị chỉ cùng cha khắc khẩu một lần, sau đó liền trở thành bộ dạng tương kính như tân, không bao giờ thể hiện tình cảm nữa, như là hoàn toàn buông bỏ, không ràng buộc cha nữa.

Văn Chiêu biết kiếp trước cha nàng yêu Tần Thị bao nhiêu, e là thân mẫu nàng cũng không bì được.

Thời điểm năm Thừa Hòa thứ mười bốn, Tần Thị mang thai sáu tháng, vốn lòng đầy mong chờ hài nhi tiếp theo ra đời, lại nghênh đón tin dữ của phủ quốc công, Tần Thị tức giận công tâm động thai khí, lại bị binh lính xét nhà xô ngã trên mặt đất, liền sinh non.

Cha lúc đó đỏ mắt cầu binh lính tìm lang trung chữa trị cho bà, những binh lính đó lại huýt sáo bảo cha quỳ xuống cầu xin bọn họ.

Phong độ Ngụy Tấn luôn được tôn trọng, thanh cao tiêu sái như cha lại cắn chặt răng hai đầu gối chạm đất.

Đại khái bởi vì quan hệ lạnh lẽo, hàm răng Văn Chiêu không nhịn được mà run lên.

Nàng ngơ ngác nhìn, dường như mất hồn, Tam ca che mắt nàng lại, không cho nàng nhìn. Mà bàn tay che mắt nàng cũng run nhè nhẹ.

"Biểu muội? Chân muội thế nào rồi? Có cần biểu tẩu gọi lang trung tới khám cho muội?" Tần Thị ôn nhu hỏi, lời nói như công khai biểu lộ chủ quyền với cha.

Trần Thị có chút xấu hổ, trên mặt không bộ lộ ra, cảm kích nhìn Tần Thị, nói "Không sao, chỉ cần nằm một chút liền khỏi......"

"Vậy không được, vẫn là nên để lang trung khám thử, lỡ có di chứng gì lại không tốt."

Khương Nhị gia nghe xong cũng gật đầu, nói "Biểu muội, muội khám một lần đi, nếu để lâu lại kéo dài thời gian trị liệu."

Nữ lang trung được mời đến sau khi khám chỉ nói "Cũng không có gì lo ngại, chỉ cần lấy thuốc mỡ này bôi lên là được." Thuốc mỡ này là thuốc tan bầm thông thường, dược tính ôn hòa, vị cũng nhàn nhạt.

Khương Nhị gia tiễn lang trung ra khỏi phòng, lúc này mới kéo Tần thị cùng Văn Chiêu trờ về chính phòng, mà Trần Thị còn lưu lại trong phòng Văn Chiêu nằm nghỉ.

Thời điểm dùng bữa Tần Thị không nói tiếng nào, cha vẫn không rõ nội tình, chỉ có Văn Dậu còn nói vài câu thông thường, Văn Chiêu nghĩ thầm muốn giải thích thay cha vài câu nhưng lại không biết nói như thế nào.

Văn Đàm nhận ra có chút không thích hợp, kéo kéo ống tay áo Văn Chiêu hỏi nàng sao vậy, Văn Chiêu lắc đầu gắp một đũa đồ ăn, có một số việc không thể giải thích cho tiểu gia hỏa bảy tuổi này nghe. Chờ mọi người ra ngoài hết, Tần Thị mới nhàn nhạt nói, "Khương Văn Viễn, chàng cùng biểu muội kia vẫn là nên chú ý chút đi."

Khương Nhị gia rõ ràng sửng sốt, mờ mịt hỏi "Ta cùng biểu muội như thế nào?"

Tần Thị khẽ cắn môi trừng hắn, "Chàng sao không nhìn ra nàng ta sao lại vừa vặn sái chân?"

Khương Nhị gia bị trừng đến mơ màng hồ đồ, hồi tưởng đáp "Bởi vì con đường nhỏ đó có hòn đá......"


Tần Thị thấy ông ấy đúng thật không rõ, hiển nhiên là Trần Thị kia độc diễn, vì thế bớt giận, bĩu môi nói "Có nói chàng cũng không nhìn ra, tóm lại từ nay về sau cách xa nàng ta chút."

Khương Nhị gia xem như nghe được thê tử có chút ghen, vội nói "Được được được, sau này ngã cũng không đỡ." Nói rồi liền chạy đến ôm lấy bà.

Tần Thị đẩy ông ra, tức giận nói, "Chàng nói cứ như ta là người không hiểu nhân tình vậy! Ta chỉ muốn chàng sáng mắt nhìn rõ, đừng mắc mưu người khác." Nàng khuyên bảo đều là nói có sách mách có chứng, cũng không phải ghen tị hoặc ảo tượng.

Thời điểm Văn Chiêu về phòng, vừa vặn thấy biểu cô mẫu từ giường xuống, thấy nàng liền cười, nói "Chân biểu cô mẫu không có gì đáng ngại, nằm chút thấy khá hơn nhiều, cũng nên trở về phòng để Văn Chiêu nghỉ trư.a"

Văn Chiêu gật gật đầu, nói "Biểu cô mẫu cẩn thận trên đường."

Nhìn biểu cô mẫu được nha hoàn đỡ đi ra ngoài, Văn Chiêu lại lần nữa nhớ tới hiểu lầm kiếp trước giữa cha cùng mẫu thân, mở miệng nói, "Văn Chiêu đưa biểu cô mẫu một đoạn."

Trên đường Văn Chiêu cùng biểu cô mẫu trò chuyện, ngữ khí quan tâm dặn dò bà ta chớ quên bôi thuốc vân vân, cuối cùng thở dài một tiếng, "Biểu cô mẫu, tuy nói Văn Chiêu đã mười ba, nhưng vẫn không hiểu được tâm tư của người lớn." Ngữ khí nàng chân thật, phản phất như là gặp phải vấn đề khó nói, muốn nói cùng biểu cô mẫu.

Biểu cô mẫu nghe không hiểu, chỉ cười hỏi sao nàng lại bối rối.

Văn Chiêu nhìn thẳng vào mắt bà, "Cha cùng mẫu thân thường ngày rất ân ái, hôm nay không biết tại sao mẫu thân dường như rất không vui."

Biểu cô mẫu thu lại nụ cười, đôi mắt nhìn về phía trước, cũng không biết suy nghĩ cái gì, Văn Chiêu tiếp, "Bất quá thời điểm Văn Chiêu rời đi, cha cùng mẫu thân giống như không có gì xảy ra, a hình như cha có nói câu "Nàng ta thì tính là gì." Văn Chiêu nghe không hiểu ý tứ, chỉ là cha vừa nói xong Văn Chiêu liền nghe tiếng mẫu thân cười....."

"Văn Chiêu rốt cuộc không hiểu rõ người lớn suy nghĩ cái gì, trong chốc lát tức giận, chốc lát lại cười ra tiếng, thực sự kỳ quái."

Biểu cô mẫu chân bước không vững, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hư không, lẩm bẩm hỏi Văn Chiêu, "Văn Chiêu vừa rồi còn nghe được cái gì?"

Văn Chiêu sửng sốt, nghi hoặc hỏi bà, "Ý biểu cô mẫu là sao?"

Trần Thị nhìn nét mặt hồn nhiên khó hiểu của Văn Chiêu, đành lắc đầu, "Không có gì, chúng ta đi thôi"

Văn Chiêu đưa Trần Thị đến Tho Duyên đường, trên đường gặp tổ mẫu đang đi tiêu thực, tổ mẫu liền quan tâm Trần Thị một phen, lại cười khen Văn Chiêu là hài tử có hiếu tâm.

Văn Chiêu ngượng ngùng cười, nói "Văn Chiêu không dám nhận, chỉ là biểu cô mẫu chân bị thương, Văn Chiêu thực sự không yên tâm."

Tổ mẫu cười càng từ ái, Văn Chiêu cùng tổ mẫu nói một hồi liền quay về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui