Nhân Duyên Tiền Định

Edit: LamHngHunhNgc

Beta: Rosenychungchung

Đi ra là một nam hài so với Văn Chiêu còn thấp bé hơn, gầy đến cơ hồ chỉ nhìn thấy bộ y phục xám xịt bên ngoài, bây giờ hắn đang chân tay luống cuống đứng trước mặt nàng, thấy rõ xiêm y trên người Văn Chiêu quý báu, sợ đến run bần bật.

Văn Chiêu thấy chỉ là tiểu nam hài, cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Văn Dậu. Thấy hắn bị dọa đến cúi đầu thấp xuống ngực cũng có chút tự trách, liền ôn nhu trấn an hắn nói "Ngươi không cần sợ, mới vừa rồi ta cho là có kẻ xấu mới lớn tiếng chất vấn ngươi."

Nam hài kia có chút do dự mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, giống như đang xác nhận xem nàng có phải thực sự không trách hắn hay không.

Văn Chiêu giật mình, đôi mắt nam hài này quá mức trong suốt, phảng phất nhìn một cái liền có thể nhìn thấy đáy hồ, người khác chỉ cần nhìn một cái là có thể tin tưởng hắn vô hại cùng thẳng thắn thành khẩn.

Nam hài kia dường như xác nhận nàng sẽ không trách tội hắn, sắc mặt tạm hoà hoãn lại. Văn Chiêu hỏi hắn, "Ngươi năm nay mấy tuổi rồi? Là nhi tử của quản sự hay bà vú nào ở trang viên?”

Nam hài kia lại dùng cặp mắt trong suốt như nước nhìn về phía nàng, dùng tay ra dấu mười ba, câu hỏi sau của nàng hắn không biết trả lời thế nào, đành phải ra sức gật gật đầu.

Văn Chiêu mở to mắt, người này lại không biết nói? Thấy hắn nói hắn có mười ba tuổi, cùng tuổi với Văn Chiêu, nhưng hắn lại nhỏ gầy như vậy, dáng vẻ hệt như một đứa trẻ lên mười.

Tuy không biết tình huống hắn là thế nào, nhưng nàng lại muốn giúp hắn một phen, lập tức lấy từ trong túi tiền ra hai khối bạc vụn đưa cho hắn, tuy không phải giúp được việc lớn gì, nhưng cũng đủ ăn ngon mấy bữa.

Nam hài kia đầu tiên kinh ngạc nhìn nàng một cái, tiếp theo lại như là do dự nghĩ nên cầm lấy hay không, Văn Chiêu cười nói, “Ngươi cầm đi lấy đi, xem như bồi thường của ta vì đã làm ngươi sợ.”

Nam hài nghe xong trịnh trọng đưa tay tiếp nhận, lại hướng nàng hành lễ, trong mắt đều tràn đầy cảm kích.

Văn Chiêu quay về đình viện, trước mắt vẫn là đôi mắt trong suốt kia, liền hỏi quản sự trang viên, sao lại có thêm một nam hài. Quản sự trả lời, “Đó là cháu ngoại của một lão bộc.”


Văn Chiêu nghe thế liền cảm thấy bên trong có ẩn tình, hỏi ông, “Đem sự tình ngươi biết được đều nói cho ta, không cần cố kỵ.”

Lúc này quản sự mới nói “Là nhi nữ của bà vú kia không biết thế nào lại có thai, cũng không biết là của ai, nha hoàn kia cũng im miệng không đề cập tới, chỉ là sau khi sinh hạ nhi tử liền qua đời, là lão bộc kia một tay nuôi hắn lớn.”

“Người trong trang viên đối đãi khắt khe với hắn?” Văn Chiêu thong thả hỏi, vừa cẩn thận quan sát thần sắc quản sự.

Thần sắc của quản sự căng thẳng, tầm mắt quét qua quét lại trên mặt đất, nói “Cái này...Nhị cô nương sao lại hỏi như vậy?

Gương mặt Văn Chiêu chợt lạnh lùng, nhìn ông ta khoát khoát tay nói “Ngươi đi xuống đi.”

Tam ca ngày mai sẽ trở về một đêm, Tần Thị muốn an ủi hắn trước tiên, sáng sớm hôm sau liền hồi phủ, chẳng qua là Tam ca trải qua một chuyến thi cử này, trong lòng cũng không lo lắng nhiều.

Thời điểm rời đi, Văn Chiêu nói với Lưu quản sự muốn nam hài đi theo về phủ làm sai vặt, cha nghe xong cũng đồng ý.

Nam hài kia sau khi kích động lại có chút chần chờ, Văn Chiêu nói, “Nếu không thì mang cả bà ngoại ngươi cùng nhau về phủ?” Hắn lại kinh ngạc, lần nữa cảm kích nhìn nàng, liên tục gật đầu, vô giác cười đến mi mắt cong cong.

Văn Chiêu đưa hai người bọn họ về Xuân Lan viện, lúc này hai người cúi đầu đứng trước mặt nàng, Văn Chiêu nói với lão bộc, “Ma ma đã cao tuổi, ở trong viện quét dọn sân vườn, xử lý hoa cỏ?”

Lão bộc liên tục gật đầu, cơ hồ lệ nóng tuôn trào, nói, "Nhị cô nương người chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, hai chúng tôi ở trang viện nhiều năm như vậy, mọi người đều không cho chúng tôi sắc mặt tốt." Bà tự thấy thất thố, muốn lau khô nước mắt, nhớ đến chịu ủy khuất, bị bắt nạt ở trang viên nhiều năm như vậy, nước mắt không dừng lại được, bà nâng tầm mắt, đành nứt nở nói, “Nhị cô nương, nhà chồng nô tỳ họ Bạch, người có gì phân phó, nô tỳ nhất định kiệt lực làm được!”

Văn Chiêu gật gật đầu nói, “Bạch ma ma, khế ước hai người các người đều ở trong tay ta, ta là chủ tử duy nhất của các ngươi, cho dù trưởng bối trong nhà đối với các ngươi có phân phó gì đều phải xếp sau, biết không?”

Hai người liên tục gật đầu, Văn Chiêu vừa lòng, lại hỏi Bạch ma ma, “Hắn tên gọi là gì.”


Bạch ma ma đáp, “Nô tỳ đặt tên cho hắn là Bạch Tiểu Phi. Hắn không có phụ thân,đành phải theo họ mẹ.”

Văn Chiêu hỏi nam hài,"Nếu ta muốn đặt tên lại cho ngươi, ngươi có bằng long không?"

Nam hài tựa hồ nhìn mắt tổ mẫu của hắn, sau đó gật đầu thật mạnh.

“Vậy....kêu A Trúc đi.” Không có cách nào, nàng không có khiếu đặt tên. Nhưng đặt tên là điều tất yếu, nàng muốn hắn cảm thấy bản thân được nàng cho hắn một cuộc sống mới.

A Trúc cũng không ghét bỏ tên này, ngược lại hình như rất thích thú, Văn Chiêu lập tức hỏi hắn, “A Trúc đã biết chữ chưa?” A Trúc gật gật đầu, lại có chút ngượng ngùng mà dùng ngón trỏ cùng ngón cái ra dấu “một chút”.

“Ta an bài một tỷ tỷ dạy ngươi biết chữ thật tốt nhé?”

A Trúc mở to mắt, dùng ánh mắt hỏi nàng “Thật vậy chăng?” Văn Chiêu gật đầu một cái, nói, "Đúng vậy, dạy ngươi biết chữ, ngươi giúp ta làm việc, muốn nói gì thì viết cho ta xem.”

Vài ngày trước đó nàng liền nghĩ muốn bồi dưỡng thuộc hạ chỉ thuộc về chính mình, giống A Trúc như vậy, thân thích đơn giản không vướng bận, người lại thẳng thắn thành khẩn, biết tri ân, là người thích hợp nhất. Năng lực chỉ là thứ yếu, quan trọng là lòng trung thành.

A Trúc được Họa Lan đưa về chỗ hắn sẽ ở, Bạch ma ma bị Văn Chiêu giữ lại.

"Bạch ma ma, ta muốn trao đổi một chuyện với ngươi, chuyện này không được nói với người khác,chỉ có ta với ngươi biết, phải giữ kín trong lòng." Mắt Văn Chiêu nhìn chằm chằm Bạch ma ma, thấy bà gật mạnh đầu, liên tục đảm bảo, lúc này nàng mới nói.

Lúc tối, Phù Diêu hầu hạ nàng thay quần áo, khẩn trương nói, “A Trúc mà cô nương mang về, theo lời Họa Lan tỷ tỷ nói, trên người hắn đầy vết bầm xanh tím, không biết là ai khi dễ hành hạ hắn thành ra thế này, thật quá đáng!”


Tuy rằng A Trúc mới có mười ba tuổi, chính bởi vì lớn lên quá mức gầy nhỏ, những nha hoàn mười sáu mười bảy cũng không đối đãi với hắn như một thiếu niên, ngược lại coi như một tiểu nam hài. Phù Diêu trong nhà có một đệ đệ nhỏ, bởi vậy thấy nam hài tử tầm tuổi liền dễ dàng nhớ tới đệ đệ trong nhà.

Mà Họa Lan lại là nha hoàn mà Văn Chiêu phân phó dạy hắn biết chữ, đại để là vô tình thấy trên người A Trúc có vết thương, trong lòng không đành lòng lại tức giận, liền nói cùng mấy người tỷ muội giao hảo.

Văn Chiêu trước kia xem phản ứng của Lưu quản sự liền biết A Trúc ở thôn đào hoa không quá tốt, bất quá cũng chỉ nghĩ hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lại không nghĩ đến có người xuống tay đánh hắn.

Không có phụ thân, mẫu thân của hắn lại mất sớm, thực sự khiến cho những người đó liền chán ghét khinh bỉ như thế sao. Văn Chiêu không khỏi nghĩ đến, kiếp trước nàng không có ý niệm đem hắn an trí ở trong phủ, cuối cùng A Trúc chết thảm, vẫn là giãy giụa tìm ra một con đường sống?

“Chiêu Chiêu đang suy nghĩ gì vậy.” Văn Chiêu vừa ngẩng đầu, là Tam ca đã quay về.

“Tam ca, huynh đã trở về rồi! Người trong phủ sao lại không thông báo nhỉ?” Văn Chiêu vội đón hắn.

“Chẳng qua là trở về nghỉ ngơi, có gì phải kinh động người khác. Tam ca sáng mai phải rời đi, đến nhìn Chiêu Chiêu.” Tam ca đặt tay trên đỉnh đầu nàng.

“Cái gì mà kinh động người khác chứ, Tam ca đã trở về, vậy để Chiêu Chiêu hảo hảo xoa bóp vai cho huynh, Tam ca đã thi ba ngày rồi.” Văn Chiêu nói xong, liền nhón chân bắt tay đặt lên vai hắn.

Tam ca bất đắc dĩ cười nhu hòa, đem tay nàng kéo xuống, nói, “Chiêu Chiêu là kim chi ngọc diệp, thế nào lại làm được những cái này?”

Văn Chiêu ngẩn ngơ, những lời này cực kì quen tai, bên tai còn vang lên câu kia của Tam ca “Văn Chiêu là kim chi ngọc diệp, ai cũng không thể đánh muội.” Đôi mắt Văn Chiêu đau xót, Tam ca nàng vĩnh viễn đem nàng nâng trong lòng bàn tay, không muốn nàng chịu một chút khổ.

Văn Tập nhìn muội muội đột nhiên ôm lấy eo hắn, cũng kinh ngạc một chút, vỗ vỗ nàng nói, “Chiêu Chiêu sao vậy? Tam ca chẳng qua đi thi ba ngày, sau còn hai vòng thi, Chiêu Chiêu nếu không an tâm, Tam ca không đi thi?”

Văn Chiêu biết hắn đang nói đùa, nhưng nghe xong vẫn vừa khóc vừa cười, đấm hắn nói, “Tam ca ngươi phải đi thi, phải thi được Nhất giáp.”

Ngày mười bảy hôm đó, Tam ca thi xong ba vòng liền trở về, còn không kịp dùng bữa liền nằm xuống giường nghỉ, Tần Thị thương tiếc hắn vất vả ở trường thi, liền để hắn ngủ. Ngày thứ hai Tam ca tinh thần đầy đủ thức dậy, ngồi xe ngựa đến Lục phủ.

Lục Nhiên đã sớm hẹn xong với hắn, đợi sau khi thi xong, dự đoán trong lòng thánh thượng nghiền ngẫm sẽ càng chuẩn xác hơn. Hai người ngồi trong phòng bàn luận, Văn Tập nói cho hắn biết đã thi những gì, sau đó hai người đồng nhất đưa ra được phương hướng về những vấn đề sẽ được hỏi.


Lục Nhiên mấy ngày gần đây thậm chí sửa lại những vấn đề tranh chấp không thôi trên triều đình cho hắn, Văn Tập trong lòng cảm kích, liền xem Lục Nhiên như bạn tri kỉ.

Lục Nhiên nói với hắn, “Hôm nay cải tiến về luật muối trong triều liền chia thành hai phe, ta cho rằng hoàng thượng tán thành lập chức quan thiết sử, chuyên phụ trách khâu buôn bán, chỉ là không ít quan gia sở hữu mỏ muối tư doanh, bởi vậy phản đối chuyện sửa luật, tranh cãi lớn tiếng, hoàng thượng khó có thể quyết định.”

“Văn Tập chỉ cần nói ra suy nghĩ trong lòng hoàng thượng là được.”

“Nơi này, dùng đường thủy Giang Nam vận chuyển, Văn Tập hiểu biết không nhiều lắm, ta sẽ giải thích cho ngươi…”

Khi Văn Tập quay về Khương phủ, đã mãn nguyện thỏa thuê, thu hoạch rất nhiều. Trong lòng cảm thấy bội phục, Lục Nhiên này chẳng qua lớn hơn hắn một tuổi, nhưng đối với thế sự thiên hạ hiểu biết tường tận, thực sự hiếm thấy.

Ngày thi Đình, Lục Nhiên chuẩn bị chín vấn đề thế sự đương thời lại trúng ba điều, Văn Tập chuẩn bị đầy đủ, lập tức đáp lời, khiến cho hoàng thượng liên tục gật đầu.

Yết bảng ngày đó, không khí phủ quốc công khẩn trương hệt như ba năm trước đây, Văn Chiêu thích nhất không khí này, nàng biết Tam ca nàng sẽ là kim khoa thám hoa lang, dạo phố cưỡi đại mã phong tư vô song.

Phù Cừ cùng Phù Diêu đang ở trong phòng trang điểm cho nàng, vừa cắm cây trâm hồng phỉ khảm trân châu cuối cùng, ngoài cửa liền vang lên giọng đầy kích động, Văn Chiêu đi tới cửa xem đã xảy ra chuyện gì, lại thấy tại cửa một gã sai vặt cười đến báo tin vui cho nàng, “Chúc mừng Nhị cô nương có ca ca ruột là trạng nguyên.”

Trạng nguyên!?

Văn Chiêu ngây ngốc một chút, Tam ca nàng hẳn là thám hoa mới đúng, nàng không khỏi hỏi hắn, “Ngươi chính tai nghe rõ? Là trạng nguyên?”

Gã sai vặt kia gật đầu liên tục, “Sao lại không thật? Tin vui ở đằng trước vừa báo đến.”

Văn Chiêu cảm thấy trong lòng như có tiếng pháo nổ “bùm” một tiếng, làm nàng cảm thấy vừa mừng vừa sợ, bất chấp tư thế lễ nghi, vội vàng nhấc tà váy lên chạy ra.

Lúc này tiền viện đã đứng đầy người, cũng chỉ có Văn Chiêu biết được thành tích Tam ca nên không vội vàng, nhưng nàng lại không nghĩ rằng thành tích Tam ca sẽ có biến số, Văn Chiêu đột nhiên có chút hối hận hôm nay bản thân lại không thể tới nơi này sớm để chia sẻ tin tốt của Tam ca đầu tiên.

Chẳng qua như vậy thật tốt, Tam ca nàng so với kiếp trước còn lợi hại hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui