Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống ướt đẫm làn mi, Chiêu Vũ trốn vào nhà vệ sinh xem những tin tức trên mạng, dĩ nhiên đã cập nhật được cuộc trả lời phỏng vấn của Phùng Hựu Đông.

Dù sự việc có tồi tệ đến mức nào, thì hắn vẫn luôn bảo vệ cô…rõ ràng những lời nói đó là sai sự thật!

Sau mười phút chấn chỉnh cảm xúc, Chiêu Vũ tiếp tục ra ngoài làm việc. Những đồng nghiệp và các chị gái lúc sáng cũng đã cập nhật thông tin, nên lúc này đang bàn tán xôn xao.

“Tôi nghĩ những lời Phùng tổng nói là thật, bởi đâu ai ngu ngốc đến thế. Phùng tổng vừa có tiền, địa vị, đẹp trai, phải kiếm ai hơn ngài ấy bây giờ?”

“Tôi cũng nghĩ thế! Nếu sự thật thì Phùng tổng đâu lên tiếng làm gì, nhìn xem cái cách ngài ấy hăm dọa người ta kìa, tôi thấy kẻ đó khó sống rồi!”

Chiêu Vũ không biết nên vui hay buồn, mọi việc càng lúc xa vời với suy đoán ban đầu của cô.

Cô thực sự thèm khát một cuộc sống yên ổn, an nhiên…

Đã quá mệt mỏi!

Mà hiện tại ở bên thành phố W, sau khi chứng kiến Phùng Hựu Đông trả lời phỏng vấn lẫn nhận được lời hăm dọa đáng sợ, Mạc Thiến có đôi chút bất an trong lòng, nhưng phải tự an ủi bản thân rằng không sao, dù sao cô cũng là cháu gái của người lãnh đạo tập đoàn AF hiện nay, nên hắn phải nể vài phần và chắc chẳng dám làm gì.

Phùng Hựu Di vốn dĩ đã có nghi ngờ, nên lúc này vào thăm dò một chút, giả vờ tâm sự.


“Nói thật với cậu, mình cũng chẳng tin là hình ảnh được cắt ghép đâu, có lẽ anh hai mình yêu quá nên đã mù quáng.”

Mượn nước đẩy thuyền, Mạc Thiến lên tiếng trả lời: “Mình cũng thấy vậy, mình nghĩ là vợ của người đàn ông đó đăng ấy, tại vì làm mờ mặt hắn ta kìa, xấu chàng thì hổ thiếp!”

“Anh hai mình đang nghi ngờ và truy lùng Tô Đan, là chị họ gì của Chiêu Vũ. Do cô ta vừa nghỉ việc đột ngột sáng nay, còn trốn biệt tăm biệt tích, trước đó chị em họ xảy ra xích mích chuyện gì đó nữa.”

Mạc Thiến khẽ nhíu mày, đôi mắt híp nhẹ suy nghĩ về một việc.

Tô Đan!

Phần trăm người đó gửi ảnh cho Mạc Thiến cô rất cao, nhưng cô ngoài ánh sáng, biết rõ danh tính, nếu để Phùng Hựu Đông bắt được thì toang đến cô rồi…

Cầu trời cho Tô Đan đừng để Phùng Hựu Đông bắt được!

…----------------…

Ngày hôm sau.

Buổi tối, Chiêu Vũ tan làm trở về khu trọ. Vốn dĩ lúc đi cô đã khóa cửa cẩn thận, nhưng lúc gần đến thì phát hiện cửa nhà mở toang.

Thấy thế, cô vội chạy tới kiểm tra, căn trọ của cô không hề bị trộm mà là…

“Em nghĩ mình thoát được tôi à?”

Sống trong biệt thự, chăn im nệm ấm Chiêu Vũ không chịu, chạy đến đây ở một nơi vừa nhỏ vừa tệ hơn nhà kho của hắn.

“Hựu Đông…”

Đôi mắt to tròn kinh ngạc mở to, dần dần ngập nước rồi chảy dài xuống khuôn mặt diễm lệ, hai bàn tay bấu víu vào nhau với nhiều cảm xúc lẫn lộn, rối bời.

Hai ánh mắt giao nhau chăm chú không dứt, Phùng Hựu Đông nhớ lắm nhưng lần này hắn đã lựa chọn cách khác.


Ôn nhu Chiêu Vũ không sợ, thì hắn lạnh lùng bỏ mặt!

“Em hồi phục trí nhớ rồi!”

“Do tôi thể hiện tình cảm quá nhiều, nên em xem thường đúng chứ? Được, từ đây tôi sẽ không yêu em nữa, quên đi cái tên An Đình Chiêu Vũ!”

Cô lắc đầu, nghẹn ngào lên tiếng: “Hựu Đông, em…em…”

“Tôi không đến đây để bắt em về, bởi vì tôi không thể giữ được một người cứ muốn rời xa tôi. Chiêu Vũ, đừng quên chúng ta đã đăng ký kết hôn, em muốn tự do thì về làm thủ tục ly hôn, còn phải phân chia tài sản.”

Nước mắt của Chiêu Vũ cứ rơi, cô cụp mắt trốn tránh ánh nhìn nóng rực ấy từ Phùng Hựu Đông, sau đó lí nhí trả lời: “Em không lấy bất cứ thứ gì, em đã nợ anh rất nhiều, cả đời này thực sự không trả hết được.”

Phùng Hựu Đông cười nhạt, nhạt đến mức đáng thương cho một người đàn ông vô cùng nặng tình.

Rốt cuộc thì Chiêu Vũ vẫn muốn ly hôn với hắn…

Những lời hứa đã được bỏ quên…

Một câu “em yêu anh” chắc có lẽ lúc đó cô lầm tưởng…

Phải rồi, Chiêu Vũ đã hồi phục trí nhớ, sẽ không còn hồn nhiên bị hắn lừa gạt.


Lúc này, Phùng Hựu Đông lấy từ trong túi áo vest một vật, chính là chiếc nhẫn kim cương hắn đã cầu hôn cô, nâng ngang với tầm mắt của Chiêu Vũ rồi thẳng tay ném vào góc tường, như cắt đứt đoạn tình cảm này với cô.

“Hựu Đông…”

“Chủ nhân đã không cần, tôi giữ bên người để làm gì nữa?”

Nói xong, Phùng Hựu Đông lạnh nhạt bước đi, lướt ngang qua Chiêu Vũ và đụng phải vào bờ vai mảnh khảnh của cô.

Cô khổ sở ngân ngấn nước mắt quay người nhìn theo tấm lưng của hắn, đi tới cánh cửa thì bỗng dưng Chiêu Vũ nghẹn ngào lên tiếng giữ chân hắn lại, gọi: “Hựu Đông…”

Ai kia lập tức dừng bước, chỉ cần Chiêu Vũ gọi hắn thì hắn sẵn sàng đứng lại.

Và chỉ cần Chiêu Vũ đi về phía hắn thì hắn sẽ dang rộng cánh tay đón cô vào lòng…

“Cảm ơn anh vì đã giúp em!”

Không gian mặc nhiên yên ắng, phải đến gần năm phút sau thì Phùng Hựu Đông lên tiếng: “Chỉ có…những lời đó thôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui