Chiêu Vũ tỉnh lại, quan sát xung quanh thì nhận biết mình đang ở bệnh viện. Đột nhiên, sau đó cô vươn mắt nhìn thẳng lên trần nhà, đắm đăm với nhiều bộn bề, rồi từ đuôi mắt chảy ra hai dòng nước, rơi vào chân tóc.
Cô đã nhớ ra hết rồi, hoàn toàn hồi phục trí nhớ…!
Đó là điều tốt, nhưng tại sao cô chẳng vui mừng chút nào, có lẽ đang hồi tưởng về quá khứ và những ngày tháng ở bên Phùng Hựu Đông, đặc biệt là khoảng thời gian qua.
Rốt cuộc cô phải làm gì để trả ơn hắn đây?
Thành phố W, Phùng Hựu Đông từ trên cầu thang đi xuống, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, nhìn vào thần thái của hắn cũng biết thiếu ngủ, sự thật thì hắn không thể chợp mắt được bởi vì cứ nhớ Chiêu Vũ.
“Hựu Đông, cháu vào ăn sáng đi, dạo này hốc hác quá. Không có sức khỏe thì sao tìm được Chiêu Vũ!”
Mới yên tâm được đôi chút, ông Phùng Uy lại tiếp tục lo lắng, thậm chí còn hơn lúc trước.
“Một chút nữa đi ạ, cháu chưa muốn ăn.”
Phùng Hựu Đông ngồi xuống sofa, nhìn lên quản gia nói: “Pha cho tôi ly cafe.”
Ông Phùng Uy lắc đầu buồn bã, nhưng người cháu này thực sự rất ngang tàng và cố chấp, dù khuyên hay ngăn thì cũng không được, chỉ có thể góp ý, còn nghe hay không thì phụ thuộc vào hắn.
Đột nhiên, Ngô Việt từ bên ngoài sân hấp tấp chạy vào sau khi nghe xong điện thoại, gấp gáp lên tiếng: “Thiếu gia, tôi có việc cần báo cáo.”
Phùng Hựu Đông căng thẳng đứng dậy, nôn nóng cất lời: “Nói đi.”
“Đã tìm được cô Vũ.”
Sau một tuần tìm kiếm khắp các địa điểm Phùng Hựu Đông đã căn dặn, thì Ngô Việt tìm tới khách sạn Chiêu Vũ đang làm việc, cuối cùng cũng có tin tức về cô.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Hứa Siêu chỉ nói cô Vũ đang làm nhân viên vệ sinh ở khách sạn S, cậu ấy báo cáo trước để cậu bớt lo lắng.”
Ring, ring.
Cùng lúc điện thoại của Phùng Hựu Đông reo lên trong túi, hắn lập tức lấy ra, là trợ lý của hắn gọi đến.
“Tôi nghe.”
Giọng nói của trợ lý vô cùng nóng nội, cất lên: “Ngài thấy tin tức trên mạng chưa?”
“Là gì?”
“Tôi đã gửi qua cho ngài, phiền ngài tự xem, tôi thực sự khó nói.”
Phùng Hựu Đông lập tức tắt máy, trong đầu nảy sinh ra phán đoán việc hình ảnh của Chiêu Vũ và Lục Trác bị phát tán, chứ không thì chẳng còn việc gì khó nói hơn.
Thực sự, hình ảnh của Chiêu Vũ và Lục Trán bị tung lên mạng, báo chí không ngừng đăng bài về cả hai và còn nghiêm trọng hơn là với tiêu đề: “Vợ sắp cưới của Phùng Hựu Đông ngoại tình.”
Có lẽ, điều Lục Trác sợ nhất đã đến, nhưng người gây ra không phải Tô Đan, chính là Mạc Thiến… Và điều may mắn hơn là hình ảnh khuôn mặt của anh ta được làm mờ, nên không bị phát hiện danh tính.
Mạc Thiến không tốt bụng như thế, nhưng vì nghề nghiệp của anh ta đặc biệt, nếu công khai sẽ dính dán phiền phức tới nhiều điều, cô ta chỉ cần Chiêu Vũ xấu mặt, cả đời không thể ngóc đầu nhìn ai.
Lúc này, Phùng Hựu Di từ trên cầu thang gấp gáp chạy xuống, vẫn còn mặc bộ đồ ngủ nhưng có áo khoác bên ngoài, nóng vội đến mức chưa kịp vệ sinh cá nhân, đang cầm trên tay chiếc iPad.
“Anh hai, anh đã thấy chưa?”
Phùng Hựu Đông im lặng không trả lời, chân mày đã sớm chau chặt từ lâu, đang nghĩ cách giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Sau đó, hắn bấm gọi lại cho trợ lý: “A lô.”
“Lập tức đánh sập các trang báo đó, ngăn chặn thông tin và lên tiếng phủ nhận.”
“Tin tức được chia sẻ quá rộng rãi, bởi vì việc ngài công bố kết hôn vẫn còn đang hot, nên e là khá khó đánh sập hết tất cả.”
“Cứ làm theo lời tôi và chuẩn bị đầu giờ chiều tôi sẽ công khai đính chính việc này.”
“Vâng!”
Phùng Hựu Đông day day thái dương, thế nhưng sau đó chưa kịp hết đau đầu thì ông Mạc Đình đã gọi đến cho Hứa Siêu khi thấy tin tức đang rầm rộ hiện nay, lo lắng hỏi về cách giải quyết của hắn.
Nhưng, Hứa Siêu trả lời qua loa rồi tắt máy…
Tiếp theo, Phùng Hựu Đông lại lên tiếng căn dặn: “Cho người tìm bằng được Tô Đan, đem cô ta về đây.”
Dám ức hiếp, bôi nhọ, gày bẫy Chiêu Vũ của hắn thì xứng đáng… sống không bằng chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...