Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Tiếng chuông báo thức reo vang lúc sáu giờ ba mươi phút sáng, An Đình Chiêu Vũ ngọ nguậy thức giấc trong vòng tay ấm áp của Phùng Hựu Đông, hắn cũng chậm chạp mở mắt, hai hàng chân mày đen rậm lập tức chau chặt, cau có khó chịu rõ ràng.

“Xin lỗi, anh ngủ tiếp đi.”

Chiêu Vũ nhanh nhẹn trườn người với tay cầm lấy điện thoại, lập tức tắt chuông báo thức và ngồi dậy.

Tấm lưng ong trần gợi cảm phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Phùng Hựu Đông, làn da trắng mịn in hằn nhiều dấu hôn đỏ chót do hắn đêm qua in ấn để lại.

Thú thật, chỉ muốn đè cô xuống giường ức hiếp!

Chẳng biết cô nhận được tín hiệu gì từ hắn, nhưng sau đó cô gấp gáp xuống giường, dứt khoát chạy vào phòng tắm với thân thể trần trụi, không hề quay đầu hay ngó ngàng đến hắn.

Hơn bảy giờ sáng, cả hai đã có mặt ở phòng ăn và cùng nhau dùng bữa. Lúc này, Chiêu Vũ lén lút ngẩng lên nhìn Phùng Hựu Đông xong rồi cụp mắt tránh né, làm liên tục mấy lần cuối cùng hắn cũng chú ý, âm điệu cứng rắn lên tiếng: “ Muốn nói việc gì? ”

“Cuối tuần tôi có được đi cắm trại không?”

Hắn lập tức buông bỏ cây nĩa xuống dĩa, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc mặc nhiên không thay đổi, lấy khăn lau miệng và cầm tách cafe lên uống, hỏi tiếp: “Thực sự muốn đi sao?”

“Vâng!”

Ánh mắt của hắn có chút băng khoăn thoáng qua, dè dặt hỏi rõ: “Có con trai không?”

Con ngươi đen huyền dao động qua lại, trong lòng ngỡ ngàng xen lẫn đấu tranh nên nói thật hay nói dối, và cuối cùng cô vẫn lựa chọn thành thật: “Co... có...”


“Tiếp tục ăn sáng.”

Chiêu Vũ xụ mặt, dộng dộng cây nĩa xuống mặt dĩa tỏ thái độ chẳng vui, nhưng lại dễ dàng chấp thuận, lặng thinh không hề xin xỏ thêm nữa.

Ăn sáng xong, sẵn tiện đi làm thế nên Phùng Hựu Đông đưa cô đến trường, chỉ là cả hai chẳng ai nói chuyện với ai.

Đến nơi, Ngô Việt tài xế kính cẩn mở cửa cho cô, định bước xuống thì bỗng dưng bị hắn ngăn lại: “Khoan đã.”

Sau đó, hắn khom người cúi xuống, bàn tay chậm rãi buộc lại dây giày đang bị tuột cho cô, cẩn thận kiểm tra bên kia và lên tiếng: “Em được đi cắm trại.”

“Thật ạ?”

Chiêu Vũ ngạc nhiên, hai mắt mở to chớp chớp ngờ vực lời nói của hắn.

Tuy thời gian ba năm, nhưng con người này thực sự nham hiểm và khó đoán, không hề bộc lộ cảm xúc để đối phương hiểu ý, dù cô có dò xét cũng vô ích.

Phùng Hựu Đông thẳng lưng, nhìn cô trả lời: “Không tin thì có thể không đi.”

“ Tin... tin chứ... cảm ơn! ”

Cô lắp bắp, liên tục gật đầu, hành động dễ thương đó khiến cho hắn vui vẻ và thoải mái trong lòng, khuôn miệng cong nhẹ cười như không cười, lại nói: “Có nhưng.”

“Hả? Có nữa sao? Là gì ạ?”

Chiêu Vũ nghệch mặt, cắn môi mong chờ câu nói tiếp theo của hắn, xem cô có thể thực hiện được hay không.

“ Đến đó sẽ biết, vào trường đi. ”

Phùng Hựu Đông hắt mặt ra ngoài, không phải muốn xua đuổi do cô phiền phức hay hỏi nhiều làm hắn khó chịu, thực sự chỉ còn năm phút nữa vào học.

Vốn dĩ cô không hiểu điều đó, sợ hãi lập tức xuống xe và hối hả bỏ chạy.

...----------------...

Buổi trưa.

Tan học ra về, Chiêu Vũ cùng nhóm bạn thân bàn bạc về việc cắm trại vào cuối tuần, do tính tình hiền lành và dễ thương nên được nhiều người yêu quý, nam nhân trong trường tương tư mê đắm không ít.


“Hôm đó chắc sẽ vui lắm ha.”

Diêu Nhất bảo rằng nhan sắc của Chiêu Vũ bình thường, nhưng thực ra chẳng tầm thường chút nào. Cô sở hữu vóc dáng thanh mảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không góc chết cùng đôi mắt tròn xoe trong sáng, một vẻ đẹp vừa ngọt ngào vừa ngây thơ và tinh khôi, nụ cười duyên dáng dễ dàng cuốn hút đối phương.

Lúc này, Chu Khả, một người trong nhóm bạn lên tiếng: “Bạch Dương, cậu có đi không?”

“Nói rồi, có Chiêu Vũ thì mình đi.”

Bạch Dương, một chàng trai đã công khai theo đuổi cô suốt hai năm liền, nhưng đổi lại là sự từ chối vậy mà đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc.

Nhóm bạn chín người gồm năm nữ và bốn nam cười rộ lên, sau đó xô đẩy bả vai của Chiêu Vũ không ngừng chọc ghẹo, khiến cô vừa ngượng và vừa khó xử.

“Chuyện gì mà vui vậy?”

Lục Trác từ phía sau tiến lên và đứng bên cạnh Chiêu Vũ, chau mày nhìn xuống quan sát biểu cảm hiện tại của cô, ánh mắt khác lạ chứa đựng sự quan tâm đặc biệt dành riêng.

Chu Khả trả lời: “Bọn em đang trêu chọc Chiêu Vũ ạ.”

Bạch Dương mỉm cười thân thiên, muốn lấy lòng anh ta để dễ dàng thu phục Chiêu Vũ, lên tiếng đề nghị: “Cuối tuần thầy và cô Nhã có rảnh không, đi cắm trại cùng tụi em, càng đông càng vui ạ. ”

“Cuối tuần thầy có công việc, hẹn tụi em dịp khác nhé. ”

Ôn Diệp, bạn cô trêu ghẹo lên tiếng: “Thầy và cô hẹn hò à?”

Chu Khả đánh vào đầu Ôn Diệp, hỏi lại: “Chả lẽ hẹn hò với cậu?”

Lục Trác cười khẽ, nhưng trong lòng thực sự không vui, nhìn sang Chiêu Vũ lên tiếng: “ Anh đưa em về. ”


Trong lớp thì thầy trò, tan học thì xưng hô anh em. Mọi người không ai ngạc nhiên hay tò, bởi vì biết rõ Lục Trác và cô thân thiết từ nhỏ xem như ruột thịt.

“Dạ thôi, có tài xế đến đón em.”

“Thầy Trác và Chiêu Vũ nói chuyện, chúng em xin phép về trước, tạm biệt!”

Nhóm bạn vui vẻ khoác vai nhau, Lục Trác đứng nhìn họ đi xa, xác định được sẽ không nghe những gì mình nói, mới lên tiếng hỏi: “Dạo này em có về nhà gặp chú An không?”

“Cũng không có việc gì cần phải về.”

Lục Trác lại hỏi: “Phùng Hựu Đông cho phép em đi cắm trại sao?”

Chiêu Vũ gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn anh ta, e dè hỏi lại: “Anh và cô Nhã sắp kết hôn hả? ”

Lục Trác trở nên lúng túng lo âu, thần sắc mất vẻ tự nhiên, gấp gáp hỏi lại: “Sao em biết?”

“Cô Nhã nói với em.”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận